The Stolen Years (Năm Năm Bị Đánh Cắp)

Chương 44: Lá thư của Trác Hạo




Màu xanh ngập tràn, giống như tiểu hoa viên trong ảo mộng, gió thổi nhè nhẹ, trong tay hai người đều cầm một ly rượu đỏ nâng chén chúc mừng lẫn nhau, nhân sinh như thế thật quá tốt đẹp.

"Trời đất! GOOD!"

Kevin – nhiếp ảnh gia tương đối có tiếng trong giới nhiếp ảnh lộ ra thần sắc cực kỳ say mê, dùng ngôn ngữ cơ thể nhiệt tình chỉ đạo người mới bày ra tư thế để chụp ảnh.

Từ giờ khắc khi anh đưa theo trợ lý lái xe vào ‘cánh cửa thiên đường’ hùng vĩ đồ sộ của đại học Nặc Á này, cả người anh đều điên rồi.

Đây là lần đầu tiên sau mười năm anh thành công tiến vào ngôi trường này, lúc trước không biết anh đã bị các bác bảo vệ xách ra khỏi cửa chính bao nhiêu lần rồi, vậy mà anh cũng không buông tha cơ hội, giờ phút này, cuối cùng tâm nguyện của anh cũng hoàn thành, còn quyết định chụp ảnh miễn phí cho cặp đôi mới này.

Giữ lại mặt mũi râu ria, anh chỉ cảm thấy mình thật sự may mắn quá mức, có thể tại chụp ảnh cưới tại Thánh Địa trong truyền thuyết này, hơn nữa cặp đôi trước mắt này là một đôi cô dâu chú rể có thể nói là ăn ảnh nhất mà anh chụp trong mấy năm gần đây.

Tuy nhiên nhà trai hình như rất ít chụp ảnh, vừa mới bắt đầu còn chưa thả lỏng, cho đến khi nhà gái cười cười nói nói với anh, cả người mới buông lỏng, tất cả lại càng thuận lợi.

"Chúng ta trên lên đi, đứng cao một chút." Kevin nhìn sổ tay trên tay nói, "Tiếp theo là đến học viện thương mại, xuất phát!" Một mình anh high giống như phát hiện ra cái gì, mang bao hành lý thật to thúc giục mọi người.phuongahlqd

"Em thực sự rất muốn nói với anh ấy xác định một địa điểm chụp ảnh là được rồi, nhưng khi nhìn anh ấy nhiệt tình lại chụp ảnh miễn phí giúp chúng ta như vậy, thật đúng là khó mở miệng. . . . . . Nhưng mà, trường học của Tiểu Vũ thật sự rất đẹp làm em muốn ghi vào bộ tiểu thuyết tiếp theo, chỉ là bảo em mặc như thế này leo núi, thật sự rất thống khổ." Lăng Y Linh kéo cao làn váy cưới màu tím, cất bước gian nan đi con trên đường mòn xinh đẹp.

Hàn Mộc Thâm săn sóc vịn cô đi về phía trước.

"Trường này quả thực rất đẹp, ngay cả anh cũng muốn ở lại thăm quan nơi được giới kiến trúc xưng tụng là kinh điển này. Cảm giác bây giờ không khác với khi vừa mới hoàn thành mười mấy năm trước, thật sự làm cho người khác cảm thấy vô cùng ngạc nhiên! Em xem, đình nhỏ trong rừng cây, thật muốn đi qua đó nhìn xem. . . . . . A! Còn có cái kia ——" Hàn Mộc Thâm hưng phấn giống như trẻ con, thỉnh thoảng cầm lấy máy ảnh cá nhân của mình lên chụp. Kevin trước mặt cũng chụp liên tục, không có sai biệt.

Cú đi một chút lại ngừng như thế, mấy người đã đi hơn nửa canh giờ mới từ học viện khoa vật lý đi đến học viện thương mại.

Nhưng mà, Lâm Thanh Vũ và Cổ Hựu Hiền cũng không có ở trong hàng ngũ này, từ lúc bọn họ xuất hiện ở cửa trường học thì đã bị một đoàn các em khóa dưới bao vây, không thể thoát thân được.

Các em khóa dưới vây quanh hai người bọn họ cùng Ứng Gia Văn đi đến lễ đường, lại mở ra buổi toạ đàm quy mô không nhỏ, ngay cả giáo sư trưởng bộ môn ngày trước cũng dự thính, có thể thấy được hai người hội trưởng truyền kỳ này thật sự rất có lực ảnh hưởng với các sinh viên và nhân viên nhà trường.

Mà hai người bọn họ cũng không có làm cho mọi người thất vọng, hào phóng chia sẻ kinh nghiệm trong mấy năm này, chỉ dẫn cho các em một số việc, buổi tọa đàm bất gờ trong trường diễn ra vừa hào hứng mà lại vui vẻ.

Đến thời gian nghỉ trưa, Lâm Thanh Vũ và Ứng Gia Văn, tất cả xách một túi lớn cơm tiện lợi đi về phía học viện nghệ thuật kiến trúc kiểu Đức, đưa cơm nóng hổi cho đám người đang miệt mài chụp ảnh ở đó.

"Chụp ảnh thuận lợi chứ? Sao vậy, nhìn cậu giống như rất không vui vẻ?" Lâm Thanh Vũ nhìn thấy Lăng Y Linh có chút mỏi mệt, đưa cho cô hộp cơm.

"Lần sau đổi lại cho cậu đến trường học của cậu chụp ảnh cưới, có thể cậu sẽ hiểu rõ tâm tình bây giờ của tớ, thật quá mệt mỏi."

Lăng Y Linh xoa bóp hai chân.

"A! Tớ biết rõ cậu sẽ nói như thế, tớ đã luyện tập trong này mấy năm, mới không cảm thấy mệt mỏi như thế! Là cậu quá gà thôi, nhìn ông chồng của cậu xem một chút biểu hiện mệt mỏi cũng không có!" Lâm Thanh Vũ khoác vai người chị em tốt của mình cười nói thoải mái.

"Đừng nói nữa, anh ấy và Kevin giống như uống thuốc kích thích, từ buổi sáng hai người vẫn High đến tận bây giờ, xem. . . . . . Mộc Thâm vẫn còn đang đứng chụp hình ở đằng kia kìa! Đợi tí nữa tớ phải vào trong phòng học ngủ một lát, Kevin nói là ánh sáng buổi trưa quá chói, ba giờ chiều lại chụp tiếp. Cậu thì sao? Hựu Hiền sao vậy, sao không đi tới đây cùng cạu?" Lăng Y Linh nhìn chung quanh .

"Hựu Hiền bị các em khóa dưới cùng khoa quản trị quấn lấy, chúng ta nghỉ ngơi một chút, buổi chiều còn có buổi tọa đàm cùng hội học sinh trong trường." Lâm Thanh Vũ mở hộp cơm của mình ra, vui vẻ ăn từng miếng từng miếng.

Hai người vui vẻ nói chuyện về chuyện lý thú phát sinh trong sân trường xinh đẹp này, bất tri bất giác Hàn Mộc Thâm và Ứng Gia Văn cũng gia nhập hàng ngũ nói chuyện phiếm.

Sau khi trải qua bữa cơm trưa vui vẻ, mỗi người đều tự hành động, Ứng Gia Văn trở về gia nhập buổi hẹn của Cổ Hựu Hiền với các em sinh viên, Lăng Y Linh thì chạy vào phòng học thiêm thiếp một lát. Nhìn thấy cô nằm ngủ, Lâm Thanh Vũ và Hàn Mộc Thâm cũng nhẹ chân nhẹ tay đi ra khỏi phòng học, ngồi trên ghế dài trước cửa khắc hình tiểu thiên sứ nói chuyện phiếm.

"Hàn Mộc Thâm, chúc mừng anh, cuối cùng cũng không phụ anh trải qua thời gian dài dụng tâm để ý chăm sóc Lăng Y Linh !" Lâm Thanh Vũ cười tươi đẩy Hàn Mộc Thâm, thấy anh lộ ra nụ cười thật sâu, rồi mới lại dùng ánh mắt do dự nhìn mình, lập tức mở miệng hỏi: "Xảy ra chuyện gì, có vẻ như anh có lời muốn nói với tôi?"

"Ừ. . . . . . Chị dâu (nhị tẩu), coi như chị cũng là người nhà họ Cổ, nói cho chị biết cũng không sao." Hàn Mộc Thâm chậm rãi nói.

"Anh gọi tôi là ta hai, hai. . . . . ." Khuôn mặt trắng noãn của Lâm Thanh Vũ lập tức hiện hồng, người đứng đắn như Hàn Mộc Thâm nói như thế, thật sự khiến cô rất để ý.

"A! Nhị tẩu." Lâm Thanh Vũ phản ứng làm cho anh cười cười, nói tiếp: "Hôm nay Tiểu Linh nói với em, chị và Hựu Hiền gần gần đây hình như có chút ‘không thuận lợi’, vì báo đáp chị đã hào phóng giúp em như thế, em cũng sẽ hồi báo chị một bí mật của nhà họ Cổ chưa từng được truyền ra ngoài. Người ngoài thường cảm thấy lHựu Hiền là người lưu tình khắp nơi, đổi bạn gái còn nhanh hơn thay áo, kỳ thật đến bây giờ Huuej Hiền vẫn chưa từng chiếm tiện nghi của bất kỳ cô gái nào, đây là bởi vì. . . . . ." Hàn Mộc Thâm suy nghĩ nói tiếp, "Đại khái là là khi học trung học, có một ngày anh ấy đến nhà bạn gái học cùng lớp chơi, Hựu Hiền nhất thời nổi hứng chơi đùa đặt cô gái kia ở trên giường, khi anh ấy còn đang suy nghĩ bước tiếp theo phải làm cái gì, vừa vặn cha mẹ nữ sinh kia xông vào. . . . . . Sự kiện đó tạo ra ồn ào rất lớn, náo loạn đến mức Hựu Hiền thiếu chút nữa bị trường học đuổi học, kết quả bác trai phải dùng một số tiền lớn làm phí bịt miệng cho nhà gái mới dẹp loạn chuyện này, đương nhiên, sau đó Hựu Hiền bị bác gái treo ngược lên đánh cho một đêm, còn bỏ đói anh ấy vài ngày.dind6anlequyd0n

"Sau mười ngày bị bác gái dạy dỗ, Hựu Hiền giống như tuyệt đối tuân theo mệnh lệnh của bác gái ‘trước khi kết hôn, tuyệt đối không được vượt qua phòng tuyết cuối cùng’ cũng coi đó như là thánh chỉ khắc sâu vào trong lòng. Từ sau lần đó Hựu Hiền quen bạn gái, cũng không dám làm bất cứ cử chỉ thân mật nào nữa, mà bạn gái của anh ấy lại cho rằng Hựu Hiền có bạn gái khác nên mới không có hứng thú với mình như thế, tiến tới nói chia tay với anh ấy, nhận lấy kết quả đều giống nhau, ngay cả em cũng đồng tình với hựu Hiền. Trước đây ít năm bác gái còn vụng trộm nói với em rằng năm đó bà thật sự sai rồi, làm cho con trai không lưu lại được một người bạn gái nào."

"Cho nên, đừng thấy anh ấy có tình sử huy hoàng như thế, kỳ thật anh ấy là một người đàn ông tương đối bảo thủ và ngây thơ, có một số việc anh ấy sẽ không chủ động, chị hiểu được ý của em chứ?"

Lâm Thanh Vũ chịu đựng nén cười đến đau sốc hông, "Cho nên nói, đến bây giờ Hựu Hiền vẫn còn là một chú gà tơ? Ông trời của tôi ơi! Thật buồn cười muốn chết."

Nhìn thấy Lâm Thanh Vũ cười ngã vào trên mặt ghế, Hàn Mộc Thâm nghiêm mặt nói tiếp: "Mấy ngày hôm trước bác gái còn nói mấy lời sâu xa với emm là hôn lễ của em cũng đã lo xong rồi, hiện tại bà cũng chỉ lo lắng cho Hựu Hiền, sau khi biết rõ bạn gái của Hựu Hiền là chị, bà thậm chí còn muốn bảo Hựu Hiền nhanh chóng lên giường với chị, ngàn vạn lần đừng để cho chị trốn thoát, rồi mới chạy nhanh cưới chị về nhà làm vợ, làm tròn tâm nguyện nhiều năm của bà. . . . . ."

"Sau khi khi nghe xong chuyện này chị đã hiểu thêm về Hựu Hiền rồi chứ? Đêm qua anh ấy mới nói với em là anh ấy thật sự không nhịn được nữa, còn một mực hỏi em là phải làm sao đây, chị thấy sao?"

"Xem tôi đây!" Lâm Thanh Vũ bướng bỉnh giơ ngón tay cái lên với Hàn Mộc Thâm, thấy Hàn Mộc Thâm cười không ngừng, thoả mãn gật đầu.

Anh đã giúp Hựu Hiền một chuyện lớn.

Tối hôm đó, Ứng Gia Văn không tham gia buổi chụp hình ngày thứ hai, cho nên Cổ Hựu Hiền sắp xếp cho đoàn người vào ở trong khu túc xá đủ để so sánh với khách sạn cấp năm sao.

Đã mệt mỏi rã rời, buổi tối bảy giờ sau khi ăn no, Lăng Y Linh lôi kéo Hàn Mộc Thâm vào phòng nghỉ ngơi, còn vị nhiếp ảnh gia Kevin cả ngày nay đều rất hung phấn lại vẫn khiêng thiết bị chuyên dụng ban đêm đi cùng trợ lý hai người chạy khắp núi chụp ảnh.

"Hựu Hiền, lần đầu tiên nói chuyện với anh là ở chỗ này, lần đầu tiên ném anh qua vai cũng là ở chỗ này, chúng ta và gian phòng hội học sinh này thật là có duyên, không nghĩ tới chúng ta sẽ lại cùng ngồi trên một vị trí - hội trưởng hội học sinh."

Cổ Hựu Hiền ngồi trên ghế hội trưởng hội học sinh thường dùng để xử lý công việc, mà Lâm Thanh Vũ thì dán chặt lấy anh, dạng chân ngồi đối mặt trên đùi anh, hai người chăm chú ôm nhau .

Trong văn phòng hội học sinh không mở đèn, cửa sổ mở ra làm cho ánh trăng vừa qua ngày rằm nhưng vẫn sáng ngời xuyên vào, dưới ánh trăng mờ ảo, anh si ngốc nhìn nét mặt tươi cười có vẻ mê người của Lâm Thanh Vũ.

Anh vuốt ve khuôn mặt của cô, nhẹ nhàng hôn cô, "Anh yêu em. . . . . ." Trong nội tâm tràn đầy tình yêu say đắm với cô.

"Hình như có người đến đây!" Lâm Thanh Vũ nhanh chóng hắn nhảy xuống từ trên người anh, vừa vặn vài sinh viên nam vui đùa ầm ĩ mở cửa ra đi vào văn phòng.

"A! Hai vị hội trưởng. . . . . ." Mấy sinh viên vốn còn đang đùa giỡn náo loạn lập tức an tĩnh lại. "Sao không mở đèn vậy? Thật xin lỗi, có phải là quấy rầy đến hai người rồi không?"

"Không đâu, hiện tại nơi này là địa bàn của các em rồi, chỉ là, nơi này là một trong những nơi tương đối quan trọng đối với anh và cô ấy, cho nên đặc biệt quay lại đây ột lúc thôi, các em làm việc đi!" Nói xong lập tức nắm tay Lâm Thanh Vũ đi ra ngoài.

"Học trưởng. . . . . ." Một bạn học cẩn thận gọi Cổ Hựu Hiền lại, "Hai người là bạn trai bạn gái sao?"

"Đúng vậy! Cuối cùng cũng bị phát hiện." Cổ Hựu Hiền vừa nói ra câu này, lập tức gây rối loạn.

Các sinh viên lập tức vây quanh hai người hạch hỏi, làm cho hai người dở khóc dở cười.

Bị các bạn sinh viên dây dưa hơn nửa canh giờ, hai người cuối cùng trở lại ngủ tại ký túc.

Lâm Thanh Vũ thoải mái mở cửa đi vào, quay đầu lại nhìn Cổ Hựu Hiền vẫn còn ngơ ngác đứng ở cửa ra vào, "Sao lại không vào?"

"Buổi tối anh ngủ cùng Mộc Tham là được rồi, em hãy ngủ chung với lăng Y Linh đi!" Cổ Hựu Hiền mang theo hành lý vừa nói vừa lùi về sau đi đến cửa phòng đối diện, rất nhanh ấn điện thoại gọi cho Hàn Mộc Thâm ra mở cửa, sau đó không nói hai lời lập tức đi vào.

"Người này thực đúng là ngốc nghếch!" Lâm Thanh Vũ nhẹ nhàng cười, đóng cửa lại đi vào phòng tắm xóa sạch một ngày mệt mỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.