Thế Thân - Lilynguyen

Chương 168




Editor: Nguyetmai

"Phụt… con khốn nào nói lời này vậy, cô nói cho tôi biết, tôi bảo đảm không đánh chết cô ta."

Hoắc Miên thầm nghĩ viện trưởng Ngô là một ông chú chính trực, sao lại nói xấu người ta như thế... 

"Người khác tin lời đồn này, còn tôi thì không tin. Bởi vì… lúc tôi mới tới khu điều dưỡng phía Nam, để leo lên trên, tôi đã từng quyến rũ viện trưởng Ngô, không chỉ không thành công, mà còn suýt bị đuổi việc."

"Lá gan của cô lớn thật đấy!"

"Là do tôi không còn cách nào khác. Khi đó, con tôi bị bệnh cần tiền, tôi chỉ vì cái trước mắt nên mới làm vậy. Sau đó, viện trưởng tìm hiểu tình huống gia đình tôi, thay mặt bệnh viện giúp đỡ tôi một phần, liên lạc với chuyên gia chữa bệnh cho con tôi, tôi rất biết ơn về tất cả, đây cũng là nguyên nhân vì sao tôi luôn làm việc ở khu điều dưỡng phía Nam." Nói tới đây, giọng Tống Lâm hơi nghẹn ngào.

"Ừ, viện trưởng Ngô là người rất chính trực, chỉ là nghiêm khắc quá, cho nên có rất nhiều người sợ ông ấy."

"Tôi biết, lần này cô dám bước ra làm người tiên phong, để khu điều dưỡng phía Nam của chúng ta tốt hơn, tôi thật sự rất biết ơn cô. Quả nhiên, tuổi còn trẻ thật tốt, có thể không cần để ý đến nhiều thứ, cũng không cần phải lo lắng tiền đồ, gia đình, chỉ cần làm chính mình là được. Hoắc Miên, chúng ta có thể làm bạn bè không? Tôi thật lòng thích một cô gái như cô."

"Trưởng phòng Tống, cô đừng nói như vậy."

"Gọi Lâm Lâm là được." Trong mắt Tống Lâm đầy vẻ chân thành.

Lúc tính tiền, Tống Lâm giành trả tiền. Hoắc Miên xác nhận cô sẽ làm bạn với Tống Lâm..

Mười giờ, Hoắc Miên về tới Hoàng Gia Lâm Uyển. Tần Sở còn chưa ngủ, đang ở phòng khách mở laptop xem tư liệu.

"Chồng ơi, em về rồi đây."

"Qua đây." Tần Sở ngoắc ngoắc tay.

Hoắc Miên mơ mơ màng màng đi tới, bị Tần Sở ôm vào trong ngực. Sau đó, anh lại gần ngửi ngửi, mùi rượu nồng nặc, gương mặt anh sa sầm xuống: "Quả nhiên, em coi lời nói của anh như gió thoảng bên tai."

Hoắc Miên lập tức chột dạ 

"Chồng ơi..."

"Đừng làm nũng, vô dụng thôi!" Tần Sở gập laptop lại, nghiêm túc nhìn Hoắc Miên.

"Hôm nay tiểu nữ thật sự là... người trong giang hồ không thể tự quyết mà."

"Người trong giang hồ? Không thể tự quyết?" Tần Sở nhướng mày hỏi.

"Vâng vâng." Hoắc Miên gật đầu.

"Thế nào là không thể tự quyết?" Tần Sở nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn của Hoắc Miên.

"À… là cấp trên mời em, anh nói người ta cũng uống rồi, làm sao em có thể không uống được chứ. Người ta là trưởng phòng tài vụ, nếu lỡ em đắc tội người ta thì sau này khó mà lấy lương được. Vì nuôi sống gia đình, em phải cũng nên xã giao mà."

"Nuôi gia đình sống? Ồ, vợ à, em thật sự rất vĩ đại."

"Thường thôi, thường thôi, ha ha." Hoắc Miên chột dạ.

"Vậy… ngày mai anh đến GK từ chức Tổng giám đốc, để em nuôi anh?"

"Ơ…"

"Mỗi tháng anh chi không nhiều lắm, ăn mặc dùng chỉ có bảy tám triệu mà thôi. Vợ, sau này em phải vất vả rồi."

"Chồng, đừng như vậy mà, có gì thì từ từ nói." Hoắc Miên khóc không ra nước mắt.

Mỗi tháng Tần Sở chi tiêu bảy tám triệu, dù có bán cô đi thì cũng không được cái giá này. 

"Anh vẫn luôn rất dễ tính. Bằng không thì sao? Em muốn nói gì đây?" Tần Sở lại gần, dán sát lên môi Hoắc Miên.

Làm cô không dám nhúc nhích.

"Chồng, em sai rồi…" Quả nhiên, biết sai có thể sửa chính là bé ngoan.

"Cho nên… anh phải trừng phạt em như thế nào đây?" Tần Sở buồn cười nhìn Hoắc Miên, dùng giọng điệu từ tính hỏi.

"Làm trâu làm ngựa cũng được, chỉ cần một câu nói của Tần đại nhân thôi."

"Làm trâu làm ngựa thì không cần, em chỉ cần làm tròn nghĩa vụ của một người vợ là được rồi."

Tần Sở nói không rõ ràng, nhưng Hoắc Miên vẫn nghe hiểu.

Cô có cảm giác từ khi đến khu điều dưỡng phía Nam làm, cô đã bị đám y tá làm hư, tư tưởng không còn trong sáng nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.