Thế Tử Gia, Đừng Làm Loạn!

Chương 19




Tần Mục cười ha hả. Từ khi biết Quách Thiểu Đình thì hắn cảm giác Quách Thiểu Đình không quá giống những người quần là áo lượt↓ biểu hiện khổ sở, đó là dáng vẻ coi trời bằng vung, nhưng Quách Thiểu Đình ít nhất vẫn giảng đạo lý, cho nên Tần Mục vẫn quan sát Quách Thiểu Đình, không có xem hắn là phế vật bỏ đi. Ngay cả Đậu Đức tuổi còn trẻ như vậy, hiện tại cũng đang ở một huyện nhỏ hẻo lánh làm vị trí phó cục trưởng giáo dục, làm được phong sinh thủy khởi, huống chi Quách Thiểu Đình là đệ tử thế gia mười phần?

Khi đồng hồ trên tường vang lên, mà người trong phòng khách chẳng nói cái gì cả, đều cúi đầu suy tư, thẳng tới khi trong phòng của Đề Na có tiếng cười, Quách Thiểu Đình mới cười tự giễu, nói ra:

- Nhìn ra được chẳng lẽ anh định an trí những thương nhân kia ở khu khai phát? Đây chính là phong hiểm lớn. Tuy anh gặp chuyện không may tôi thật cao hứng, nhưng mà anh không có bị tôi đánh bại đó là phi thường tiếc nuối.

Tần Mục chậm rãi lắc đầu, ngón tay gõ nhẹ lên lan can. Hắn làm động tác nhàn nhã, linh quang trong đầu Quách Thiểu Đình biến hóa, sắc mặt trầm xuống, nói:

- Anh chính là biến Văn Nhập Hải trở thành người chịu tội thay, bảo hắn làm chuyện này?

Tần Mục tươi cười mang theo hương vị lạnh như băng:

- Nếu như anh ưa thích chơi liều mạng, cũng có thể tham dự vào, chỉ cần Quách đại thiếu gia dám, tôi lập tức bảo Văn Nhập Hải bỏ vị trí này.

Đây là chơi lớn a, ngồi lên sẽ bị phỏng ngay. Quách Thiểu Đình cảm giác trái tim của mình đập mạnh, hắn tuyệt đối không ngờ ánh mắt của Tần Mục đã không phải cực hạn tại Quảng Châu này, thậm chí cũng vượt qua cả tỉnh Giang Quảng, trực tiếp đối thoại với cơ cấu quyền lực cao nhất, đây chính là dũng khí to lớn, khỏi phải nói Quách Thiểu Đình hắn làm không được, ngay cả người của Quách gia cũng phải nghĩ kỹ, Tần Mục dựa vào cái gì mà dám chơi bạc lớn như thế, hắn đang ỷ thế của ai, làm sao có được tin tức này? Quách Thiểu Đình đoán không ra, cũng không muốn đoán được, dùng câu tục ngữ mà nói, biết càng nhiều thì nguy hiểm càng nhiều.

- Tay của tôi nhỏ, cũng không dám chơi lớn đâu.

Quách Thiểu Đình lúc này khẽ dựa vào ghế, hút thuốc và phun vòng khói ra, hơi cảm khái nói ra:

- Quan trường, rốt cuộc là thứ gì?

Sắc mặt Tần Mục cũng trở nên thâm thúy, cũng dựa lưng vào ghế sô pha nhắm mắt lại.

Nói chuyện với Quách Thiểu Đình cũng tuyên cáo chấm dứt như thế, thời gian này không Tần Mục không chờ tới mười ngày, liền trực tiếp đi tới bộ tổ chức đưa tin. Hắn biết rõ Quách Thiểu Đình không có dám liều mạng đánh cược một lần, lại không giống Văn Nhập Hải nhất định nằm trong tay của mình. Hơn nữa Tần Mục làm việc phi thường cẩn thận, trừ chuyện cho Văn Nhập Hải cho người đánh gãy tứ chi của Bách Long ra, chuyện che dấu khác Văn Nhập Hải biết rõ cũng không sâu, nếu như hắn thật sự gặp chuyện không may cũng khó cắn được Tần Mục. Huống chi Văn Nhập Hải cũng nhìn thấy mặt âm tàn của Tần Mục, Trương Á vợ hắn đang mang thai, cho dù là vì vợ con, hắn cũng không dám nói lung tung. Huống chi chuyện này căn bản không có hỏng bét như vậy, dù sao bộ ngoại giao bên kia cũng dùng giọng điệu ngoại giao gay gắt, trực tiếp mắng mỏ Indonesia.

Sau khi Văn Nhập Hải lên đài, tiếp tục noi theo yếu lĩnh chính trị của Tần Mục thi hành, cho dù đệ nhất phó chủ nhiệm đã thay người, nhưng mọi người vẫn có cảm giác giống như nhìn thấy Tần Mục đang tọa trấn. Văn Nhập Hải hiểu rõ trong lòng, hắn chỉ cần kiêng được một nửa mới xem như chính thức khống chế khu khai phát, Tần Mục cũng sẽ biết yên tâm đi giao việc cho hắn, xem hắn như tâm phúc.

Thời gian lặng lẽ trôi qua, vào buổi sáng Tần Mục bật dậy, sau đó hắn cầm điện thoại lên nói:

- Tam ca, ngày nghỉ cũng không tệ a, cũng nên về nhà đi, tất cả mọi người rất nhớ anh đấy.

Đây là đang ám chỉ hắn nói với Âu Quan Tiến, Quảng Châu bên này đã trải đường tốt, có thể dẫn người tới. Dẫn người? Đó cũng không là chuyện đơn giản dẫn trai gái đi một vòng quanh Quảng Châu, là phải lưu tiền tài của bọn họ lại, bảo bọn họ đầu tư vào Quảng Châu, bằng không Tần Mục làm sao hao tâm tổn trí như vậy? Nếu như những phú thương kia không dám bỏ tiền ở Quảng Châu, hoặc là đang có thái độ chờ xem, Tần Mục lần này xem như thua triệt để, Văn Nhập Hải cũng không thể không chết.

Âu Quan Tiến trầm mặc cả buổi, do dự nói:

- Lão bát, anh không biết anh xảy ra vấn đề ở đâu, nhưng mà bên Hàn Quốc có vài xí nghiệp chạy tới bên đây thông đồng với phu thương a? Ai cho bọn họ biế tin tức này?

Tần Mục nghe xong, từ chối cho ý kiến, nhàn nhạt nói ra:

- Có người không thích đặt trứng gà cùng một giỏ, chúng ta cũng hiểu chuyện này. Là xí nghiệp Hàn Quốc nào?

Âu Quan Tiến nói ra mấy xí nghiệp, đều là những cái Tần Mục không có nghe nói qua, đoán chừng cũng có người nào đó liên hệ với phú thương Hoa kiều, mới có thể tìm được nơi đặt chân của bọn họ, chút ít tiểu gia tộc tiểu xí nghiệp cho dù có quan hệ với những phú thương này,nhưng lực đạo của quan viên chính phủ nói rất đủ, chỉ có xí nghiệp Tam Tinh cường đại làm thuyết khách mới khiến Tần Mục lưu tâm. Tập đoàn Tam Tinh chính là xí nghiệp lớn nhất của Hàn Quốc, Tần Mục cũng chưa tiếp xúc với bọn họ mấy lần, đến nay hắn còn nhớ rõ tiểu công chúa Tam Tinh Kim Hi Nhi lưng cõng ba lô đi lại trên đường phối, khi đó Tần Mục còn nỗ lực ở huyện Tây Bình, hiện tại đã lên độ cao như thế khiến Tần Mục thổn thức không thôi.

- Khó khăn?

Âu Quan Tiến nghe được Tần Mục thở dài, thần kinh đột nhiên căng cứng. Vì mang những người này đi Quảng Châu hắn đã bỏ rất nhiều mặt mũi, nếu như có chuyện không may thì hắn khóc không ra nước mắt, nhưng Tần Mục lại không khiến hắn chịu thiệt, nhưng Âu Quan Tiến cảm thấy mình thật xin lỗi Tần Mục.

- Không có gì. Xương đặt tới bên miệng rồi, cũng phải gặm nó cho tôi.

Tần Mục lạnh như băng nói ra, dặn dò Âu Quan Tiến mấy ngày nay nên quan sát đi, nhìn xemai chuẩn bị đi Hàn Quốc bên kia phát triển, báo tin chính xác về, về phần Tam Tinh, thời gian mấy ngày này làm được rất nhiều việc.

Tập đoàn Tam Tinh đầu tư rất nhiều vào đại lục, nhưng mà Tây Túc, Thanh Thủy và khu đang phát triển Đằng Long của Bắc Liêu là trọng điểm giám sát của bọn họ, chỉ cần xiết kim cô chú ở những nơi này, tập đoàn Tam Tinh không mềm cũng không được, Tần Mục để điện thoại xuống, cẩn thận lo lắng trao đổi lợi ích, trước tiên điện thoại tới thành phố Đằng Long bên kia.

Quý Thu từ khi sau khi xử bản án của Trương Vĩnh Đức xong,, trong nội tâm vẫn lo sợ, về sau nghe nói hậu trường của Trương Vĩnh Đức đã bị bắt, nhất thời hiểu đây là Tần Mục tại Quảng Châu có động tác, bản án Truong Vĩnh Đức được tỉnh ủy khen ngợi rất lớn, nói rõ Tần Mục tại Quảng Châu đã đại hoạch toàn thắng, làm cho Quý Thu bắt đầu ước mơ thời gian cuối cùng có thể tiến thêm một bước, cho dù đây là hy vọng xa vời cũng được, Tần Mục điện thoại cũng khiến hắn nhìn thấy mục tiêu, cầm lấy điện thoại cười nói:

- Tần bí thư, không đúng, hẳn là Tần bộ trưởng, ngài khỏe!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.