Thế Thân - Tiểu Thư Kiêu Kỳ

Chương 6




Giờ Thìn, tại Bảo Chánh điện, các quan văn võ lục tục kéo đến, xếp hàng ngay ngắn, chờ đến giờ thiết triều.

“Bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế“ bá quan văn võ phục bái tại đất khi thấy Kim Thành Quốc Quốc Chủ ngồi trên ngai vàng

“Miễn lễ, chư khanh bình thân.”

“Tạ chủ long ân!“ tiến hô vang dậy cả Bảo Chánh điện

“Bệ hạ, vi thần có việc bẩm báo.” Tể tướng Cao Vỹ bước ra khỏi văn ban, cuối đầu, thận trọng tâu trình:” Về việc chọn chánh, phó sứ trong kì đi sứ chúc thọ vua Hoa Hạ lần này, thần thiết nghĩ, con của thần đức bạc trí thô, không gánh vác được trách nhiệm, khẩn xin bệ hạ thu hồi mệnh lệnh.” Cao Vỹ bước ra, tâu trình

“Ẩy, khanh gia nói vậy sai rồi, người đậu đệ nhất của Nhân Tài Học Cung mà đức bạc trí thô, vậy chẳng phải khanh nói lớp trẻ bây giờ toàn bộ đều không có đầu óc cả. Huống chi, trước mặt thần dân trong nước, trẫm đã ra chiếu về việc bổ nhiệm Cao Phúc Nguyên làm chánh sứ, Đồ Tiết làm phó sứ, khanh muốn trẫm trở thành ông vua nuốt lời hay sao?” Nguỵ Thành cắt lời

Lúc này trong lòng Cao Vỹ đau khổ không thôi, con trai mình tại sao lại giấu mình đi về Vạn Mộc Lâm cơ chứ? Thiên tài quá cũng là việc khổ. Lúc này điều duy nhất Cao Vỹ có thể làm là về nhà, tận tình dạy hết cho con mình việc phong tục của Hoa Hạ Quốc và cầu nguyện cho con mình đi sứ thuận buồm xuôi gió mà thôi!

“Hừm, rõ ràng gắp lửa bỏ tay người, bây giờ còn làm trò trước mặt ta nữa, ngươi có làm gì đi chăng nữa thì ta rồi đây cũng sẽ chặt đầu ngươi tế vong con trai ta thôi, Nguỵ Thành à.” Vinh Thân Vương cuối đầu, nhếch mép nghĩ

“Muôn tâu bệ hạ.” Lúc này, để phá tan bầu không khí ngưng trọng, Đô Quốc Công Vũ Văn Lập bước ra từ võ ban:” Khải bẩm bệ hạ, sứ thần của Long Việt Quốc là Tôn Thất Thăng dâng biểu, nói rằng vua nước Long Việc có người con gái, nay đã đến tuổi cài trâm, muốn kết duyên tấn tần với thái tử nước ta.” Vũ Văn Lập nói xong đưa lên tờ tấu và tưu gởi của vua nước Long Việt



“Các khanh nghĩ thế nào?” Nguỵ Thành cất tiếng hỏi

“Bẩm, muôn tâu bệ hạ, thần nghĩ vạn lần không nên, nước Long Việt đang yếu kém nên mới cần phải liên minh với nước ta, thiết nghĩ mai mốt họ mạnh lên thì lại trở mặt ngay, nước Long Việt không đáng tin!” Vương Ngự Sử bước ra, nêu ý kiến của mình

“Bẩm bệ hạ, thần thiết nghĩ, được một bạn như bớt một thù, dựa vào việc thông gia, mai này trong nước có biến, chúng ta vẫn có thể nhờ vả lẫn nhau được ạ.” Giáo đầu cấm quân Phan Huy Dũng bước ra, chắp tay nói

Phan Huy Dũng là giáo đầu cấm quân, chỉ huy binh sĩ thường trực tại kinh thành gồm hơn 20 vạn quân. Khác với Cấm Vệ Quân của Khương Đại Tru và Thị Vệ Thành của Cù Nghiêm ở chỗ, Cấm Quân có thể được điều ra ngoài biên ải, trực tiếp tăng viện cho chiến trường, còn hai chủng quân còn lại chỉ việc bảo vệ hoàng thành thôi

“Anh ba, à không, hoàng thượng, thần thiết nghĩ không nên, vạn lần không nên, thứ nhất Nguỵ An thái tử còn nhỏ, chưa nên yên bề gia thất, nó mới 9 tuổi, thứ hai, có câu nước phù sa không chảy ruộng ngoài, thiết nghĩ nếu có lấy vợ ở tuổi này cũng nên chọn người con gái nào trong nước mà gả, lại ví dụ như con gái của Vương Ngự Sử đây, năm nay cũng vừa 9 tuổi, nếu hai nhà lập thành hôn ước, không gì tốt hơn! “ Vinh Thân Vương bước ra tâu trình, hiển nhiên, trong lời tâu của ông ta cũng có cả những toan tính chính trị.

Triều đình lúc này 9 người 10 ý, nháo nhào loạn cả lên, có những nhỏ to nghị luận, xầm xì

Cuối cùng Lễ Thân Vương bước ra khỏi hàng quan văn tâu lên rằng:” Muôn tâu hoàng thượng, lời của Phan Cấm Quân nói không sai, mà lời của Vinh Thân Vương nói cũng đúng, thiết nghĩ nếu hai nước cùng nhau thông gia, như vậy chúng ta có thể lập một đội quân đóng ở Long Việt Quốc, ngược lại, Long Việt Quốc có thể cho một đội quân đóng ở nước ta, hằng năm, diễn tập quân sự, tăng cường quân lực. Lại nói về ý kiến của Vinh Thân Vương, đúng, thái tử Nguỵ An còn nhỏ, nhưng thần nghe nói, Long Việt Quốc Chủ cũng có thêm một đứa con gái năm nay vừa bảy tuổi, nếu muốn kết duyên tấn tần, hai bên nên lập hôn ước, đợi thêm 8,9 năm nữa hẵng cưới hỏi, đến lúc đó, chúng ta trăm lợi không một hại.”

“Lời của Lễ Thân Vương chính hợp ý trẫm, người đâu, cho đòi Tôn Thất Thăng.” Nguỵ Thành giơ chiếc hốt lên cao, sau đó đập xuống nói

Lát sau, một người thanh niên nho nhã bước vào. Người này tóc cắt ngắn ngang vai, răng nhuộm đen tuyền, trên ngón tay áp út đeo một chiếc nhẫn vàng, làn da trắng bóc, gò má hơi nhô cao, mặt dài, nhân trung sâu thây rõ.

“Hạ thần, Tôn Thất Thăng, bái kiến Kim Thành Quốc Chủ, Tôn Thất Thăng” vái dài, nói ra

“Về đề nghị của quý quốc, ta đã xem qua, đáng tiếc, con trai ta còn nhỏ, đợi đến khi nó lớn thì công chúa lại lỡ thì. Ta nghe nói quý quốc có hai nàng công chúa, nhược bằng quý quốc bằng lòng, ta sẵng sàng kết thành hôn ước giữa con trai ta và công chúa út, đợi thêm 8 năm nữa, chúng ta sẽ đem sính lễ qua dạm hỏi.” Nguỵ Thành mở miệng nói rằng

“Đã Quốc Chủ muốn như vậy, nước Long Việt của tôi cung kính không bằng tuân mệnh.” Tôn Thất Thăng vui vẻ trả lời “Tôi sẽ về nước, đem thiện ý của Quốc Chủ gởi đến vua nước chúng tôi, chúc Quốc Chủ an khang.” Tôn Thất Thăng nói ra

“Được, còn ai có việc gì tâu trình nữa không? “ Nguỵ Thành liếc mắt nhìn khắp hai ban văn võ. “ Vậy được, bãi triều!” Nguỵ Thành đập xuống chiếc hốt, nói ra

“Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!” Mọi người hô lớn, phục bái tại đất, riêng chỉ có Tôn Thất Thăng là cuối đầu, tỏ ra kính ý

Ngày mai đệ sẽ cố gắng viết tiếp hai chương. Mai mốt sợ rằng sẽ viết với tốc độ 1 ngày một chương, riêng thứ 7, cn sẽ viết 2-3 chương. Thân!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.