Thế Thân Càng Ngày Càng Đáng Yêu Thì Phải Làm Sao Đây

Chương 345: Sau khi đào hôn ta trở thành nhân vật phản diện(28)




Translator: Nguyetmai

Phát lì xì trong Wechat là một cách rất hay để kéo gần quan hệ mà các nhóm chat thường dùng.

Giật lì xì không quan trọng ở chỗ giật được bao nhiêu, quan trọng là vui vẻ.

Cho nên lì xì vừa được phát xong, Hồng Tiểu Phúc nhanh tay là người đầu tiên giật được, vừa nhìn thấy con số bên trên bỗng chốc vui mừng...

"Trung học Thực nghiệm - Hồng Tiểu Phúc giành được số tiền 198,3 tệ..."

Cậu là người đầu tiên giật được nên những người phía sau rất bi kịch...

"Trung học số Mười hai - Địch Nguyên Trung giành được số tiền 0,13 tệ..."

"Trung học số Một - Trương Lượng giành được số tiền 0,02 tệ..."

"Trung học Dục Tài - Khương Bác Đồ giành được 0,15 tệ..."

"Giáo viên hướng dẫn Hàn Phong giành được 0,01 tệ..."

Hơn bốn mươi con người, ngoại trừ Hồng Tiểu Phúc giật được nhiều nhất thì những người khác chỉ được vài hào vài xu.

Một đám người quỳ trên mặt đất khóc thảm...

Hàn Phong là người thảm nhất, lúc trước anh ta nói năng đắc ý, thế mà chỉ cướp được một xu trong số 200 tệ lì xì...

Nhìn con số ghi chép hiển thị trên màn hình, Hàn Phong vỗ đầu mình thật mạnh: "Mẹ của con ơi, quên mất cái thằng này..."

Đám học sinh cũng mờ mịt luôn, nhìn con số hiển thị trên màn hình, gói lì xì 200 tệ mà mình Hồng Tiểu Phúc chiếm hết 198 tệ...

Thế này chịu sao nổi?!

"Thánh thần thiên địa ơi, cái quái gì đây? Tên Hồng Tiểu Phúc này là ai?!"

"Tại sao cậu ta cướp được nhiều lì xì thế?!"

"Trời đất ơi, có để người ta sống không vậy?!"

Tô Oánh, Triệu Minh, Trương Dương và Lý Thiên Kỳ đồng thời vỗ đầu bừng tỉnh. M* kiếp, có Hồng Tiểu Phúc ở đây chúng ta còn giật cái gì nữa? Hoàn toàn chỉ làm nền thôi!

Triệu Minh tươi cười gác cánh tay lên vai cậu: "Anh Phúc đỉnh quá! Hầy, nếu như cậu vào dạng nhóm lì xì có quy tắc là ai cướp được ít thì người đó phải tặng lại lì xì, chắc cậu lên trời mất!"

Hồng Tiểu Phúc: "..."

Cậu thực sự rất động lòng, nếu như có dạng nhóm chat ấy mà cậu tham gia vào, chắc đám người kia thua đến khóc mất?

"Hồng Tiểu Phúc", Hàn Phong vội vã gọi tên cậu, "Mời cậu đặt điện thoại lên bàn."

Hồng Tiểu Phúc: "Vâng..."

Hàn Phong ho khù khụ hai tiếng: "Khụ khụ, ban nãy không tính, chúng ta thêm lần nữa nào! Ôi chao, nhắc đến cướp lì xì, tôi chưa từng thua bao giờ!"

Sau đó anh ta gửi thêm một lần lì xì hai trăm tệ nữa, lần này cuối cùng cũng bình thường...

Ánh mắt của đám học sinh kia nhìn về phía Hồng Tiểu Phúc bỗng chốc thay đổi hẳn: →_→

Tên này là sao đây?

Tóm lại, bất kể thế nào, ít nhất sau hai lần phát lì xì, bầu không khí trong giảng đường đã sống động hơn nhiều, rất nhiều học sinh khá hướng nội cũng nói nói cười cười.

Đợi khi đám học sinh bên dưới cười cợt xong, Hàn Phong mới nói: "Được rồi, tôi tin rằng mọi người đã thả lỏng nhiều. Sau đây chúng ta bắt đầu bài học."

Vừa nghe thấy bắt đầu bài giảng, các học sinh vội vàng ngồi ngay ngắn lại.

Lúc cần nghiêm túc thì Hàn Phong cũng rất nghiêm túc: "Tôi tin rằng các bạn đều biết, thế giới hiện tại đã bắt đầu thay đổi, sau đây, chúng ta sẽ xem một đoạn video."

Anh ta nói rồi bật máy chiếu trong giảng đường.

Trên màn hình xuất hiện một chú thỏ.

Sau đó tiêu đề xuất hiện: "Chuyện về chú thỏ năm ấy"

Phần phim chính nhanh chóng bắt đầu.

"Chuyện về chú thỏ năm ấy" là một series hoạt hình do đội ngũ trong nước sản xuất vài năm trở lại đây. Phim dùng hình ảnh con thỏ đại diện cho Hoa Hạ, nội dung kể về những con đường gian khó mà họ đã đi qua, bắt đầu từ khi thành lập nhà nước cho tới xã hội phát triển ngày nay.

Khá nhiều học sinh có mặt ở giảng đường đã từng xem bộ phim này, tất nhiên cũng có rất nhiều người chưa xem.

May mà bộ phim này rõ ràng dể hiểu, tuy rằng dùng động vật để đại diện cho các quốc gia, nhưng rất dễ hiểu.

Trước kia Hồng Tiểu Phúc và Thẩm Tiểu Linh từng xem bộ phim này, khi đó hai người khóc như mưa. Cũng từ khi ấy, Thẩm Tiểu Linh càng hiểu thêm rằng, cuộc sống mà cô bé có được ngày hôm nay khó khăn biết chừng nào.

"Chúng ta ở đây ăn bánh nướng với tuyết là vì cho đồng bào của tổ quốc ta có thể thoải mái nhàn tản! Chúng ta ở đây đào hầm chui hốc, là để đồng bào của tổ quốc ta không còn phải sống cảnh đào hầm chui hốc. Đồng bào ruột thịt, ước mơ của các bạn, hãy giao cho chúng tôi bảo vệ!"

"Đừng khóc, nước mắt sẽ đông cứng vào đấy..."

"Con đường tôi đi, đến hôm nay coi như kết thúc rồi, giấc mộng lớn của chúng ta xin trao lại cho các anh..."

"Ba trăm chú thỏ, trong vòng năm năm, dùng máy tính tính ra được bom nguyên tử..."

"Năm ấy rối ren biến loạn, mong cho kiếp sau các bạn có được tháng năm gấm vóc."

"Tôi chỉ muốn biết, đến thời của các bạn, có phải đã được ăn no mặc ấm, có phải đã được sống yên ổn, có phải đã được đi đứng đàng hoàng, không bị người khác chê cười là con bệnh châu Á, có phải đã thực hiện được giấc mơ cường quốc của chúng tôi. Nếu như sau này có nhiều đồng bào giỏi văn hóa, người Hoa nhất định sẽ nhanh chóng phát triển..."

"Đời này không hối hận vì đã sống ở Hoa Hạ, kiếp sau vẫn mong làm con cháu người Hoa!"

Bộ phim hoạt hình được chiếu suốt hai tiếng đồng hồ.

Không chỉ học sinh có mặt ở hội trường rơi nước mắt lã chã như mưa, mà đến cả lãnh đạo của nhiều trường học cũng bật khóc.

Vấn đề không nằm ở tuổi tác, mà ở sự cảm động trong lòng.

Chủ yếu hơn, nội dung của bộ phim hoạt hình này là những điều đã từng xảy ra trong thực tế.

Khoảng thời gian ấy quả thực quá gian khổ.

Tô Oánh nước mắt nước mũi đầm đìa, túi giấy ăn mang theo bên mình cũng không đủ dùng.

Cuối cùng, bộ phim cũng kết thúc.

"Được rồi, các bạn." Khóe mắt của Hàn Phong cũng đỏ ửng, anh ta trầm giọng nói, "Đây chính là lịch sử của đất nước ra. Đất nước ta có thể phát triển đến trình độ như bây thực sự không dễ dàng gì. Ngày nay, chúng ta có hệ thống tàu điện cao tốc nhanh nhất thế giới. Chúng ta có nền công nghiệp chế tạo lớn nhất thế giới. Chúng ta có kính viễn vọng tân tiến nhất thế giới, có cây cầu dài nhất thế giới, chúng ta còn có cả kỹ thuật 5G dẫn đầu thế giới. Đất nước chúng ta đi từ đói nghèo lạc hậu đến trình độ như ngày nay đều nhờ vô số anh hùng tiền bối lấy mạng ra đánh đổi."

Các học sinh bên dưới chăm chú lắng nghe.

Các lãnh đạo cũng đang chăm chú lắng nghe.

Hàn Phong tiếp tục nói: "Mà bây giờ, thế giới này thay đổi rồi. Thế giới đã thay đổi khác hoàn toàn với thế giới mà chúng ta đã dự đoán trước đó. Sự thay đổi này có lẽ sẽ mang tới cơ hội, đi kèm theo đó sẽ là nguy hiểm. Vô số quân nhân đang canh giữ đường biên giới tổ quốc ta. Có thể họ vẫn chưa thức tỉnh, có thể họ phải đối đầu với người thức tỉnh vượt biên bất cứ lúc nào. Đây là một cuộc chiến hoàn toàn không bình đẳng về thực lực. Dù sao thì đường biên giới nước ta quá dài, không thể nào có sẵn người thức tỉnh canh gác túc trực. Nhưng họ vẫn làm như thế. Tại sao vậy? Chính là vì họ muốn bảo vệ nhân dân nước ta. Họ thà hy sinh chính mình, cũng không muốn để người nhà phải chịu một chút tổn hại nào cả."

"Tôi nói những điều này, không hề có ý yêu cầu các bạn cũng cống hiến sinh mạng như họ hay làm gì khác. Tựu chung các bạn vẫn là học sinh."

"Đối với mọi người, tôi chỉ có một thỉnh cầu nhỏ." Hàn Phong đưa mắt nhìn khắp giảng đường, hít một hơi thật sâu, giọng điệu nghiêm túc hơn bao giờ hết, "Các bạn đã thức tỉnh rồi, tương lai có lẽ sẽ sở hữu sức mạnh vô cùng lớn, dạng sức mạnh ấy có lẽ chỉ tồn tại trong tiểu thuyết hay phim ảnh. Tôi muốn nói rằng, hy vọng các bạn học sinh đang ngồi ở đây luôn luôn ghi nhớ đất nước ta đã vất vả thế nào mới đi được tới ngày hôm nay. Các bạn có thể không yêu, nhưng xin đừng phá hoại."

"Được rồi, bài giảng hôm nay đến đây thôi, ngày mai tôi sẽ giảng cho các bạn nghe về thay đổi thực sự của thế giới này sau khi năng lực kỳ diệu thức tỉnh. Tan học nào."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.