Thế Tử Gia, Đừng Làm Loạn!

Chương 21




Phương thức nói chuyện của hai người vô cùng kỳ quái, hình như là nói chuyện quan liêu, lại giống như đệ tử thế gia nói chuyện, còn giống như người trong thường ủy nói với nhau, Tần Mục không có nói quá mê hoặc, trực tiếp ném cái bánh ngọt ra ngoài, lúc trước Diệp Thạch Bình và Tần Mục tại Bắc Liêu đánh nhau sống chết, Tần Mục sớm hiểu rõ, Diệp Thạch Bình người này cũng thuộc về hình tượng lấy lợi ích chí thượng, hận không thể ôm tất cả thứ tốt vào trong người của mình, nói cũng không dùng gì, chỉ cần nói chiến tích đầu tư, tâm tư của Diệp Thạch Bình thâm trầm hơn ai khác.

- Ha ha, Quảng Châu địa linh nhân kiệt, phát triển nhanh hơn phương bắc ít nhất mười năm, Tần bộ trưởng chỉ cần có ý tưởng tốt là đủ cho cả Thanh Thủy ăn no.

Trong nháy mắt này hắn từ Tần phó bộ trưởng biến thành Tần bộ trưởng, Diệp Thạch Bình biến hóa khí chất và ngữ khí như tắc kè hoa.

Tần Mục cười rộ lên, hắn không có nhìn lầm Diệp Thạch Bình, dù dốc sức nhiều năm trong quan trường, Diệp Thạch Bình vẫn là thế hệ liều lĩnh dám xông tới trước, Tần Mục gạt tàn thuốc, chậm rãi nói ra:

- Không phải sản phẩm Quảng Châu tiến vào Thanh Thủy, là đầu tư tài chính từ bên ngoài tới.

Không chờ Diệp Thạch Bình nói cái gì nữa, Tần Mục lại bổ sung một câu:

- Là tài chính bên ngoài tới!

Tần Mục có thể có được tin tức ở Indonesia, Diệp Thạch Bình không có lý do gì không biết, Tần Mục nói mờ mịt như vậy, đằng sau còn tăng thêm một câu, Diệp Thạch Bình cũng hiểu được, trong nội tâm lập tức tăng độ cao của Tần Mục lên vài phần, sự kiện Indonesia chính là chấn động mạnh, chấn động này vô cùng mạnh mẽ, hiện tại hắn là một phó bí thư thị ủy, cho dù trong tỉnh ủy người dám dính vào cũng không có mấy, Diệp Thạch Bình thật sự không ngờ được Tần Mục rốt cuộc lại có tâm tư như vậy, trong thế cục này lơ đãng là điều kiện tiên quyết, có can đảm nhúng tay vào chuyện này sẽ bốc lên nguy hiểm khôn lường, Tần Mục muốn xiếc đi dây thì để hắn đi đi, té xuống trong tương lai càng ít đối thủ, trong lòng Diệp Thạch Bình nói như vậy, nhưng mà trong đầu đang không ngừng có âm thanh "Đầu tư, đầu tư" đang kêu gào, miệng run rẩy vài cái, hắn nói ra một câu khiến hắn sinh ra hối hận.

- Đầu tư bao nhiêu!

Những lời này vừa hỏi ra thì tin tức Diệp Thạch Bình động tâm cũng truyền cho Tần Mục, Tần Mục lúc này khoan thai hút thuốc, khóe miệng mang theo vài phần đắc ý, lẳng lặng không nói lời nào.

Diệp Thạch Bình vốn đang hối hận, tăng thêm Tần Mục giờ phút này đang do dự, hắn lại nôn nóng, hắn ở trước mặt Tần Mục trừ phi có thể triệt để ngăn chặn Tần Mục, nếu không phải giao phong lúc trước khiến hắn sinh ra bóng ma thì hắn sẽ không như vậy, chiến tích, Diệp Thạch Bình quá cần chiến tích hiệu quả cao, chỉ có như vậy mới kéo gần khoảng cách với Tần Mục, bởi vì, tâm tình hơi nôn nóng thì sẽ phạm sai lầm, truy hỏi một câu:

- Tần Mục, đừng có thừa nước đục thả câu nữa.

Chỉ cần nói ra lời này, đối phương chắc chắn sẽ hiểu ý của mình, Tần Mục phi thường hưởng thụ cảm giác vinh quang hiện tại, Diệp Thạch Bình nôn nóng này hắn rất thích nhìn, cũng vui vẻ nhìn thấy, có những lời này sách lược dụ dỗ Diệp Thạch Bình thành công hơn phân nửa, Tần Mục không hề sai khẩu vị của Diệp Thạch Bình, hắn nói dự đoán kinh người:

- Quá nhiều tôi không dám nói, chừng hai tỷ thôi, cho anh năm sáu trăm triệu là đủ rồi.

Diệp Thạch Bình hít một hơi khí lạnh, năm sáu trăm triệu, đặt trong gia tộc có lẽ còn lấy ra được, nhưng mà đặt ở một thành phố nghèo mà nói, đây chính là con số khổng lồ, hết lần này tới lần khác Tần Mục lại còn bồi thêm một câu:

- Đô la!

Đúng là giết người không thường mạng, hai chữ đô la vừa ra khiến do dự trong lòng của Diệp Thạch Bình biến mất, có khúc mắc gì đó cũng ném qua một bên, cho dù Tần Mục ăn đầu to thì như thế nào, tại Quảng Châu bên có có đám người thị ủy đang ngăn cản Tần Mục, phân lợi ích đến tay Tần Mục cũng không còn bao nhiêu, nhưng thành phố Thanh Thủy này, Diệp Thạch Bình là một trong tam bả thủ danh xứng kỳ thực (tam bả thủ là 3 người lãnh đạo, gồm: bí thư, chủ tịch, phó bí thư), thậm chí hiện tại đã có người đánh đồng hắn với chủ tịch, thời điểm này có đầu tư năm sáu trăm triệu đô la rơi xuống đầu, khiêu chiến bí thư thị ủy cũng có phần thắng, Diệp Thạch Bình biết rõ, Tần Mục đang cần trao đổi lợi ích, là có bẩy rập chờ đợi mình, nhưng mà cái bẫy này là ngoài sáng, Diệp Thạch Bình hắn không cần đi phòng, cũng không cần đi cân nhắc, hắn cũng không cần sợ giẫm lên, thế nhưng mà trên quan trường từng bước nguy cơ, lúc nào cũng có nguy hiểm cả.

Vì vậy Diệp Thạch Bình khẽ cắn môi, trầm giọng nói ra:

- Cần Thanh Thủy phối hợp như thế nào?

Tần Mục đổi điện thoại, lại bàn trong điện thoại với Diệp Thạch Bình một ít lời, trong Tây Túc có nhiều vùng núi, cây cối cũng phi thường phức tạp, bởi vì Tần Mục muốn nhượng cho giấy vương Indonesia đầu tư, Diệp Thạch Bình cũng cam chịu phương thức trao đổi lợi ích này, dùng ngữ khí mờ mịt nói rõ đám người bên ngoài đầu tư vào Tây Túc ỷ vào tài đại khí thô, có chút không nhìn chính phủ thành phố Thanh Thủy vào mắt, đang đưa mũi lên trời, thành phố Thanh Thủy đang chuẩn bị tổng động viên toàn thành phố đả kích làn gió bất chính này, tranh thủ lợi ích cho nhân công trong nước.

Cụ thể làm thế nào thì Tần Mục không muốn nghe được, mỗi người đều có mạch suy nghĩ chính trị của riêng mình, hắn chỉ là cầu chúc Diệp Thạch Bình đắc thắng, hai người cũng nhanh chóng trở thành đồng minh tạm thời.

Cúp điện thoại xong, Tần Mục cảm giác mỏi mệt, từ trưởng thôn thôn Tây Sơn nho nhỏ chậm rãi trở thành phó bộ trưởng bộ tổ chức ở thành phố Quảng Châu, mặc dù có bối cảnh ủng hộ, nhưng lao tâm lao lực trong đó cũng khiến tinh thần người ta căng cứng, hôm nay khi ném lợi ích khu phát triển ra ngoài, hơn nữa còn đánh bạc bố cục lớn, chuyện còn lại là của tầng lớp lãnh đạo quyết định, hắn cảm giác mình có lẽ mình nên trốn tránh danh tiếng, Văn Nhập Hải là dòng chính của Tần Mục, thành phố Thanh Thủy cùng thành phố Đằng Long cũng là nơi Tần Mục từng công tác qua, nếu như cả ba khu vực đồng thời phát động, những người khác khó mà nói, tối thiểu nhất kinh thành sẽ có không ít âm thanh không hài hòa, hiện tại đi ra ngoài tránh sóng gió là rất trọng yếu.

Nghĩ tới đây hắn thu thập bàn công tác, nhìn qua đồng hồ sau đó chậm rãi đi tới văn phòng thị ủy, bộ tổ chức nằm sau thị ủy, đi ra vài phút là tới, khiến cho Tần Mục ngoài ý muốn là văn phòng Phương Chấn Bang hắn gặp được một người chưa từng gặp.

Dương Ngọc Lan, đây là nữ nhân dây dưa không rõ với Quách Thiểu Đình, ăn mặc trang phục công tác lưu loát, tóc dài xỏa vai và sửa thành tóc ngắn, trong trong ngoài ngoài hiện ra nét khôn khéo, nhìn qua không phải phụ nữ ba mươi bốn tuổi, bộ dáng thùy mị như nữ nhân hai mươi bảy tuổi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.