Thế Thân Tình Lang

Chương 23-1




“A....” Phong Tình biếng nhác đánh một cái ngáp, nhìn chung quanh.

Sáng sớm còn đang ngủ say, bỗng nhiên bên vành tai truyền đến tiếng hô như tiếng sấm, nội dung là gọi các học sinh lập tức đến sân thể dục tập hợp. Sân thể dục to như vậy, trên đá lát rộng lớn đứng đầy học sinh, chỉnh tề sắp hàng, trường học giống như mở hội nghị học sinh trọng đại gì, sân thể dục đều đứng chật kín, đối diện học sinh sắp hàng chính là giáo sư ngồi chật chỗ.

“Các học sinh!”

Trên đài cao xa xa phía trước, một nam nhân trung niên nhỏ gầy mang mắt kính viền vàng mở miệng, rõ ràng cách rất xa, lại có thể nghe thấy thanh âm rành rẽ, không lớn cũng không nhỏ.

“Thời khắc xúc động lòng người sắp tới! Còn một tháng, chính là đại hội bình xét học viện ba năm một lần của đại lục Mar, học viện ta vẫn là đệ nhất danh, vẫn là học viện tốt nhất đại lục Mar! Lần này cũng sẽ không khác!...”

Giáo sư ở trên đài nước miếng tung tóe, Phong Tình lại hơi buồn ngủ, không có chuyện quan trọng gì, bình xét học viện gì đó chẳng qua phái mấy học sinh đi đánh nhau, học sinh trường nào thắng là trường đó được, thường thì sau mỗi lần bình xét đều có thương vong, sau chỉ dùng một chút tiền tài an ủi, bất quá mỗi lần bình xét đều ma quyền sát chưởng, nên nếu có thể sống sót sau khi bình xét, đều có được của cải cực đại, nếu sống sót đầy đủ không sứt mẻ còn có thể được quốc vương hay cấp cao nào đó khen ngợi, cuộc đời từ đó liền lên như diều gặp gió.

Cũng có một bộ phận nhỏ vì vinh quang, chỉ một bộ phận rất nhỏ...

Phong Tình thật sự không có hứng thú gì với cái này, không ngừng ngáp lên ngáp xuống, hy vọng có thể mau mau trở về ngủ tiếp.

“Kế tiếp, mời hiệu trưởng tuyên bố danh sách tham dự thi đấu...”

Xung quanh bắt đầu ầm ầm.

Nhàm chán... Ngáp một cái, cúi đầu tiếp tục làm gà mổ gạo.

“... Quýnh Diệp, Do Hoa.... Ericter.... Phong Tình...”

Ericter được chọn? Rất nguy hiểm...

............

Hắn thế nào giống như nghe thấy tên mình???

Cơn buồn ngủ của Phong Tình thoáng chốc biến hết, kinh ngạc ngẩng đầu.

“........ Mấy học viên trên đây mời đến văn phòng của ta..”

Oa! Giáo sư phát biểu đổi người? Đây là... Lão gia gia trong thư viện???!!!

“Hảo, tan hội!”

Tốp năm tốp ba trên sân thể dục tản ra, không biết có phải ảo giác hay không, hiệu trưởng trước khi đi hình như có hướng Phong Tình cười cười thâm ý.

“Phong.” Ericter đi tới.

Phong Tình tựa hồ suy nghĩ xuất thần, Ericter vừa định gọi tiếp, bỗng nhiên có một thanh âm sớm hơn y.

“Phong Phong!”

Lưu Vân cấp bách đùng đùng chạy tới, phía sau có theo Tô Triệt.

“Phong Phong, hiệu trưởng thế nào lại chọn ngươi? Hảo nguy hiểm!” Lưu Vân vẻ mặt lo lắng.

Phong Tình hoàn hồn, lắc đầu, nhíu mày, nhớ tới nụ cười kỳ quái của hiệu trưởng.

“Phong, đi.” Ericter nhìn Lưu Vân, nhắc nhở Phong Tình.

“Phong Phong, cẩn thận nga...”

“Không có việc gì!” Phong Tình hướng Lưu Vân mỉm cười. “Ta có thú một sừng, không có việc gì đâu!”

Lưu Vân vẫn lo lắng.

“Ngay từ trận đầu liền phải triệu hoán thú một sừng, như vậy mới an toàn một chút.”

“Ân.” Phong Tình cười ấm như trấn an.

“Phong.” Ericter hơi khó chịu. Phong là ái nhân của y, những tên này kẻ nọ gì gì đó đó cướp đi nụ cười của Phong, mỉm cười không biết tốt xấu!

“Đi, bye-bye, không cần lo lắng.”

Trong văn phòng hiệu trưởng.

Cái bàn gỗ, điêu khắc hoa văn kỳ quái, có mùi vị cổ phong Trung Quốc.

Phong Tình ngồi nghiêm chỉnh trên ghế dựa, không biết hiệu trưởng vì sao muốn hắn đi thi đấu, Ericter hoàn hảo, năng lực rất mạnh, hắn rõ ràng kém cỏi như thế... Chẳng lẽ là vì lão thấy hắn đọc sách trong thư viện, cảm thấy hắn rất chăm chỉ?

Ai, miên man suy nghĩ cũng vô dụng, Phong Tình nhìn quét xung quanh, hiệu trưởng còn chưa đến, trong văn phòng ngoài hắn cùng Ericter bây giờ có năm người, Ericter ngồi bên cạnh hắn, ba người khác đối diện. Một chiến sĩ vác búa đồng, cơ thịt nổi lên, ngồi trên ghế dựa cao cỡ Phong Tình đứng, còn muốn vượt qua đội trưởng Phong Tình thấy khi vừa tới thế giới này. Một nam tử bạch bào, đại khái là mục sư nhỉ, gương mặt bình thường, vừa mới nhìn kỹ, liền ném vào trong đống người, có thể lập tức không nhớ dung mạo. Một người nữa làm người khác chú ý nhất, quần áo hỏa hồng, hơi giống nữ phục cổ đại Trung Quốc được giản lược, tóc như Phong Tình, lại là màu đỏ, da trắng, dáng người tinh tế, khuôn mặt kiều diễm, môi nhỏ nhếch, thật sự là một đại mỹ nhân, bất quá mỹ nhân này đang kiêu ngạo quăng đại mị nhãn về phía Phong Tình.

.........

An Nhiên.....

Cảm thấy ánh mắt Phong Tình, mị nhãn An Nhiên quăng càng chăm chú.

Phong Tình bị dọa, An Nhiên này, quay về học viện gần nửa tháng chưa có tới tìm mình, trên lớp triệu hoán cũng chưa từng nhìn thấy An Nhiên, nhưng lại đột ngột xuất hiện với cái dạng cợt nhã như cũ, cũng không sợ mất mặt...

Vội vàng quay đầu làm như không biết An Nhiên.

“Ha ha đều tới rồi, tốt lắm, các ngươi đều biết chuyện bình xét cùng quy củ chứ ?” Hiệu trưởng bỗng nhiên cười nói đi vào.

“Biết.” Chiến sĩ cùng nam tử bình phàm đáp, An Nhiên chỉ thản nhiên “Ân” một cái, vẫn quăng mị nhãn, Ericter im lặng không lên tiếng, Phong Tình nhíu mày, không biết một chút mình từng thấy ở thư viện có tính không đây.

Cảm giác bình xét học viện rõ là phiền toái cho học sinh.

“Ân....” Hiệu trưởng gật đầu, ngồi vào ghế cao nói. “Đều giới thiệu mình đi, hiểu biết lẫn nhau một chút.”

“Quýnh Diệp, bạch ngân chiến sĩ.” Chiến sĩ giọng thô quát đầu tiên, còn lấy búa gây chấn động mặt đất.

“Một kẻ thô nhân.” An Nhiên chép chép miệng nói thầm, đại khái là hai con mắt quăng mị nhãn đều bị chuột rút và cũng không được đáp lại nên thấy khó chịu.

Quýnh Diệp hơi lúng túng.

“Ta là thô nhân, không học quá nhiều, liền một thân cậy mạnh, các vị chiếu cố cho.”

An Nhiên hừ một tiếng, quay đầu.

“Do Hoa, mục sư, sau này thỉnh chiếu cố nhiều hơn.” Bạch bào nam tử lại cười nói.

“An Nhiên, pháp sư hỏa hệ kiêm triệu hoán sư.”

“Phong Tình, triệu hoán sư kiêm pháp sư thủy hệ.”

“Ericter, pháp sư lôi hệ.”

“Hảo.” Hiệu trưởng gật đầu nói. “Các ngươi trở về thu xếp một chút, ngày mốt lên đường, năm người các ngươi, trừ vũ khí ra không thể mang bất cứ thứ gì khác, trong vòng hai mươi ngày chạy tới đế đô, nhất định phải tới đế đô kịp lúc, biết chưa?”

Hai chữ cuối cùng tăng thêm ngữ khí, lộ ra uy nghiêm hiệu trưởng, mọi người, không bao gồm Ericter, nhịn không được lẩm bẩm lên tiếng.

“Đã biết.”

“Hảo, đều trở về chuẩn bị đi, Phong Tình lưu lại.”

Hả? Phong Tình kinh ngạc.

Ba người kia đều đi, Ericter còn ở tại chỗ, nhìn chăm chú hiệu trưởng.

“Yên tâm đi, ta sẽ không làm gì hắn.” Hiệu trưởng khoát tay.

Ericter nhíu mày, nhìn Phong Tình, cuối cùng rời khỏi.

Phong Tình khẩn trương ngồi đó, không biết hiệu trưởng lưu hắn lại có chuyện gì.

“Ngươi còn chưa có pháp trượng sao.” Hiệu trưởng đột nhiên hỏi.

“Hả? Phong Tình không ngờ hiệu trưởng sẽ hỏi vấn đề này. “Ách... Chưa!”

“Tự làm cho mình một cái nào.” Hiệu trưởng đứng dậy. “Đến.” Xốc rèm phía sau lên, đi vào nội thất.

Phong Tình do dự theo vào.

“Thế nhân đều nói thần khí hảo, thần khí hảo, nhưng thần khí rốt cuộc hảo chỗ nào nhỉ.” Hiệu trưởng lẩm bẩm. “Mỗi người đuổi theo cao cấp, lại theo đuổi cao cấp của cao cấp.”

Nhìn Phong Tình.

“Chỉ có bản thân làm ra mới tốt nhất, mới tâm ý tương thông với mình. Đến, hài tử.” Kéo Phong Tình. “Ta dạy cho ngươi chút thứ tốt.”

“Kia....” Mấy thứ này không có quan hệ tới mình mà? Nói những thứ đó với hắn làm gì?

“Suỵt, đừng nói chuyện!” Hiệu trưởng ngắt lời. “Ta chỉ dạy ngươi một ngày, sau này, phải do chính ngươi tự lãnh ngộ.”

**************************

Phong Tình từ phòng hiệu trưởng đi tới, tinh thần hơi uể oải, học cùng hiệu trưởng quá mê mẩn, cư nhiên đã qua một ngày một đêm, cấp bách đùng đùng chạy tới ký túc xá, nhanh chóng thu dọn đồ đạc, rồi ngủ ngon một giấc.

Học từ hiệu trưởng thật nhiều thứ, cũng đều hữu dụng, đại đa số có thể kiếm tiền, sau này không lo thiếu tiền nuôi Eri.

A.. Còn chưa biết tên hiệu trưởng, hiệu trưởng vẫn tự mình giảng giải, lại không cho hắn cơ hội nói chuyện...

“Trở về rồi à, mệt sao? Mau đi nghỉ ngơi!”

Ericter chờ đợi trước cửa ký túc xá, thấy Phong Tình lập tức chào đón.

“A, ta còn phải thu dọn...”

“Ta đã thu dọn hảo, đi nghỉ ngơi đi...” Ericter bỗng nhiên nhớ đến. “Nga! Đúng rồi! Ngươi chắc chắn còn chưa ăn gì, ngươi ngồi đó đi, ta sẽ mua cho ngươi chút đồ ăn.” Nói xong thuấn di không thấy.

Phong Tình hơi giật mình đi vào ký túc xá, không quá một hồi, Ericter trở về, trong tay cầm một túi điểm tâm.

“Mau ăn, ăn xong hảo hảo nghỉ ngơi.”

Phong Tình từ từ ăn đồ ăn Ericter đưa qua, trong lòng có cảm giác tràn đầy mãn nguyện....

Ô ô, Eri chu đáo như thế, hắn nhất định phải kiếm nhiều tiền hơn để cung ứng.

***********************

Tử Vực Quốc, quốc gia công nhận pháp thuật cao nhất đại lục Mar.

Học viện tốt nhất được Cai Quốc công nhận, học viện Phare.

Thành nhiều pháp sư nhất Cai Quốc... Cửu Xuyên trấn.

Cửu Xuyên trấn tuy thừa thải pháp sư, nhưng phần lớn là pháp sư thực tập hay sơ cấp, một khi tới cấp bậc đại pháp sư, mọi người sẽ chạy tới thủ đô Tử Vực Quốc -- Đế đô, pháp sư Đế đô không nhiều lắm, nhưng mỗi người đều là tinh anh.

Đại lục Mar địa thế phức tạp, tây bắc tới bắc bộ là núi cao cao nguyên, nội địa chủ yếu là đồi núi, nam bộ phần lớn là bình nguyên sông nước, nam bộ gần hải vực Aipusiman, Tử Vực Quốc nằm ở rừng giáp biển tây nam đại lục Mar, quốc thổ ước chừng chiếm một phần tư diện tích đại lục Mar, đất đai bao la, sản vật phong phú.

Cửu Xuyên trấn nằm ở rừng giáp biển nam bộ Tử Vực Quốc, Đế đô nằm chếch bên phải trung tâm Tử Vực Quốc, trung gian cách nhau một thành lớn, hai thành nhỏ, Cửu Châu có Truyền tống trận (pháp trận vận chuyển), từ Cửu Xuyên trấn đến Đế đô chỉ cần thời gian một giây.

“Ngồi xe ngựa đến Đế đô cần bao lâu nhỉ....” Phong Tình suy nghĩ.

Hiệu trưởng dặn dò, không thể dùng Truyền tống trận, không thể mượn người khác trợ giúp, chỉ có thể dựa vào hai cái đùi của mình mà đi, hoặc là kiếm tiền ngồi xe ngựa, không cho sử dụng công cụ khác ngoài chân cùng xe ngựa.

“Đi công đoàn lính đánh thuê xem sao!” Do Hoa đề nghị. “Làm thuê kiếm chút Jar.”

Jar, đơn vị tiền tệ thông dụng của thế giới này, dưới có Jas trên có For.

Tỉ lệ:1 For = 100 Jar = 10000 Jas.

Jas hình dạng tương tự một đồng tiền xu thường, Jar nhìn như tiền xu màu vàng, For thì là tiền xu trong suốt tím nhạt. Jas thường dùng nhất, For phải là người rất giàu mới có, Jar cũng tương đối thông dụng.

Trước tiên cũng chỉ có thể đi kiếm tiền, đi bộ một tháng tới Đế đô là không thể, phải ngồi xe ngựa, hơn nữa phải rất nhanh, tiền cần lại càng nhiều, còn cần tiền mua lương thực...

Thời khắc khảo nghiệm năng lực kiếm tiền của mọi người đã tới.

Đoàn người đến công đoàn lính đánh thuê, trong ngoài công đoàn đều là đoàn đội thành quần kết đội, ồn ào nói nhao nhao. Đi vào, ánh mắt các nam nhân thoáng chốc tập hợp trên người An Nhiên, An Nhiên ngẩng đầu ưỡn ngực, tựa hồ sớm thành thói quen với ánh nhìn chăm chú của mọi người.

“Xem một chút coi có thích hợp không.”

Do Hoa chỉ vách tường phía trước, trên tường dán một tờ giấy đánh dấu nhiệm vụ còn chưa được tiếp nhận cùng cấp bậc nhiệm vụ.

Cấp bậc nhiệm vụ, SS là nguy hiểm nhất, tiếp theo xuống từ cao đến thấp chia ra S,A. B. C. D. E.

“Cái này thế nào?”

Do Hoa chỉ một loạt hỏi.

Nhiệm vụ cấp E, hộ tống thương đội đến thành Virgin, thù lao 200 Jas. Người đề xuất nhiệm vụ : Cox.

Thành Virgin, một thành nhỏ bên cạnh Cửu Châu, đường đi hẻo lánh, cường đạo thường xuyên ẩn hiện.

“Phải hộ tống đến khi nào?”

An Nhiên không đồng ý, chỉ một cái bên trên.

“Cái này.”

Nhiệm vụ cấp C, bắt một con Griffin* còn nhỏ cho người đề xuất nhiệm vụ, thù lao 200 Jar. Người đề xuất nhiệm vụ : Ivelle.

Thú Griffin, ma thú phong hệ cấp 6, thân sư tử, đầu cùng cánh chim ưng, hai đến ba con sống trong hang động vách núi, sở trường từ không trung lao xuống công kích, phòng ngự vật lý cũng như phòng ngự pháp thuật cường hãn, thị lực nhạy bén, biết một vài pháp thuật phong hệ cấp thấp.

“Hả?” Do Hoa giật mình. “Kia chính là ở trong Rừng rậm sương mù!”

“Ân ?” An Nhiên nhếch mày. “Có ý kiến?”

“Rất nguy hiểm.” Do Hoa nhíu mày.

“Không chết được.” An Nhiên xem thường y. “Ở đây chỉ có một mình thằng bự là ngốc và yếu nhất.”

“Ai nói ta yếu nhất???” Quýnh Diệp trừng mắt ngưu, xoay búa làm ầm ĩ.

“Chưa thấy qua chiến sĩ bạch ngân còn mang trang bị đồng.” An Nhiên khinh thường nói.

“........”

Chiến sĩ bạch ngân, thấp nhất cũng mang trang bị màu bạch ngân biểu thị cấp bậc, chiến sĩ cấp bậc càng cao, càng được người kính ngưỡng. Cấp bậc từ thấp đến cao, thực tập, đồng thau, bạch ngân, hoàng kim, chiến thần, chiến thánh. Thế giới này chỉ vẻn vẹn bảy vị chiến thần, một vị chiến thánh, đều được thế nhân kính ngưỡng. Thông thường nhất là đồng thau, chiến sĩ hoàng kim rất ít thấy.

“Các ngươi, có ý kiến gì không?”

Do Hoa hỏi Phong Tình cùng Ericter.

Phong Tình lắc đầu, Ericter lắc đầu theo.

“Vậy cái này đi.” Do Hoa xé tờ giấy kia xuống, đi đến bục phục vụ công đoàn, nói với tiểu thư trước bục đang nhìn An Nhiên ghen tị.

“Tiểu thư, chúng ta muốn tiếp nhận nhiệm vụ này.”

Tiểu thư phục vụ bất mãn nhìn Do Hoa, nhìn đến Ericter sau Do Hoa, thoáng chốc vẻ mặt liền mê mẩn.

“Tiểu thư!” Do Hoa nhíu mày, nâng cao thanh âm.

“Anh đẹp trai phía sau cũng không gấp gáp, ngươi thúc giục cái gì?”

Tiểu thư phục vụ bất mãn trừng mắt, rút tờ giấy.

“Đội trưởng là ai, lấy lệnh lính đánh thuê đến.”

“A?” Do Hoa sửng sốt. “Xin chờ một chút.” Xoay người lại nói với mọi người. “Chỉ lính đánh thuê mới có thể tiếp nhận nhiệm vụ đoàn thể, chúng ta phải thành lập một cái.”

Mọi người ngươi nhìn ta ta ngó ngươi.

“Đừng nhìn ta.” An Nhiên nhún vai. “Ta tùy theo các ngươi.”

“Ta là thô nhân. “Quýnh Diệp gãi đầu. “ Ta nghe theo các ngươi.”

“Ta tùy.” Phong Tình.

“Tùy.” Ericter.

“...............” Do Hoa bất đắc dĩ. “ Ta vậy, tên đoàn đội?”

“Tùy ý, đừng quá ngu ngốc là được.” An Nhiên ngáp.

“Ta nghe lời ngươi.” Quýnh Diệp tiếp tục gãi đầu.

“Ách... Tùy....” Phong Tình hơi ngượng ngùng, cái gì cũng phiền phức.

“...............” Do Hoa không trông chờ đám này giúp đỡ, đi đến bên cạnh cửa sổ, không bao lâu sau về lại.

“Mỗi người rót vào đây một chút ma lực, không thì rót vào chiến khí.” Vươn tay, trên tay là một khối mộc bài màu đen.

Nghe lời làm theo.

“Định!” Do Hoa vòng vo ở cửa sổ, ngón tay đánh một tiếng vang, đi đến chỗ tiểu thư phục vụ kia.

“Tiểu thư, đây là lệnh lính đánh thuê, ta chính là đội trưởng.”

Do Hoa bận việc nửa ngày cuối cùng cũng làm tốt, đi tới chỗ mấy người vô tâm vô phế nghỉ ngơi ngắm phong cảnh bên cạnh, lau lau mồ hôi cười nói.

“Hảo, có thể xuất phát.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.