Thế Thân Càng Ngày Càng Đáng Yêu Thì Phải Làm Sao Đây

Chương 247: Một trăm loại phương thức hiến máu(14)




Marvin nghe thấy tiếng mở cửa, nghĩ chắc là mẹ, định lên tiếng rằng mẹ đừng vào phòng của cậu giữa ban ngày như thế, mẹ sẽ nhìn thấy đứa con này vô cùng dị dạng. Nhưng một bóng màu hồng lại bước vào trước, Marvin biết là không phải mẹ, liền nằm sấp xuống giường, áp mặt lên gối, nhắm thật chặt mắt, tiếp sau đó là một giọng nói nhẹ nhàng, uyển chuyển mà rõ ràng là của một người con gái, có lẽ còn khá trẻ.

Cô ấy nói thắp đèn lên, lại dùng giấy mỏng che đi một phần ánh sáng.

Căn phòng hơi tỏ.

Sau đó, cô không nói không rằng lật người cậu lại, mặc dù Marvin cố gắng nhắm thật chặt mắt mình lại, nhưng sao vẫn cảm thấy, cô ấy không hề có chút ghét bỏ nào đối với căn bệnh nan y này của cậu.

Tĩnh Tuyết muốn xác định xem mức độ bệnh của cậu bé này ra sao, nhưng cứ nhắm chặt mắt như vậy, làm sao cô biết được có bị viêm mống mắt thể mi* không cơ chứ? Cô kéo mặt cậu bé ra khỏi gối, đối diện với mình, giọng lành lạnh mang theo ý ra lệnh:

- Cậu mở mắt ra.

Lông mi rất dài, hơi run run như đang đấu tranh một điều gì đó, qua vài giây, đôi mắt màu nâu sẫm của cậu bé mở to, chớp chớp. Tĩnh Tuyết không cảm thấy nó đẹp bao nhiêu, vì cô có thể thấy rất rõ những mạch máu giãn to, màu tím sẫm, ngoằn ngoèo, thủy dịch bị đục, làm hai con ngươi trong suốt có phần mờ đi.

Nước mắt như chực trào ra luôn rồi, có lẽ đang rất đau đây.

Không biết an ủi sự đau đớn này ra sao, Tĩnh Tuyết chỉ biết khô khốc lấy ra một lọ thuốc đặc trị Atropin 1% từ trong balo, nhỏ vào hai mắt cậu bé.

- Đừng khóc.

Cô với lấy khăn sạch lau mặt cậu bé, xác định kỹ các vết loét.

Aircut thấy con có vẻ tươi tỉnh hơn so với mọi ngày đã là mừng rỡ lắm, liền rời khỏi phòng đi sai người làm cơm. Căn phòng hiện tại chỉ còn hai người. Marvin thấy mẹ rời khỏi phòng với thái độ cung kính, trong lòng cậu không khỏi ngạc nhiên.

Cô gái tóc hồng này là ai vậy?

Ngoại hình thật sự rất kỳ lạ, đứng trong đám đông chắc chắn rất dễ nhận ra. Hình như cậu có nghe người hầu kể với mẹ, có một cô gái mái tóc vàng óng, con gái của nữ thần… Nhưng đây là mái tóc màu hồng mà? Chẳng lẽ họ kỳ lạ giống nhau như vậy, là chị em với nhau?

- Cô… - là ai thế?

- Thầy thuốc. – Tĩnh Tuyết trả lời cụt lủn, cô đang tìm kiếm trong trí nhớ loại thuốc bắc chữa phong phù hợp với cơ địa của bệnh nhân.

Uống thuốc tây thì không an toàn lắm, nếu uống thuốc tây thì phải có bác sĩ ở bên cạnh xem phản ứng thuốc có bị tác dụng phụ hay không. Nếu cô ở đây chữa bệnh trong vòng vài tháng thì sẽ lỡ dở việc khác mất.

Trong lúc cô còn đang xoắn xuýt thì một cô bé đen nhẻm, mái tóc xoăn xoăn khuệnh khoạng bước vào, giọng run run chờ sai việc:

- Nô tỳ được bà chủ sai vào đây phụ việc ngài ạ.

- Em tên gì? – Lúc nãy Tĩnh Tuyết đứng bên đường đã nghe được vụ đánh người của bà Aircut, trong lòng cô đã nổi lên ý định cứu người, chuộc thân cho cô bé này.

Cô bé hơi sững sờ vì câu hỏi này, nên chần chừ một lúc mới trả lời:

- Em là Teti.

- Teti? Em có muốn… - Tĩnh Tuyết định nói rồi lại thôi, vì ở đây còn có người khác.

- Dạ? – Teti đảo mắt quanh phòng, nhìn thấy một người có ngoại hình dị dạng đang nằm trên giường, đặc biệt tóc rụng khá nhiều, các vết loét trên cơ mặt hiện rõ dưới ánh sáng mờ mờ của đèn.

Teti thấy hoảng sợ, cô bé khẽ kêu lên: - A a a…

Đây không phải cậu chủ mà Teti từng biết, cậu chủ không bị hói đầu, cũng không quái dị như vậy… Teti từng tiếp xúc mấy lần nên cô bé ấn tượng rất rõ cậu chủ trông như thế nào.

Marvin cảm thấy sợ hãi, cậu sợ nhất là khi có người nhìn thấy dáng vẻ này của cậu, họ sẽ kêu lớn lên và bỏ chạy khỏi căn phòng như nhìn thấy quái vật. Marvin ngay lập tức chui tọt vào trong chăn, không để cho da thịt mình lộ ra ngoài dù chỉ một tí.

Tĩnh Tuyết chứng kiến cảnh này, chỉ biết lắc đầu cười, nhìn cậu bé đang giấu mình trong chăn:

- Đừng lo, đây là bệnh có thể chữa, chỉ cần qua vài tháng là được, em sẽ trở về như trước thôi.

Đoạn cô bảo với cô bé đang hoảng sợ phía ngoài cửa:

- Teti, đi lấy giúp chị một tờ papyrus.

- Vâng.

Teti đi vài phút thì quay lại, trên tay đã có một tờ giấy papyrus, cô bé đưa cho Tĩnh Tuyết.

Xoẹt xoẹt vài cái, liều lượng và cách dùng đã được viết đơn giản ra, nhưng những người này liệu có cho cậu bé uống thuốc đúng giờ không? Theo cô được biết, mấy người làm nghề buôn bán, nghề y, trong ngành giải trí chẳng bao giờ quan tâm đến sức khỏe của mình, họ luôn nghĩ sức mình là vô biên… nên thường xuyên bị bệnh.

“Ông lớn” ở vùng gần sa mạc lần trước thì là nhà giàu chính hiệu kiểu điển hình, không làm cũng có mà ăn, mới đứng trên vạch xuất phát mà đã được người ta bế đến tận vạch đích rồi, hưởng thụ gia sản của tổ tiên, đương nhiên sẽ màng đến sống chết của mình.

Cô không an tâm bà mẹ Aircut, mặc dù làm mẹ ai cũng muốn tốt cho con mình, nhưng như bà ta vừa nói, bà ta ngày nào cũng buôn bán khắp nơi, có khi đến mấy ngày không về, lại để con mình đi chơi lêu lổng nói là thương con nên cứ mặc con làm theo ý nó muốn. Chuyện đó thực sự không tốt.

Buổi tối.

Sau bữa ăn, Tĩnh Tuyết ngồi bên hành lang cạnh vườn hoa. Ánh trăng vắt ngang qua giàn nho xanh, màu sắc tuyệt đẹp. Tĩnh Tuyết thấy Teti bước lại gần, liền chỉ giàn nho kia:

- Em vặt được nó không?

Câu chuyện đã bắt đầu như vậy.

- Thế rồi, từ đấy em bắt đầu ở đây. – Teti kể chuyện của mình, Tĩnh Tuyết nổi lên lòng tốt, nhất định cô sẽ chuộc thân cứu cô bé.

- Em muốn rời khỏi đây không?

- Có chứ, em muốn lắm. – Teti gật gật đầu, trong giọng nói đầy niềm hi vọng.

- Vậy… Chúng ta cùng đi nhé? Chị sẽ chuộc thân cho em.

- Thật ư?

Tĩnh Tuyết xoa đầu cô bé, gật đầu khẳng định.

Marvin khẽ đi ra khỏi phòng, tìm mẹ của mình. Đi qua hành lang, cậu nghe thấy tiếng trò chuyện của Teti và Tuyết thần y. Chị ấy nói rằng, mắt cậu nhìn không tốt, là triệu chứng của căn bệnh này.

- Vậy chị sẽ đi ngày mai sao?

- Ừm, chị có chuyện gấp.

Marvin chưa kịp nói ra lòng biết ơn của mình với chị ấy. Chị ấy là người đầu tiên sau mẹ, đến gần mà không cảm thấy sợ hãi với dị hình này của cậu. Thậm chí chị ấy còn nói rằng, sẽ chữa khỏi bệnh cho cậu. Vậy mà bây giờ, chị lại nói sẽ rời đi. Bỗng Teti hỏi đúng câu mà cậu đang tự hỏi trong lòng:

- Thế… thế còn cậu chủ thì sao ạ?

- Chị không yên tâm về vấn đề thuốc men, chị nghĩ sẽ để cho cậu bé đi theo mình, sẽ tiện chữa trị, nhưng sợ đường xá vất vả.

Đi theo ư? Marvin ngạc nhiên, chị ấy sẽ đưa cậu đi sao?

Quên mất cái này, mình lại vào bổ sung thêm đây:))

*Viêm mống mắt thể mi: viêm phần giữa của mắt hay còn gọi là viêm màng bồ đào trước. Một trong những triệu chứng của bệnh phong (hay còn gọi là bệnh hủi) Bị viêm mống mắt thể mi sẽ nhìn mờ mắt, đau mắt, các mạch máu trong phần lòng trắng của mắt hiện rõ lên. Nói chung là bị bệnh phong rất đau đớn cả về thể xác lẫn tinh thần. Bạn nào muốn tìm hiểu kỹ hơn thì search Google nha.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.