Thế Thân - Tiểu Thư Kiêu Kỳ

Chương 12




Ngồi trong phòng một mình, Đồ Tiết lấy hai tay gõ gõ lên bàn, mặt mày căng thẳng, tựa như đang chờ đợi một việc gì đó

“~Huýt.” Một tiếng huýt sáo vang lên, tiếng huyết sáo nhẹ nhàng mà ma mị, rất phù hợp với một đêm hè tĩnh mịch, nghe rợn cả người...

“Phù” Đồ Tiết thở dài, nghe thấy tiếng huýt sáo, y như trút được gánh nặng trên người. Y tiếng lại tay nải của mình, mở ra tay nải, lấy ra một kiện đồ vật. Kiện đồ vật này là một cái tráp hình hộp chữ nhật màu đỏ son, tựa hồ đựng vật gì rất quý! “Trường Mộng Điệp nha Trường Mộng Điệp, ngươi thế nhưng là tiêu hao hết năm năm súc tích của ta, hy vọng ngươi có tác dụng đúng như lời đồn. Có thể khiến cho bọn hắn ngủ thật sâu!” Nói xong Đồ Tiết lấy ra hai cái xác bướm còn sống. Cả hai con đều ngoe ngoắt muốn bay nhưng tiết là hai cánh đã bị khoét một lỗ hổng lớn khiến cho nó không thể nào cất cánh được

Trường Mộng Điệp là loài bướm nhỏ sống ở những bụi cây trong rừng. Do thường xuyên bị săn bắt nên mấy chục năm gần đây loài vật này trở nên tương đương hiếm thấy. Điều này đẩy cao giá thành của nó lên khoảng tầm 100000 Đông Vực Tệ một cân, gấp khoản hai mươi lần so với trước đây. Trường Mộng Điệp trưởng thành dài khoản cỡ hai đốt ngón tay người lớn, ở phần đuôi của nó chứa một bọng tinh dầu Chứa dịch thuỷ mà khi đốt lên sẽ tỏ ra mùi hương khiến cho người hít phải chìm vào giấc ngủ. Đương nhiên nếu đạo hạnh cao đến nhất định sẽ không phải chịu ảnh hưởng của loại mê hương này

“~Xèo xèo xèo “ hai con bướm giãy giụa, cố gắng thoát thân khỏi ngọn lửa hồng, nhưng mọi nỗ lực của nó đều vô ích. Một làn khói màu hồng bốc lên, tỏ ra khắp dịch quán

Đồ Tiết, nheo nheo hai mắt cười, trông có vẻ rất đắc ý với trí khôn của chính mình. Đương nhiên hắn đã bịt kín mũi mình và đang phong bế khứu giác bằng pháp thuật và đang hô hấp qua da, điều mà bất cứ vị ma pháp sư học đồ nào cũng dễ dàng làm được.

Lát sau, tiếng thở đều đều vang lên khắp dịch quán, báo hiệu mọi người đã ngủ say. “Cốc cốc “ Đồ Tiết lấy ta gõ vào thành của sổ ra hiệu. Nghe thấy tín hiệu, một người mang toàn thân hắc y lặng lẽ trèo qua của sổ của Đồ Tiết. Đồ Tiết nhìn hắn cười cười, hắn chỉ đáp lại bằng cách ném cho Đồ Tiết một ánh mắt sắc lẹm.

“Hừ” Đồ Tiết hừ nhẹ trong lòng. Hắc y nhân lẻn vào phòng của Cao Phúc Nguyên, con dao sắt lăm lăm nơi tay, hắn nhìn Cao Phúc Nguyên như tử thần nhìn kẻ hấp hối

“Đến rồi.” Nằm nghiêng, úp mặt vào tường Cao Phúc Nguyên lúc này đột nhiên mở ra hai mắt, nhoẻn miệng cười thầm. Hắn đã từng kinh lịch chiến trường, từng bị ám sát hụt không ít lần, điều này đã hình thành lên con người của Cao Phúc Nguyên một loại phản xạ tự nhiên vô cùng nhạy bén, mỗi khi có sát khí nhắm đến hắn, quản chi hắn đang ngủ say đến đâu cũng sẽ đột nhiên mở ra hai mắt, ứng phó với sát thủ. Đây cũng là bản năng được trui rèn trong chiến trường trong nhiều năm!

“Tiếc rằng có người ở đây, nếu không ta sẽ hảo hảo mà chơi đùa với tên sát thủ nghiệp dư này một chút. “ Cao Phúc Nguyên tự nhủ trong bụng, Cao Phúc Nguyên biết, bọ ngựa rình ve, chim sẻ đứng sau!



Con dao được đưa lên cao.

“~Keng “ Tên sát thủ quay ngoắc người lại một trăm tám mươi độ, dao ngắn nơi tay, đỡ ngay một cú đập chí mạng từ cây trường côn nơi tay Phan Sách

“Khá lắm, vẫn là có mấy phần bản sự của một sát thủ lành nghề, thế mà đỡ được một côn xuất kì bất ý của bản hiệu uý. “ Phan Sách không khỏi khen một tiếng

“Mẹ ngươi nha, làm lỡ chuyện tốt của lão tử, tên kia không phải đã ru ngủ toàn bộ người trong dịch quán rồi sao? “ Tên sát thủ nóng nẩy nói. Cho dù hắn có nói to đến đâu đi chăng nữa thì mọi người trong dịch quán vẫn ngủ say như chết, đơn giản vì tác dụng của Trường Mộng Điệp Dịch Thuỷ!

“Lão tử đã sớm ngờ tới ám chiêu nên đã âm thầm bí mật nấp sẵn ở phòng của Cao chánh sứ, phong bế ngũ thức, cẩn cẩn thận thận chỉ để chừa lại thị giác hoạt động. Không ngờ đúng thật là bắt được con chuột nhà ngươi, coi triệu chứng ngủ say như chết của họ hẵng là do Trường Mộng Điệp! Nói, do ai đốt Trường Mộng Điệp? “ Phan Sách côn sắt nơi tay, lăm lăm nói ra, trên mặt đằng đằng sát khí.

“Xuống âm phủ mà hỏi.” Tên sát thủ lời vừa dứt, lấy ra độc hoàn,muốn một phát lấy tay bóp nát độc hoàn giết luôn Cao Phúc Nguyên cùng Phan Sách!

“Vội vội vàng vàng làm gì, đêm khuya rồi, người tới là khách, ta Cao Phúc Nguyên sẽ tận lực chiêu đãi ngươi là được. “ Cao Phúc Nguyên bỗng đứng bật dậy, hai tay nhanh chóng bấm vào các tử huyệt ở trên ót và lưng tên sát thủ khiến hắn bị điểm huyệt. Vừa điểm huyệt mà Cao Phúc Nguyên vừa tủm tỉm cười, cứ như cười chào khi gặp một người bạn lâu ngày xa cách

“Mẹ nó.” Tên sát thủ gào lên một tiếng. Hắn không ngờ Cao Phúc Nguyên còn tỉnh, hắn cố vận dụng toàn thân kinh mạch để chạy trốn, nhưnh mà làm không được! Không còn lựa chọn nào khác, hắn lấy hàm răng của chính mình, cắn nát viên độc hoàn dấu trong miệng để tự tử.

Mỗi một sát thủ lành nghề khi bị vây khốn sẽ tự sát, một số là cắn lưỡi hoặc rút gươm tự tử, càn có số đông sát thủ không muốn để bị lộ thân phận, mang theo độc hoàn dấu dưới lưỡi, khi cần thì sẽ khều ra, cắn nát đi, để chất độc huỷ đi khuôn mặt của mình, khỏi cho người khác từ đó truy ra manh mối

Tên sát thủ ngã khuỵ xuống nền đất

Thấy tên sát thủ cắn mạnh một thứ gì đó, Cao Phúc Nguyên liền biết điều đó có nghĩa là gì. Hắn chỉ cười cười không nói

“Làm sao chánh sứ tỉnh lại đúng lúc vậy?” Phan Sách thấy tên sát thủ đã chết, quay sang hỏi Cao Phúc Nguyên

“Giữa đêm thanh tĩnh, bản năng tự nhiên bỗng trỗi dậy, ta muốn xả nước cứu thân! “ Cao Phúc Nguyên thản nhiên nói

Phan Sách nhìn nhìn Cao Phúc Nguyên, trong lòng họ Phan y nguyên còn nghi ngờ, song, tựa hồ như ngoài cách đổ cho bản năng tự nhiên ra, không còn cách giải thích nào hợp lý hơn cho việc này

“Để tôi đem cái xác đi xử lý.” Phan Sách nhìn nhìn Cao Phúc Nguyên, sau đó lấy tay xốc nách tên sát thủ, đem ra phía sau dịch quán, đào một cái hố cực sâu và lấp xuống

Thấy bóng lưng của Phan Sách đi rồi, Cao Phúc Nguyên cười cười, lặn lẽ thổi phụt ngọn đèn dầu đi, đêm nay hắn được ngủ ngon rồi. Ngủ ngon để còn ngày mai lên điện gặl mặt Hoa Hạ Quốc Chủ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.