Thế Tử Gia, Đừng Làm Loạn!

Chương 17




Không có chút khí tức khói lửa nào, Quách Thiểu Đình có cảm giác mình như bị sa mạc thiêu đốt, hắn trừng mắt nhìn qua Tần Mục, trong lỗ mũi có tiếng hồng hộc phát ra, hận không thể cắn chết Tần Mục mới cam tâm, nhưng mà cuối cùng nhất hắn bưng chén trà lên, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Tần Mục, nước trà chảy ra ngoài miệng.

- Bỏng chết tôi rồi, Tần đại thiếu gia, anh đang mưu sát đấy.

Quách Thiểu Đình hú lên quái dị, bối rối đặt chén trà xuống bàn, chạy thẳng vào phòng bếp.

Tần Mục mỉm cười lắc đầu, tiêu sái cầm điếu thuốc đưa lên miệng, sau đó lại châm lửa, hắn không có đốt thuốc, chỉ lặng lẽ chờ Quách Thiểu Đình trở về.

Qua cả buổi, Quách Thiểu Đình sắc mặt tái nhợt và bờ môi đỏ ửng đi ra ngoài, Tần Mục không nói cái gì nữa, trực tiếp hỏi:

- Quách đại thiếu gia, anh tới Quảng Châu rốt cuộc là vì cái gì, đừng nói cái gì tránh né Dương Ngọc Lan, loại lời này ở trước mặt của tôi không có cửa đâu.

Hắn chậm rãi đạt bật lửa lên miệng, nói:

- Vài ngày trước tôi tại khu khai phát chuyện này có thể áp xuống, nhưng hiện tại tôi đi, nếu anh ngồi ở vị trí chủ nhiệm khu khai phát này, anh phải suy nghĩ xem có đáng giá hay không.

Quách Thiểu Đình tuổi trẻ khí thịnh, lại cảm thấy quan hệ với Tần Mục thế hệ này không tệ, lúc này mới đứng ra cạnh tranh vị trí phó chủ nhiệm khu khai phát, Tần Mục nói giống như tiếng chuông gõ vang trong trong, lập tức làm cho Quách Thiểu Đình con mắt trắng dã.

Tần Mục cười ha hả cầm gói thuốc CN ném cho Quách Thiểu Đình, hắn cũng buông bật lửa ra, Quách Thiểu Đình bẹp bẹp miệng, lúc này tươi cười tự giễu, cũng không có tiếp tục chủ đề ai làm chủ khu khai phát nữa, xé bao thuốc lá ra và rút ra một điếu.

- Dương gia hiện tại thế lực không lớn bằng lúc trước, từ khi Dương lão gia tử sau khi qua đời, một ít thế lực cường thế bị áp chế ở Giang Bắc ẩn ẩn có dấu hiệu ngoi đầu lên.

Tần Mục cười tủm tỉm bắt đầu phân tích:

- Trước không nói chuyện của anh và Dương Ngọc Lan có hay không, cho dù có thì lão gia tử nhà anh cũng không thể vì Dương hệ mà đẩy anh ra ngoài.

Tần Mục lại hút vài hơi, phi thường chắc chắc nhưng lạnh nhạt nói:

- Rốt cuộc là thế lực nào chiếm giữ Giang Bắc, nhà ai cũng không có tin tức xác thực, lúc này mới đứng ra dựa sát vào Dương hệ, đây là phi thường không sáng suốt, không coi được.

Quách Thiểu Đình há miệng, muốn phản bác Tần Mục, nhưng mà Tần Mục nói từng chữ nện vào ngực của hắn, làm cho hắn không thể nào phản bác được.

Tần Mục hé miệng cười cười, biểu hiện trên mặt đầy cao thâm mạt trắc, tất cả những chuyện này là Tần Mục suy đoán mà thôi, nhưng mà những phỏng đoán này đều phải tra cho rỡ, Quách Thiểu Đình không phải người ngu, cũng không phải thế hệ khúm núm, hắn là người nối ngiệp của gia tộc thâm cánh cố đế bồi dưỡng ra được, cho dù thời điểm hắn quen Tần Mục, vui cười tức giận mắng chửi ngoài mặt, nhưng mà người thế hệ của hắn ai mà không có hay ba mặt, Tần Mục tin tưởng, Quách Thiểu Đình từ nhỏ đã bị bồi dưỡng, tuyệt đối sẽ không bao cổ như thế, nếu không cũng không thể trở thành công tử nôi danh ở kinh thành, cũng không phải những hoa hoa công tử, cũng không phải phú nhị đại, cũng không phải nhân vật hồng nhân đời thứ ba, chỉ bằng vào Trương Tử Bình khống chế được cả ngành giải trí mà nói, tên tuổi của tứ đại công tử của kinh thành có hàm lượng nhất định.

Vì vậy Quách Thiểu Đình bày ra bộ dáng nương tựa tên tuổi của Tần Mục tới đây, tuyệt đối không phải đơn giản như vậy có thể hàm hồ trải qua, nhưng mà sau nhiều chuyện xảy ra như vậy, cộng thêmQuách Thiểu Đình thuận lý thành chương đi vào trong khu khai phát thì lòng cảnh giác của Tần Mục tăng lên cao độ, Quách Thiểu Đình này đến Quảng Châu chỉ sợ là mượn gió đông của khu khai phát, biến Tần Mục trở thành cầu thang đi lên con đường thăng quan, phòng đốc tra mặc dù có chút thực quyền, nhưng mà so ra còn kém xa quan to một phương, cho dù tra ra được nhiều quan viên có vấn đề, hơn nữa nhờ vào lực lượng của Quách gia, Quách Thiểu Đình đi đến cuối cùng nhiều nhất là một nhân viên của ban thanh tra kỷ luật, mà đi tới địa phương khống chế lãnh thổ quốc gia, không làm ra chiến tích thì khó đi lên..

Bởi vậy Tần Mục giã từ sự nghiệp khi đang ở đỉnh cao vinh quang, lặng yên tàng hình vào bộ tuyên truyền, Quách Thiểu Đình cơ hội đã tới, khu khai phát chính là cây đã có quả, nhà máy Tinh Viên khởi ngày bắt đầu đi vào sản xuất chính là ngày có thể thu hoạch quả, cơ hội tốt như thế Quách Thiểu Đình tự nhiên sẽ không bỏ qua.

Hắn lúc trước xác thực biểu hiện quan hệ cá nhân thật tốt với Tần Mục, hơn nữa mọi chuyện dùng Tần Mục làm chủ, những mà Quách Thiểu Đình có ý nghĩ của mình, tới cuối cùng chính là mượn cơ hội cướp thành quả thắng lợi của Tần Mục mà thôi, khu khai phát là do Tần Mục một tay phát triển, muốn từ trong tay Tần Mục nối nghiệp, tất nhiên là tâm phúc của Tần Mục, điểm này cho dù là Phương Chấn Bang cũng không thể nói cái gì, lại nói hiện tại người ngồi ở vị trí đệ nhất phó chủ nhiệm rất có thể sẽ bởi vì Tần Mục bố trí sẽ biến thành người bị giấu đi, nếu là quả thật cho Quách Thiểu Đình ngồi lên vị trí này, một khi chuyện bạo phát ra thì Quách Thiểu Đình tất nhiên sẽ bị chậm con đường chính trị hai ba năm, khi đó Tần Mục đắc tội không chỉ là Quách Thiểu Đình, mà là cả Quách hệ, Tần Mục cánh tay bắp chân nhỏ, còn không có năng lực khiêu chiến cả hệ phái, đến lúc đó khiến cho lưỡng bại câu thương, còn không phải kéo da mặt nhau sao?

Khi Tần Mục xâm nhập chủ đề, sắc mặt của Quách Thiểu Đình từ xanh lét biến thành trắng xóa, mặc dù Tần Mục cũng không nói gì nhưng mà hắn hiểu được, hắn lại cảm giác được Tần Mục người này âm trầm đáng sợ, dù Tần Mục suy đoán không hoàn toàn chính xác, nhưng đã rất tiếp cận bố trí của Quách gia, đây là bố cục chính trị của ba mươi năm sau, lại bị Tần Mục người trẻ tuổi chưa tới ba mươi tuổi nhìn thấu được, lòng dạ của Tần Mục rốt cuộc có bao nhiêu mà hắn nhìn ra những thứ này?

Quách Thiểu Đình chậm rãi nâng chung trà lên, trà vẫn còn nóng, mấy câu nói của Tần Mục tới đây thì dừng, hắn đứng lên đi tới cửa sổ, mở nửa cửa sổ ra cho gió đi vào, xẹt qua đôi má của hắn cảm thấy hương vị không khí ẩm ướt, Tần Mục không quá quen, hôm nay hít một cái hắn cảm thấy nội tâm áp lực.

Quách Thiểu Đình lúc này cười nhạo rát nhỏ, hình như là đối với Tần Mục, cũng là đối với mình, hắn đặt chén trà lên mặt bàn, nhún nhún vai nói ra:

- Cho dù là như thế, khu khai phát bên này, tôi tin tưởng năng lực của mình mạnh hơn Văn Nhập Hải, tuy hắn tác phong lôi lệ phong hành, nhưng kinh nghiệm quá kém, kiến thức cũng ngắn, tôi biết rõ Tần đại thiếu gia tác phong nhìn thì như quan liêu, nhưng thủ hạ làm việc dưới tay chính thức thì rất trọng dụng, tôi chỉ muốn hỏi một câu, một quan viên có năng lực chẳng lẽ không được đề bạt sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.