Thế Tử Gia, Đừng Làm Loạn!

Chương 26




Tần Mục ngồi ở trên ghế sa lon cười khổ, cái hai nữ nhân của hắn động thủ với nhau, mười Tần Mục cũng không phải đối thủ của người nào, nhưng bây giờ hai người này đánh nhau thì nguyên nhân lại chính là Tần Mục, hắn cho dù liều mạng bị các nàng đánh tàn phế cũng phải động thủ kéo ra, nghĩ tới đây hắn cũng dứt khoát đứng lên xông vào vòng chiến.

Đáng thương Tần Mục lắp đặt căn phòng này toàn đồ đắt tiền, nhất thời biến thành đối tượng phát tiết, âm thanh rầm rầm không dứt bên tai, hai nữ đánh từ phòng khách vào phòng bếp, từ phòng bếp tới phòng ăn, từ phòng ăn vào phòng khách, hai người đi qua nơi nào thì nơi đó hoang tàn, làm cho Tần Mục dở khóc dở cười.

- Rốt cuộc là thế nào, hai người muốn điên tới mức xảy ra tai nạn chết người sao.

Tần Mục cũng tức giận, rốt cuộc đi vào trong vòng chiến, Hàn Tuyết Lăng dù sao cũng là vợ của hắn, hắn ngăn trước mặt Hàn Tuyết Lăng sau đó tò tay ngăn động tác của Duẫn Song Song, Duẫn Song Song thấy hắn động thủ, trong mắt đầy bi thương, nhất thời thu động tác tiến công lại, cũng không cố kỵ ngực bạo lộ ra ngoài, bộ ngực của nàng hiện ra trong mắt Tần Mục, Duẫn Song Song không chỗ cố kỵ nói ra:

- Anh đánh đi, anh có gan thì đánh đi.

Nữ nhân này làm việc lợi hại, tác phong cũng đủ bưu hãn, Tần Mục lập tức bất đắc dĩ, hắn chỉ chuẩn bị ngăn cản chứ không muốn đánh người, trừ phi hai nữ nhân này cố ý đánh hắn, nếu không hắn ai cũng không đánh, hắn xoay đầu lại đang muốn khuyên giải Hàn Tuyết Lăng, nhưng hắn còn chưa xoay lại thì Hàn Tuyết Lăng đẩy hắn ra, Tần Mục cảm thấy lực lớn áp tới, thân thể không tự chủ được lướt tới chỗ Duẫn Song Song.

Duẫn Song Song liền vội vươn tay ra, muốn đở lấy Tần Mục, mà Tần Mục hai tay vung vẩy, muốn phải bắt được thứ gì đó, Hàn Tuyết Lăng cũng không ngờ mình đẩy Tần Mục ngã, cũng bối rối bắt lấy hai tay của Tần Mục, nhưng mà Duẫn Song Song bị Tần Mục áp dưới thân thể, hai tay thì vòng qua lưng Tần Mục, mà Hàn Tuyết Lăng thì đứng không vững, thân thể ghé vào người Tần Mục, ngực cũng áp vào ngực Tần Mục.

Động tác ba người dừng lại, không hẹn ba người xấu hổ.

Mà nhưng vào lúc này cửa phòng mở ra, Tây Môn Nhạn tươi cười mở cửa, vừa nhìn thấy tình hình ở phòng khách, lập tức như bị điểm huyệt, thân thể bất động.

Mà Đề Na tiểu thư tắc đáng yêu nghiền ngẫm nhìn qua tư thế ba người, mang theo giọng nghi hoặc hỏi thăm Tây Môn Nhạn:

- Đây, đây chẳng phải là 3P mà người ta thường nói sao?

Đề Na vừa nói một câu 3P, trực tiếp khiến mọi người giật mình. Thẳng đến khi Tây Môn Nhạn dẫn Đề Na lẻn rời khỏi phòng khách, ba người đỏ mặt còn chưa rút đi.

Cuối cùng nhất vẫn do Tần Mục ho khan một tiếng đánh tan yên tĩnh. Hắn tự tay rút thuốc ra, phát hiện hai nữ người đồng thời nhíu mày, liền xấu hổ ném thuốc lá lên bàn.

- Tốt, náo cũng náo qua, bây giờ nói chính sự.

Tần Mục mặt dạn mày dày.

Hàn Tuyết Lăng cũng nhíu mày, vị chua nói ra:

- Tôi cảm thấy được không có chuyện gì trọng yếu hơn chuyện gia đình cả.

Nàng là vợ chân chính, đương nhiên nói ra lời này khí thế hùng hồn.

Làm thế nào vẫn không xong. Tần Mục cũng nhíu mày, nữ nhân lúc này vào lúc này cho dù trời sập xuống cũng bỏ qua một bên. Hắn là người phạm sai lầm nên bảo trì trầm mặc, cũng không cố kỵ hai nữ nữa, thò tay cầm gói thuốc lên rút một điếu.

Duẫn Song Song hé miệng cười cười, cũng rút một điếu ra, đặt lên miệng và dùng giọng điệu đại tỷ nói với Hàn Tuyết Lăng:

- Tiểu cô nương, tôi sớm nói với cô rồi, muốn có được trái tim của nam nhân, đầu tiên phải biết hắn thích gì, hắn cần gì, cô hiểu Tần Mục sao, Ân?

Câu nói cuối cùng quả nhiên là mị hoặc tới cực điểm. Nữ nhân này lặng lẽ bắt chéo chân, hai bắt chân trắng kinh người hiện ra.

Hàn Tuyết Lăng nhìn qua Duẫn Song Song, đột nhiên cười rộ lên. Nàng hình như phát hiện ra chuyện buồn cười gì đó, lại cúi người xuống. Tần Mục cùng Duẫn Song Song nhìn nhau, đang muốn hỏi thăm thì Hàn Tuyết Lăng biểu lộ cứng lại, từ cười biến thành lạnh như băng, bày ra thái độ giải quyết việc chung, nhàn nhạt nói ra:

- Tần Mục, hành vi của anh có không ít người chú ý, nói đi, anh nghĩ thế nào?

Thái độ bỗng nhiên chuyển biến làm cho Tần Mục có chút không thích ứng, hắn hơi nghi hoặc vươn tay muốn đi vuốt trán Hàn Tuyết Lăng, lại bị Hàn Tuyết Lăng lạnh như băng đẩy ra. Tần Mục biết rõ chính mình làm có chút quá phận, biết rõ Hàn Tuyết Lăng cùng Duẫn Song Song có khoảng cách, bản thân mình lại thu toàn bộ, Hàn Tuyết Lăng là có lẽ sẽ tức giận. Hắn chậm rãi rút tay lại, bộ dáng giải quyết việc chung, nhàn nhạt nói ra:

- Còn có thể làm sao, nhìn nhiều tài chính ở ngoài bay đi như vậy, trong nội tâm ai không đau lòng? Bất kể thế nào nói, ném đầu tư vào trong tay người khác không bằng anh giữ, anh sẽ liều mạng cầm xuống.

Hàn Tuyết Lăng nhíu mày, lập tức gật gật đầu, phi thường thoải mái nói ra:

- Nếu anh đã quyết tâm thì tùy anh.

Sau khi nói xong hai tay ôm ngực, chấm dứt cuộc nói chuyện.

Duẫn Song Song cười rộ lên, lại đứng lên, sau đó ngồi ở bên cạnh Hàn Tuyết Lăng sau đó duỗi tay ôm nàng vào trong ngực. Hàn Tuyết Lăng cố gắng giãy dụa vài cái, Duẫn Song Song dùng đầu lưỡi mị hoặc liếm bơ môi, mang theo vài phần mềm yếu nói với Hàn Tuyết Lăng:

- Chúng ta có chuyện gì có thể nói sau đi, hiện tại đang quan hệ tới thân gia tính mạng của Tần Mục, cô còn thời gian ghen? Mà chuyện này rất lớn, tôi cùng Tần Mục không gặp lại cô có chịu không, Tuyết Lăng tỷ tỷ?

Bốn chữ Tuyết Lăng tỷ tỷ làm toàn thân Tần Mục nổi da gà, không ngờ Duẫn Song Song lại dùng khẩu khí mềm nhũn này với với Hàn Tuyết Lăng. Hàn Tuyết Lăng chưa từng nghe được giọng điệu này, nghiêng đầu tức giận quát:

- Hảo hảo nói đi, tỷ tỷ cái gì?

Nhưng không giãy dụa nữa, mặc cho Duẫn Song Song ôm nàng vào ngực.

Con mắt Tần Mục sáng ngời, Duẫn Song Song một tay giấu ở trên vai Hàn Tuyết Lăng làm thủ thế chữ "v". Tần Mục hiểu ý, lại khơi mào chủ đề, thời điểm hắn an bài Văn Nhập Hải gánh trách nhiệm và nói chuyện đàm phán với Quách Thiểu Đình. Hàn Tuyết Lăng nưa tựa vào trong ngực Duẫn Song Song, cùng Duẫn Song Song lâm vào trầm tư.

- Tuy gánh trách nhiệm có thể chuyển ánh mắt, nhưng Văn Nhập Hải người này có chịu được hay không cũng là vấn đề.

Hàn Tuyết Lăng nói ra:

- Anh không thể yên tĩnh trong một lát sao, vì sao cứ náo gà bay chó chạy vậy?

Duẫn Song Song nói ra:

- Cũng chính cô chịu được anh ta, nghe nói tại Bắc Liêu cô còn xuất ra bộ đội đặc chúng đúng không? Thật đúng là có cô, nếu đụng phải tôi...

Nàng cẩn thận quan sát biểu lộ của Hàn Tuyết Lăng, không phát hiện biến hóa gì, ngược lại trong ánh mắt Hàn Tuyết Lăng mang theo vài phần ngọt ngào, đã biết rõ nha đầu này yêu Tần Mục quả nhiên tới cực đimể rồi, thở dài:

- Nếu là tôi đã sớm đạp anh ta vào cống nước rồi, để cho nữ nhân xuất đầu, thật mất mặt.

Hàn Tuyết Lăng lập tức nhìn hằm hằm Duẫn Song Song, trong ánh mắt mang theo ý giữ gìn mù lòa cũng thấy được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.