The Tears Of Love

Chương 22




"Oa, Thần Dật, mới chia tay có một ngày, cô ta lại ngang nhiên mặc nam trang về trường học, thật lố bịch!" Nữ sinh Nhật Bản quét mắt nhìn Dao Dao, rồi nhìn về Phong Thần Dật đứng bên cạnh.

Khuôn mặt hắn trắng nõn, góc cạnh rõ ràng; con ngươi đen thâm thúy; lông mày dày, mũi cao thẳng, hình môi tuyệt mỹ, vô cùng cao quý tao nhã. Đặc biệt chiếc hoa tai bên tai trái lóe sáng lấp lánh, hắn tuy đẹp trai nhưng bên trong lại ẩn chứa một tia bất kham...

"Hả?" Phong Thần Dật hai mắt lóe lên, bước tới trước mặt Dao Dao, xấu xa cười nói: "Dao Dao thân ái, em sẽ không vì trả thù anh, mà đi “vui vẻ” cùng nam nhân xa lạ chứ?"

Ạch... Cô có thể nói Phong Dật Thần đã đoán đúng sao? Có điều, không đến mức nghiêm trọng như vậy, quả thật suýt chút nữa đã bị “vui vẻ”.

"Phong Thần Dật! Anh nói..." Cung Tiểu Mạn vừa muốn chửi ầm lên, lại bị Dao Dao kéo lại.

Cô nheo mắt, cười ngọt ngào: "Ha ha, Thần Dật anh đã đoán đúng. Tôi chính là cùng nam nhân xa lạ... “vui vẻ”". Nụ cười biến mất: "Làm sao? Anh đố kị? Anh ghen? ! Ngược lại, dù tôi có “làm” với ai, cũng không làm cùng Phong Thần Dật anh!"

Nghe Dao Dao trào phúng nói, nữ sinh Nhật Bản kia choáng váng, dám nói Thần Dật như vậy, chỉ sợ toàn thế giới cũng không tìm ra được mấy người.

"Dao Dao, em nói như vậy, anh có thể cho rằng, trong lòng em anh là người đặc biệt sao?" Không những không phát hỏa, trái lại Phong Thần Dật nở nụ cười ám muội: "Nếu như em có thể chấp nhận những cô gái kia, anh cũng có thể quay lại với em."

Nam nhân chết tiệt, quả thực không biết xấu hổ, sao lúc trước cô có thể tin những lời đường mật, hoa mỹ của hắn chứ. “Phong Thần Dật, đầu óc anh hỏng rồi sao? Tôi nói như vậy, anh còn không hiểu? Vậy tôi có thể nhắc lại lần nữa, Lạc Dao Dao tôi đời này dù có giao du với ai, cũng sẽ không ở cùng một chỗ với Phong Thần Dật anh, hiểu chưa?" Kéo tay Cung Tiểu Mạn, cô xoay người bước về khu ký túc xá nữ.

"Oa, Dao Dao, cậu oai phong quá! Chỉ có cậu mới dám nói chuyện như vậy với công tử tập đoàn đệ nhất Trung Quốc, nếu truyền thông biết được, cậu nhất định sẽ lên trang nhất!"

Xác thực a... Coi như vì chính mình giành lại một chút tự trọng vậy.

Vốn tưởng rằng, chỉ cần hai người yêu nhau, không quản thân phận, địa vị, có thể bình thản cùng nhau là tốt rồi, nhưng ai biết...tất cả chỉ là sự ảo tưởng của bản thân.

Giờ khắc này, tâm can Phong Thần Dật thương tâm không kém gì so với nỗi lòng đau xót của cô...

"Hừ, Lạc Dao Dao này điếc không sợ súng. Thần Dật, đá cô ta là lựa chọn chính xác đấy." – nữ sinh Nhật Bản kia nói xong, tò mò nhìn sang, Phong Thần Dật đưa tới một tờ chi phiếu, ánh mắt âm trầm làm người ta nghẹt thở."Thần Dật, tại sao cho em... Chi phiếu?"

"Phí chia tay, không hiểu sao?"

"Phí chia tay? Nhưng chúng ta vừa mới quen a."

"A, Nami, em không hiểu ý nghĩa của 'phí chia tay' sao. Chính là kết thúc quan hệ giữa chúng ta!" Nói xong, Phong Thần Dật cười lạnh, đem tấm chi phiếu ném đến trước mặt cô gái.

"Thần Dật, anh chỉ qua đường với em thôi sao..."

"Thần Dật." Lúc này, một thiếu nữ vui tươi tiến đến cắt đứt đối thoại của bọn họ.

Phong Thần Dật ôm eo cô gái: "Hanny."

"Thần Dật, em đã đặt phòng rồi, chúng ta đi thôi."

"Anh yêu thích những người biết chủ động." - Phong Thần Dật xoay người, ôm thiếu nữ nghênh ngang rời đi.

Nami bất động sững sờ.

Lúc này, thiếu nữ xinh đẹp mới đến đột nhiên quay đầu lại, trừng mắt: "Ngu ngốc, tưởng chỉ cần lên giường cùng Thần Dật thì sẽ trở thành bạn gái anh ấy sao? Cô thấy Thần Dật cho phép ai làm bạn gái chưa?" Quay người lại, trong tích tắc, cô gái tắt nụ cười: “Ngoại trừ, Lạc Dao Dao..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.