Thế Thân Từ Chối Chuyển Chính Thức

Chương 7




Hôm đó sau khi Mitsui trở về, thật sự nằm lên giường liền ngủ. Ngủ thẳng đến tận giữa trưa ngày hôm sau, anh vẫn còn bộ dáng mê man không tỉnh táo. Tôi cười trêu thể chất của anh, anh hung hăng liếc tôi, “Cậu, cậu có tư cách cười tôi sao…Năm mươi bước cười một trăm bước!”, Nhìn bộ dạng anh ấp úng thẹn quá hóa giận, quá sức buồn cười mà.

“Hôm nay đừng đi làm thêm.”

“Ôi không cần đâu. Tôi không phát sốt cũng không cảm mạo a…”

“…Vậy tối tôi đến đón anh.”

Sau đó, sắc trời còn chưa tối hẳn, tôi đa nhận được điện thoại của Kawasawa, nói Mitsui xảy ra chuyện, bảo tôi nhanh đến bệnh viện. Suốt một đường đi, là một đường sợ hãi lo âu dồn dập bủa vây.

Một khắc vọt vào phòng bệnh kia, thấy anh ngồi trên giường, Kawasawa ngồi bên cạnh. Đến tột cùng sao lại thế này? Kawasawa nói cho tôi biết, Mitsui ngất xỉu trong phòng bếp của MUCC, lập tức được đưa đến bệnh viện gần nhất này. Kawasawa bình tĩnh trấn an tôi không cần quá lo lắng, có lẽ chỉ là do nghỉ ngơi không tốt mà thôi. Để yên tâm hơn, lát nữa sẽ đưa Mitsui đi kiểm tra lại thêm một lần.

Tôi không biết chính mình buồn lo vô cớ là vì cái gì, nhưng trong lòng cảm giác bị áp lực đè nén đến hoảng hốt.

Mà đến khi cầm trên tay tờ giấy chẩn đoán của bác sĩ kia, tôi thực sự không nói nên lời, “Nhất định là nhầm lẫn phải không? Làm ơn kiểm tra lại một lần nữa đi a!” Nắm tay đấm thật mạnh lên bức tường gạch cứng.

Tôi rốt cuộc tỉnh ngộ.

Ngã trên sân bóng không phải do cơ thể gầy yếu, mà là anh bị bệnh; nói chuyện ấp úng không phải xấu hổ ngượng ngùng, mà là anh bị bệnh; cả ngày đau đầu ngất xỉu không phải do nghỉ ngơi không đủ, mà là anh bị bệnh a.

Nhiều dấu hiệu thể hiện cho bệnh tình chuyển biến xấu như vậy, tôi cư nhiên lại hoàn toàn không ý thức được.

Kết quả như vậy, muốn tôi phải làm thế nào cho anh biết, lại muốn anh làm sao mà chấp nhận được đây? Thế giới này căn bản chưa từng có công bằng, nếu không, vì sao lại cố tình lựa chọn phải anh như thế?

Nhưng khi anh biết chuyện, lại bình tĩnh quá mức tưởng tượng của tôi.

“Bệnh mạch máu não vốn là bệnh có xác suất di truyền cao. Ông ngoại mắc bệnh, mẹ tôi mắc bệnh. Tôi cũng mắc, thì có gì kì lạ đâu.”

Anh nằm trên giường bệnh, nói thật là bình thản, không thấy một gợn sóng, nhưng đôi mắt lại thủy chung không dám đối diện với tôi mà nhìn ra ngoài cửa sổ.

Từ khi anh bị bệnh nhập viện, tôi bắt đầu ngày ngày ghi lại tình trạng của anh, coi như nhật kí.

Quyển nhật kí bìa da màu đen ấy, sau đó vẫn đặt ở nơi sâu nhất trong ngăn kéo, một lần bỏ quên chính là ba năm, không một lần lấy ra xem lại. Bây giờ sắp đi Okinawa, mở ngăn kéo ra, thấy nó yên lặng nằm đó, mà đặt trên mặt nó, là cái bao đầu gối của anh ngày nào.Trong lòng đau đớn chết lặng, nhưng vẫn cầm lấy nhật kí, một tờ lại một tờ mở ra. Loại cảm giác này, giống như nỗi đau khi mang một vết thương đã liền sẹo xé toạc ra lần nữa, rạch nát cả máu thịt.

27/10/99, thứ ba, nhiều mây.

Mitsui nằm viện đã hai tuần rồi, tinh thần cũng không tệ lắm. Chỉ là anh luôn thấy bải hoải mỏi mệt.

Hôm nay bác sĩ tìm tôi nói chuyện tình trạng của Mitsui, hắn nói cho tôi biết Mitsui sẽ trở nên ngày càng muốn ngủ, giấc ngủ cũng sẽ dần dần dài hơn, chân tay từ từ vô lực, có thể sẽ xuất hiện tình trạng không nói được, hoặc là ý thức không rõ.

Tôi biết, tình trạng của Mitsui càng ngày càng kém. Nhưng mà, vấn đề kia, tôi vân không dám hỏi bác sĩ thêm nữa.

4/11/99, thứ tư, trời trong.

Hôm nay mặt trời lên đẹp, tôi đẩy Mitsui đi lại trên cỏ mấy vòng. Mấy ngày nay bệnh trạng tốt lên nhiều lắm.

Buổi chiều, Kawasawa đưa theo Kazuko tới thăm, Mitsui thấy Kazuko thì rất vui vẻ. Kazuko đưa bàn tay nho nhỏ nắm tay Mitsui, nói với anh, “Anh Mitsui phải nhanh nhanh khỏe lên nha, nếu không Kazuko với ba ở MUCC rất nhàm chán đó…”, Mitsui cười đáp, “Nhất định.”

23/11/99, thứ hai, trời trong.

Mitsui bắt đầu xuất hiện tình trạng mất ngôn ngữ, không thể biểu đạt rõ những gì muốn nói nữa.

Tôi ngồi bên giường nói với anh thật nhiều thật nhiều, phần lớn là tôi nói chuyện, anh chỉ nghe thôi. Trước đây anh luôn oán giận tính tình tôi nửa ngày cậy miệng không nói nổi một chữ, hiện tại tôi cứ nói không ngừng, anh lại không thể đáp lại mấy câu. Nhìn bầu trời chuyển tối dần, anh cố gắng mở miệng, “…….Xe, chậm”, Tôi biết anh nhắc nhở tôi, sắp không đón được chuyến tàu cuối cùng. Tôi lắc đầu.

Hai người chúng ta cùng nhau, đã bỏ qua nhiều chuyến tàu như vậy rồi. Hiện tại bỏ qua thêm một chuyến nữa, lại có làm sao đâu?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.