The Stolen Years (Năm Năm Bị Đánh Cắp)

Chương 33: Tình bạn vĩ đại




Hải thủy tri thiên hành

Địa chủ U Linh Thạch Ỷ Nương cùng Mộng Di Hoa ngồi chung một cỗ kiệu do tám gã đại lực phu kiệu khiêng, đi qua giữa hai hàng cao thủ vận võ phục màu thanh lam đứng hai bên, tiến thẳng đến trước cửa tòa đại đường Đổng phủ.

Kiệu vừa hạ xuống đất thì bốn gã gia nhân hối hả trải tấm thảm từ trong đại đường ra đến tận rèm kiệu. Thạch Ỷ Nương vén rèm bước xuống tấm thảm. Thị có vẻ đắc ý với sự tiếp đãi trọng thị của Đổng gia. Di Hoa xuống kiệu đứng sau Thạch Ỷ Nương.

Tâm trạng của nàng lúc này thật nặng nề, trống rỗng với câu hỏi trong đầu.

- Đổng Kỹ Thượng sẽ đối xử với ta như thế nào đây.

Thạch Ỷ Nương chấp tay sau lưng thả bước chậm rãi trên tấm thảm đi vào trong đại đường. Mộng Di Hoa lặng lẽ theo sau. Đổng Kỹ Thượng trong bộ gấm y thư sinh, với phong thái nho nhã, ung dung bước ra đón Địa chủ U Linh Thạch Ỷ Nương Y ôm quyền thủ lễ rồi nói :

- Đổng gia vô cùng hân hạnh đón tiếp Địa chủ U Linh Thạch Ỷ Nương.

- Đổng thiếu gia quá khách sáo với bổn tọa rồi. Bổn tọa lần này quá vãng đến Đổng phủ chỉ làm phiền Đổng thiếu gia mà thôi.

- Đổng Kỹ Thượng nào dám nghĩ Địa chủ làm phiền Kỹ Thượng. Mà ngược lại vô cùng cảm kích trước sự quá bước của Thạch Ỷ Nương. Tất cả người của giới võ lâm đều ngưỡng mộ Địa chủ U Linh, chính vì thế sự quá bước của Thạch địa chủ là niềm vinh dự cho Đổng gia.

Đổng Kỹ Thượng nhìn Mộng Di Hoa, từ tốn nói :

- Kỹ Thượng những tưởng đâu không bao giờ gặp lại được Mộng tiểu thư. Nay được diện kiến, vô cùng hoan hỷ.

Mộng Di Hoa nhìn Đổng Kỹ Thượng bằng ánh mắt chẳng chút thiện cảm.

Nàng nhạt nhẽo nói :

- Di Hoa nghe đâu Đổng thiếu gia gặp lại Mộng Di Hoa sẽ rất bất ngờ đó.

Đổng Kỹ Thượng giả lả đáp lời nàng :

- Tại hạ đúng là có bất ngờ, nhưng sự hoan hỷ còn hơn cả sự bất ngờ vì sự trở lại của Mộng Di Hoa.

Nhìn lại Thạch Ỷ Nương :

- Đổng Kỹ Thượng mời Thạch địa chủ quang lâm Nghinh Phong Vọng Nguyệt lầu. Tòa lầu đẹp nhất trong Đổng phủ, trước đây Mộng Di Hoa từng lưu ngụ.

Nói rồi Đổng Kỹ Thượng điểm nụ Chưởng môn với Mộng Di Hoa. Tiếp nhận nụ cười của gã, chân diện Mộng Di Hoa càng bất nhẫn hơn.

Đổng Kỹ Thượng và Thạch Ỷ Nương song hành đi trước, Mộng Di Hoa nối bước theo sau.

Trong Nghinh Phong Vọng Nguyệt lầu, đại yến đã được bày khi Địa chủ U Linh cùng Đổng Kỹ Thượng bước vào thì tiếng nhạc réo rắt cất lên, cùng với hàng cung nữ bước ra. Họ vừa dịch chuyển những gót sen vừa rải bông tươi trước những bước chân của Thạch Y Nương.

Thạch Ỷ Nương sau khi yên vị xuống chiếc ngai dành cho thượng khách, Mộng Di Hoa đứng ra sau lưng Thạch Y Nương như một người hầu trung thành.

Đổng Kỹ Thượng ngồi xuống chiếc ngai đối diện.

Thạch Ỷ Nương nhìn Đổng Kỹ Thượng từ tốn nói :

- Đổng gia trước đây có rất nhiều môn khách, nhưng hôm nay bổn tọa không thấy một vị môn khách nào. Hình như Đổng gia của Kỹ Thượng thiếu gia không giữ cái lệ chiêu hiền đãi sĩ rồi ư?

Đổng Kỹ Thượng mỉm cười, ôm quyền nói :

- Môn khách thì lúc nào Đổng gia cũng có nhưng bây giờ thì có khác lúc trước một chút.

- Khác như thế nào?

- Môn khách của Đổng gia lúc nầy có hai sự lựa chọn. Một là người của Đổng gia, còn hai mãi mãi là khách nhàn du bên ngoài. Người của Đổng gia thì được Kỹ Thượng ưu ái còn kẻ nhàn du bên ngoài thì phải lặn lội với phong sương giang hồ.

- Vậy công tử cho bổn tọa là môn khách nhàn du hay là người của Đổng gia?

- Địa chủ Thạch Ỷ Nương là một biệt lệ.

- Sao bổn tọa lại có được biệt lệ đó?

- Bởi trong mắt Đổng Kỹ Thượng thì chẳng có môn khách nào trong giới giang hồ có thể sánh với Thạch nương Địa chủ U Linh.

Đổng Kỹ Thượng nói dứt câu thì Địa chủ U Linh Thạch Ỷ Nương cất tràng cười the thé. Thị vừa cười vừa nói :

- Hay lắm. Bổn tọa những tưởng đâu mười mấy năm tuyệt tích trong Tử cốc, khi tái lưu giang hồ chẳng còn ai nhận ra, không ngờ Đổng thiếu gia vẫn còn nhận ra Thạch Ỷ Nương này.

Đổng Kỹ Thượng vỗ tay.

Hai ả nô nữ vận cung trang bước ra trịnh trọng chuốc vào chén hai người.

Trong khi hai ả cung nữ chuốc rượu thì Đổng Kỹ Thượng ôm quyền nói :

- Ông trời cho Đổng Kỹ Thượng đôi con ngươi. Nếu như không nhận biết cao nhân, hai con ngươi đó thật là phí hoài.

Y nói rồi bưng chén hướng về phía Thạch Ỷ Nương.

Mộng Di Hoa cầm lấy chén rượu dặt vào tay Thạch Ỷ Nương.

Đổng Kỹ Thượng từ tốn nói :

- Kỹ Thượng kính Địa chủ Thạch Ỷ Nương chén rượu giao hảo buổi đầu diện kiến.

Thạch Ỷ Nương khẽ gật đầu :

- Mời Đổng thiếu gia.

Hai người cùng cạn chén.

Thạch Ỷ Nương đặt chén trở lại bàn. Ả cung nữ bưng tịnh rượu chuốc vào chén.

Đổng Kỹ Thượng ôm quyền nói :

- Đổng Kỹ Thượng có ý dâng Nghinh Phong Vọng Nguyệt lầu cho Địa chủ, để lưu bước Địa chủ ở lại Đổng gia đặng Đổng Kỹ Thượng bồi tiếp tỏ lòng ngưỡng mộ.

Thạch Ỷ Nương nhếch môi cười nửa miệng rồi nói :

- Sự ngưỡng mộ của Đổng thiếu gia, bổn tọa rất cảm kích. Nhưng ta chỉ sợ đó là những lời nói chót lưỡi đầu môi.

Còn như Đổng công tử không có lời nói gió thoảng mây bay thì đã biết mục đích của bổn tọa khi quá chân đến Đổng phủ.

Đổng Kỹ Thượng mỉm cười.

- Kỹ Thượng biết mục đích của Địa chủ nên mới dùng đại lễ nghinh giá người.

Thạch Ỷ Nương nhíu mày cười khẩy rồi đặt hai bàn tay có mười móng vuốt lên bàn.

Nhìn Đổng Kỹ Thượng, Thạch Ỷ Nương ôn nhu nói :

- Công tử nói biết mục đích của bổn tọa ư? Vậy mục đích của bổn tọa là gì nào?

Đổng Kỹ Thượng chậm rãi đứng lên, định nhãn nhìn Địa chủ U Linh Thạch Ỷ Nương :

- Địa chủ hẳn đã biết Tà Nhân Vô Diện là Đổng Kỹ Thượng. Nhưng rất tiếc lúc này Đổng Kỹ Thượng lại không thể dụng được bí thuật dị dung như trước nữa.

Buông một tiếng thở dài, Đổng Kỹ Thượng nói tiếp :

- Bí thuật dị dung của Đổng Kỹ Thượng mã bi gã Ngạn Kim Tiêu hóa giải rồi, nên không thể dụng được nữa. Bây giờ Kim Tiêu mới là kẻ vô diện. Còn điều thứ hai Địa chủ quá vãng Đổng gia, là vì muốn lấy lại sự công bằng cho Mộng Di Hoa.

Nhìn Mộng Di Hoa, Đổng Kỹ Thượng nói tiếp :

- Đổng Kỹ Thượng không hề phủ nhận chính tay Đổng Kỹ Thượng đã đẩy Mộng Di Hoa xuống vực Vọng Tình. Không ngờ Mộng Di Hoa không chết mà cuối cùng thì lại được là ái nô của Địa chủ U Linh Thạch Ỷ Nương.

Nghe gã thẳng thắn nói ra điều này, Mộng Di Hoa không khỏi đỏ mặt nóng bừng.

Nàng nhìn Đổng Kỹ Thượng bằng ánh mắt sát nhân.

Đổng Kỹ Thượng điểm nụ cười mỉm, hướng về phía nàng, từ tốn nói :

- Những gì Đổng Kỹ Thượng đã vay của Mộng Di Hoa, tại hạ sẽ bồi đáp lại, rất mong Mộng Di Hoa sẽ bỏ qua cho tại hạ.

Y nói rồi ngồi xuống.

Địa chủ Thạch Ỷ Nương từ từ đứng lên, chắp tay sau lưng. Y Nương nhạt nhẽo nói :

- Đã biết bổn tọa đến Đổng phủ với những mục đích đó sao Đổng công tử còn mở đại lễ nghinh tân tiếp bổn tọa?

Đổng Kỹ Thượng lại đứng lên. Y bưng chén rượu.

Mộng Di Hoa cũng bưng chén rượu đặt vào tay Thạch Ỷ Nương.

Đổng Kỹ Thượng nói :

- Kính Địa chủ chén rượu này, Đổng Kỹ Thượng sẽ nói mục đích của mình khi mở đại yến nghinh tân bối tiếp người.

- Được.

- Mời Thạch nương.

Hai người cùng cạn chén.

Đổng Kỹ Thượng đặt chén xuống bàn rồi ôn nhu nói :

- Mở đại yến nghinh tiếp Địa chủ U Linh Thạch Ỷ Nương, điều thứ nhất Đổng Kỹ Thượng ngỏ lời ngưỡng mộ kỳ nhân của giới võ lâm. Điều thứ hai Đổng Thượng muốn thỉnh mời Thạch Ỷ Nương ngồi chung một chiếc thuyền với mình.

Địa chủ U Linh Thạch Ỷ Nương nhíu mày, lặp lại câu nói của Đổng Kỹ Thượng :

- Ngồi chung một chiếc thuyền với Đổng công tử?

- Kỹ Thượng có ý đó.

- Nói như vậy Đổng Kỹ Thượng có ý đánh đồng ta với công tử sao?

Đổng Kỹ Thượng ôm quyền.

- Tại hạ không có ý đánh đồng Địa chủ với tại hạ.

Thạch Ỷ Nương cướp lời Đổng Kỹ Thượng.

- Vậy công tử có ý gì?

- Giang hồ mênh mông quá, một mình Đổng Kỹ Thượng chắc không quán xuyến nổi nên mới cần tới Thạch Ỷ Nương. Kỹ Thượng tin Ỷ Nương sẽ không từ chối với lời đề nghị chân thành của tại hạ.

Địa chủ U Linh Thạch Ỷ Nương ngửa mặt lên cười the thé. Đổng Kỹ Thượng vẫn giữ lễ không tỏ thái độ gì bất nhẫn trước tiếng cười của Thạch Ỷ Nương.

Cắt ngang tràng tiếu ngạo tự thị, Địa chủ U Linh Thạch Ỷ Nương trang trọng nói :

- Kỹ Thượng công tử đã biết được mục đích của ta, nếu như bổn tọa tiếp nhận lời đề nghị của công tử, thì làm sao ta thực hiện được mục đích của mình.

Địa chủ U Linh chắp tay sau lưng, thả bước chầm chậm. Vừa đi thị vừa nói :

- Ta đã hứa với Mộng Di Hoa, chẳng lẽ ta lại nuốt lời. Mộng Di Hoa lại là người ta rất yêu mến. Chỉ có một cách này bổn tọa sẽ tiếp nhận lời đề nghị của công tử.

Đổng Kỹ Thượng ôm quyền nói :

- Địa chủ chỉ giáo.

Thạch Ỷ Nương dừng bước đặt tay lên bàn. Tay của Thạch Ỷ Nương vừa chạm xuống mặt bàn đại yến thì tất cả những đĩa thức ăn rung lên như có một làn sóng chạy qua dưới mặt bàn. Thạch Ỷ Nương rút tay lại. Tất cả những đĩa thức ăn không dịch chuyển nữa, nhưng chúng tự kêu những tiếng tách tách rồi vỡ vụn thành nhiều mảnh.

Thạch Ỷ Nương nhếch môi cười mỉm rồi nói :

- Khi nào công tử rơi vào cảnh ngộ giống Mộng Di Hoa, công tử cũng nhảy ra khỏi ghềnh Vọng Tình rơi xuống Tử cốc, không chết, bổn tọa sẽ tiếp nhận lời dề nghị của Đổng công tử.

Đổng Kỹ Thượng nhướng mày :

Y nhìn ả cung nữ phán lệnh :

- Bày đại yến khác.

Thạch Ỷ Nương khoát tay :

- Không cần.

Nhìn Đổng Kỹ Thượng, Thạch Ỷ Nương nói tiếp :

- Bổn tọa chi muốn biết Đổng công tử có nhận lời của bổn tọa không?

Đổng Kỹ Thượng mỉm cười từ tốn nói :

- Mộng Di Hoa rơi khỏi ghềnh Vọng Tình xuống Tuyết vực Tử cốc may mắn có được Địa chủ cứu mạng. Đổng Kỹ Thượng chắc không có được sự may mắn như Mộng Di Hoa. Chẳng lẽ Địa chủ buộc Đổng Kỹ Thượng phải đi vào tử lộ không có sự lựa chọn nào?

Thạch Ỷ Nương nhìn lại Mộng Di Hoa nhạt nhẽo nói :

- Nếu Mộng Di Hoa bỏ qua cho Đổng công tử, bổn tọa sẵn sàng bỏ qua cho công tử.

Đổng Kỹ Thượng nhìn Mộng Di Hoa. Mộng Di Hoa nói :

- Đổng thiếu gia gieo nhân nào thì hái nhận quả đó. Đừng van xin Mộng Di Hoa.

Đổng Kỹ Thượng buông tiếng thở dài.

- Đổng Kỹ Thượng không ngờ mình bị rơi vào tình thế khó xử này.

Y quay mặt nhìn sang Thạch Ỷ Nương :

- Thôi được! Ba ngày sau Đổng Kỹ Thượng sẽ trả lời Thạch Ỷ Nương có đồng ý tự nguyện nhận quả báo mình đã gieo với Mộng Di Hoa hay không. Còn bây giờ Địa chủ đã thân hành đến Đổng gia, Đổng Kỹ Thượng phải làm trọn phận trách chủ nhân của mình.

Thạch Ỷ Nương nhìn lại Mộng Di Hoa :

- Nàng thích lưu lại đây chờ đến ngày Đổng công tử trả lời đòi hỏi của ta không?

Đổng Kỹ Thượng nói :

- Địa chủ U Linh và Mộng Di Hoa rời khỏi Đổng gia, điều đó khiến cho Đổng Kỹ Thượng vô cùng áy náy. Nhưng nếu Mộng Di Hoa tiểu thư coi khinh Đổng gia, thì Đổng Kỹ Thượng cũng không dám lưu bước chân của Địa chủ và Mộng Di Hoa. Tuy nhiên, trước khi hai người đi, xin cho Đổng Kỹ Thượng làm tròn phận trách gia chủ của mình, có như thế Đổng Kỹ Thượng mới cảm thấy yên lòng Mộng Di Hoa khẽ gật đầu với Thạch Ỷ Nương.

Địa chủ U Linh nhìn Đổng Kỹ Thượng :

- Đại yến đã không còn, Đổng công tử định thết đãi bổn tọa cái gì?

- Có một thứ mà Đổng Kỹ Thượng không thể không đãi Địa chủ.

- Thứ gì?

Đổng Kỹ Thượng ôm quyền :

- Mời Địa chủ.

Y nói rồi dời bước đi trước.

Thạch Ỷ Nương nhìn Mộng Di Hoa. Hai người lặng lẽ theo sau Đổng Kỹ Thượng.

Đổng Kỹ Thượng đưa hai người đến gian đại sảnh bí mật qua một độc đạo ngay dưới biệt lầu Nghinh Phong Vọng nguyệt.

Bước vào gian đại sảnh bí mật, Đổng Kỹ Thưởng chỉ chiếc ngai bằng vàng ròng có khắc đầu rồng, rồi nói :

- Mời Địa chủ đến xem cái gì trên chiếc ngai đó.

Địa chủ U Linh Thạch Ỷ Nương bước đến bên chiếc ngai, rồi mở nắp chiếc tráp đựng Ngọc ấn.

Một vầng hào quang ngũ sắc phát ra từ trong tráp, Thạch Ỷ Nương ngây người nhìn chiếc tráp có Ngọc ấn. Mụ cứ như hóa thân biến thành tượng đá trong vầng hào quang huyền ảo kia.

Đổng Kỹ Thượng mỉm cười.

Thạch Ỷ Nương đóng tráp lại, rồi nhìn Đổng Kỹ Thượng :

- Ngọc ấn.

- Đúng Chính là Ngọc ấn.

Đổng Kỹ Thượng chắp tay sau lưng từ tốn nói :

- Đổng Kỹ Thượng còn để trống chiếc ngai đó.

Địa chủ U Linh phá lên cười giòn giã, mụ vừa cười vừa nói :

- Bổn tọa đã hiểu ý của Đổng công tử rồi.

Địa chủ U Linh Thạch Ỷ Nương bước đến trước mặt Đổng Kỹ Thượng. Mụ giả lả nói :

- Chiếc thuyền của Đổng công tử quá hoàn hảo không ai có thể từ chối được.

Thạch Ỷ Nương cười nhếch môi rồi nói tiếp :

- Chiếc ngai kia còn để trống, và chỉ có hai kẻ đặng ngồi lên nó. Một là Đổng công tử, hai là bổn tọa.

Thạch Ỷ Nương chắc lưỡi :

- Tiếc thật, bổn tọa và công tử ngồi cùng một thuyền nhưng lại chỉ có một chiếc ngai vàng. Không biết rồi đây sẽ như thế nào.

Đổng Kỹ Thượng ôm quyền nói :

- Đổng Kỹ Thượng luôn luôn biết kính người trưởng bối một trượng. Chỉ mong sao Địa chủ sẽ như cho tại hạ một bước.

Thạch Ỷ Nương mỉm cười chắp tay sau lưng :

- Công tử kính bổn tọa cái gì và bổn tọa nhường lại công tử cái gì?

- Đổng Kỹ Thượng kính Địa chủ chiếc ngai vàng kia, ngược lại chỉ xin Địa chủ nhường lại cho Đổng Kỹ Thượng võ lâm Trung Nguyên.

Địa chủ Thạch Ỷ Nương phá lên cười. Mụ vừa cười vừa nói :

- Đúng là kỳ tài, có một không hai biết nhìn xa trông rộng.

Nhìn vào mắt Đổng Kỹ Thượng, Địa chủ U Linh nói :

- Đổng công tử tham vọng lớn như vậy nhưng còn bản lĩnh như thế nào?

- Đã ngồi cùng thuyền với Địa chủ, tất nhiên Đổng Kỹ Thượng sẽ cùng chèo thuyền với Địa chủ. Một mái chèo thuyền sẽ đi chậm, hai mái chèo thuyền sẽ đi nhanh.

- Hai mái chèo thuyền sẽ đi nhanh.

Bổn tọa không chèo một mình chứ.

- Tại hạ không để Địa chủ thiệt thòi.

Thạch Ỷ Nương cười phá lên.

- Hay... Ta không muốn làm ngươi thiệt thòi đâu, do đó ta phải biết Đổng công tử có bản lĩnh như thế nào chứ?

Cùng với lời nói đó, Địa chủ U Linh Thạch Ỷ Nương dựng một chiếc vuốt từ từ đâm tới Đổng Kỹ Thượng. Đổng Kỹ Thượng không né tránh mà dựng chưởng đón thẳng lấy chiếc vuốt của Thạch Ỷ Nương.

Những tưởng đâu chiếc vuốt của Thạch Ỷ Nương sẽ xuyên thủng tâm trung bản thủ của Đổng Kỹ Thượng, nhưng chiếc vuốt chạm vào chưởng ảnh của Đổng Kỹ Thượng chỉ phát ra một tiếng khô khốc.

- Cạch...

Bản thủ của Đổng Kỹ Thượng chẳng hề bị thủng, mà chiếc vuốt của Thạch Ỷ Nương cũng không hề cong hay bị gãy.

Thạch Ỷ Nương rút tay lại nhìn Đổng Kỹ Thượng :

- Đại yến nghinh khách của Đổng công tử giờ ta mới được thưởng thức trọn vẹn.

Nhìn lại Mộng Di Hoa, Địa chủ Thạch Ỷ Nương nhạt nhẽo nói :

- Mộng Di Hoa! Ta và nàng đã là người của Đổng gia.

Mộng Di Hoa ngỡ ngàng với câu nói này của Thạch Ỷ Nương. Nàng nhìn lại Đổng Kỹ Thượng. Trên miệng y là một nụ cười chứa nhiều ẩn ý.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.