Thê Tử Bỏ Trốn

Chương 54: Tiểu nhân năm nay 26 tuổi rồi!




Ngày hôm đó Bạch Thế Niên có việc ra khỏi quân doanh, trở về trong phủ tướng quân. Nghe nói gần đây thân thể Thích Lệ Nương vẫn không thoải mái, quản gia đã mời đại phu xem. Nếu Bạch Thế Niên không phải sợ bị người ta mắng, Thích Tuyền cũng mượn cơ hội này gây phiền toái, thì hắn đã sớm bỏ Thích Lệ Nương đi rồi. Nên vẫn cố duy trì nguyên dạng thật là tốt.

Bạch Thế Niên đang xử lý công văn, đã nhìn thấy sắc mặt quản gia có chút trắng bệch mà đi tới. Nhìn sắc mặt quản gia trước mặt nói: “Đã xảy ra chuyện gì? Mà hoảng sợ như vậy .”

Quản gia biết Bạch Thế Niên cũng không đến sân của Thích Lệ Nương. Cái này, đột nhiên mang thai, đứa nhỏ này là của ai.

Bạch Thế Niên vừa nhìn cũng biết là có chuyện gì: “Nói.”

Quản gia bị làm cho sợ đến vội vàng quỳ trên mặt đất: “Tướng quân, Thích thị, Thích thị mang thai.”

Bịch, bên cạnh cái bàn dao động mấy cái. Từ lần trước Bạch Thế Niên đạp hỏng cái bàn, sau đó quản gia phải đi tìm nhất gỗ cứng rắn, dầy nhất nặng để làm một cái bàn lần nữa. Sợ đúng là tình huống như bây giờ xuất hiện: “Thích thị? Thích thị thế nào lại mang thai ?”

Khí trời đang tháng tám, mà Đại quản gia lại đổ mồ hôi lạnh a: “Tướng quân, thuộc hạ, thuộc hạ cũng không biết chuyện gì xảy ra. Hậu viện không có nam tử tiến vào .”

Đáy mắt Bạch Thế Niên có lửa giận đó không cần phải nói. Lúc trước Đinh thị, hôm nay Thích thị. Còn muốn nghĩ truyền bá nhắn lại, Bạch Thế Niên thật là giận đến muốn giết người. Đáng tiếc quản gia thật sự không biết chuyện gì, đây là hắn thất trách. Bạch Thế Niên dưới cơn nóng giận, để cho hắn đi nhận hai mươi quân côn.

Bạch Thế Niên nhìn mặt trầm như nước, chân mày cũng không động một chút nói với Cao Tần: “Ngươi đi tra xuống, gian phu là ai? Rất giỏi đó! Làm như phủ tướng quân ta là đất không người nào ở nữa.”

Động tác Cao Tần có một chút thành khẩn nói: “Tướng quân, Thích thị không phải là ở bên trong phủ tướng quân. Mà là ở bên ngoài.”

Giọng Bạch Thế Niên có một chút xông phá tận trời: “Ngươi biết xảy ra chuyện gì? Vậy là người nào kia chứ?” Nếu để cho hắn bắt được cần phải rút da uống máu. Đinh thị ở nhà chụp mũ cho hắn, cách xa xôi vài ngàn dặm đường, người khác cũng sẽ không nói như thế nào, ngược lại sẽ lo lắng cho mình có phải cũng đội cái mũ xanh trên đầu. Nhưng Thích thị đang ở bên cạnh mình lại không coi mình vào đâu mà làm chuyện mất thể diện. Điều này làm cho hắn như thế nào ra mặt làm việc đây.

Cao Tần nghe thấy tiếng rống giận dữ, rất muốn che lỗ tai của mình, cái dB( âm tần) này thật sự là quá cao rồi: “Người kia là Trần A Bố.” Thấy Bạch Thế Niên sửng sốt một chút rồi nói ra: ” Ta và Cao Sơn đều biết chuyện của Thích thị. Chẳng qua là không có nói cho tướng quân biết.”

Trong mắt Bạch Thế Niên có lửa giận: “Tại sao không nói cho ta? Các ngươi muốn làm báo cáo lên trên?”

Cao Tần chỉ có thể nói ra chân tướng mọi chuyện: “Quận chúa gửi thư cho chúng ta nói rằng Thích Lệ Nương có vấn đề. Bảo chúng ta tỉ mỉ giám thị. Hơn nữa còn nói không thể nói cho tướng quân biết, sợ đả thảo kinh xà ( đánh rắn động cỏ). Chúng ta phát hiện Thích Thị có hành động dụ dỗ Trần A Bố, không có nói cho tướng quân cũng vì sợ tướng quân tức giận kinh động đến người sau lưng. Thông qua mấy tháng quan sát này. Thích thị không có vấn đề. Nhưng thật ra thì thiếp thân nha hoàn bên cạnh có vấn đề. Người này là mật thám. Hơn nữa còn là mật thám của người Mãn Thanh.”

Bạch Thế Niên sửng sốt: “Ngươi nói là Ôn Uyển đã sớm hoài nghi Thích Lệ Nương có vấn đề? Nói cho các ngươi biết, lại không nói cho ta biết?” Ôn Uyển làm cái gì vậy? Tin tưởng thị vệ cũng không tin tưởng hắn. Ôn Uyển không tin hắn, Bạch Thế Niên nghe đến đó cực kì bi thương.

Cao Tần cẩn thận giải thích nói: “Tính tình tướng quân ngay thẳng, không dấu được chuyện gì. Môt khi bị tướng quân biết. Cái đầu mối này nhất định sẽ bị chặn lại. Tướng quân, tổ chức mật thám bên trong vô cùng nghiêm mật. Chúng ta cũng là hao hết tâm tư, mới tìm được đầu mối này. Kính xin tướng quân không nên trách oan đến trên người Quận chúa. Quận chúa cố ý truyền lời cho chúng ta, cho chúng ta ngăn cản tướng quân gặp mặt Thích thị. Chỉ sợ tướng quân trúng chiêu.”

Bạch Thế Niên nhịn tức giận trong lòng hỏi: “Vậy ý tứ của các ngươi, tính toán xử trí như thế nào?” Tuy vậy nhưng Bạch Thế Niên vẫn rất tức giận khi Ôn Uyển che giấu hắn.

Cao Tần nhìn Bạch Thế Niên một cái, lúc Bạch Thế Niên căm tức nhìn xuống dưới. Nuốt nước miếng nói: “Nếu như tướng quân hỏi ý tứ của ta. Ý của ta sẽ thành toàn cho bọn hắn. Tặng Thích thị cho Trần A Bố. Thứ nhất là thoát khỏi nữ nhân này; thứ hai cũng là quét đi thể diện của Thích Tuyền và Trần A Bố, xem bọn hắn còn gây khó khăn cho tướng quân như thế nào nữa.”

Bạch Thế Niên nhìn lướt qua Cao Tần: “Đây là ý của Ôn Uyển?” Làm như vậy thì phải đặt thể diện ở đâu. Mặc dù hắn cố ý gả Thích thị ra ngoài. Nhưng không thể gả như vậy được.

Cao Tần lắc đầu: “Quận chúa cũng không có năng lực biết trước mọi chuyện, làm sao có thể biết Thích thị hồng hạnh xuất tường có bầu. Đây đều là ý nghĩ của ta. Có muốn dùng hay không, tướng quân tự mình quyết định.” Ngàn vạn không thể nói tin tức đã truyền ra ngoài. Vạn nhất tướng quân giận chó đánh mèo lên Quận chúa lại hỏng bét.

Bạch Thế Niên hừ lạnh một tiếng rồi trở về thư phòng. Có điều Bạch Thế Niên không phủ nhận biện pháp của Cao Tần thật sự tốt. Nhưng cũng có tai hại. Bạch Thế Niên một chút khó mà biết nên lấy hay bỏ. Cuối cùng hỏi người mưu trí nhiều năm cho hắn, quân sư đại nhân Diệp Tuần

Nhìn Diệp Tuần cười dường như giống con hồ ly ” Cái mũ trên đầu Tướng quân gần đây màu sắc thật rực rỡ” Người khác không biết Bạch Thế Niên không cùng Thích Lệ Nương viên phòng, đi theo bên cạnh Bạch Thế Niên nên Diệp tuần còn có thể không biết sao? Nhưng chuyện Thích Lệ Nương hồng hạnh xuất tường, hắn càng muốn thấy tướng quân tỏ ra thái độ như thế nào với Quận chúa. Tin tưởng có thể chơi tốt hơn.

Bạch Thế Niên mặt lạnh nói: “Thích Lệ Nương đụng cũng không đụng qua, chẳng qua là thiếp trên danh nghĩa, nói chuyện gì rực rỡ hay không rực rỡ. Ta chỉ là lo lắng. . . . . .” Bạch Thế Niên lo lắng thật đi một bước kia. Lời đồn hắn bât lực có thể lại sẽ truyền đi rồi. Lời đồn kia dù sao hắn đã ngán, da mặt dầy là nhận được. Nếu là ngày thường thì không sao cả. Mấu chốt là hiện tại hắn đã lấy vợ. Vợ còn có hài tử đây! Nếu lan truyền đi ra ngoài, nhất định danh dự của Ôn Uyển sẽ bị tổn hại. Hắn không muốn Ôn Uyển nhận được những lời đồn này đánh sâu vào.

Diệp Tuần đoán được cố kỵ của Bạch Thế Niên: “Thanh giả tự thanh, trọc giả tự trọc. Chỉ cần tướng quân tin tưởng Quận chúa, những thứ khác Quận chúa sẽ không để ý. Cho nên băn khoăn này không nên tồn tại. Ta cảm thấy được biện pháp của Cao Tần không tệ. Hơn nửa năm nay Thích Tuyền và Trần A Bố ngoài sáng ngầm ngáng chân chúng ta xuống bao nhiêu lần. Lần này, chúng ta chủ động xuất thủ. Phải liên tục đánh bọn họ một cái vả miệng không gượng dậy nổi.”

Bạch Thế Niên cũng cảm thấy chủ ý này khá tốt, nhưng tổng thể vẫn có một chút cố kỵ. Một là nghĩ lần này Ôn Uyển lại bị phỉ báng, thứ hai lại càng không nguyện ý mang trên lưng mình danh tiếng có hài tử như vậy.

Hai người lại thảo luận chuyện này một hồi lâu, Bạch Thế Niên lúc đầu còn chút do dự. Sau khi thảo luận xong, Bạch Thế Niên trở về phòng ngủ của mình. Nghĩ tới vợ mình vợ và hài tử trong bụng, trong lòng lại khẽ than thở. Trong lòng Ôn Uyển hẳn cũng không tốt, bị không ít tội. Nếu không phải có quản gia viết thư tới đây nói cho hắn biết, hắn đến bây giờ vẫn chưa hay biết gì.

Bạch Thế Niên tự trách mình, vợ ở nhà mang thai chịu khổ, mình lại đang cách xa ngàn dặm xa, không thể ở bên người chiếu cố. Cũng muốn một vợ một chồng. Hôm nay còn muốn dính líu tới danh tiếng của Ôn Uyển, còn phải để cho nhi tử cũng không thể bình an. Bạch Thế Niên càng nghĩ càng cảm thấy không thể đồng ý.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.