Thề Nguyền

Chương 9




Hách Liên Ngự Thuấn hơi ngừng lại, hé miệng đưa lưỡi miêu tả theo từng đường nét trên cánh môi Sở Lăng Thường, ngón tay thon dài vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ngập sự thẹn thùng rồi chậm rãi lướt qua hàng mi, đôi mắt đẹp, cuối cùng luồn vào mái tóc dài óng ả, cảm thụ sự run rẩy nhẹ nhàng của nàng sau đó hắn chậm rãi rời đi rồi lại điên cuồng xâm nhập thật sâu.

Động tác này của hắn khiến Sở Lăng Thường kinh hãi kêu thành tiếng, trái tim nhỏ bé cũng suýt bị hành động bá đạo của hắn làm cho bay vọt khỏi lồng ngực.

“Thích không?” Hách Liên Ngự Thuấn nở nụ cười xấu xa, dịu dàng thủ thỉ bên tai nàng, giọng nói trầm thấp đã chuyển thành khàn khàn vì thoả mãn, lại toát lên sự mị hoặc khiến Sở Lăng Thường không khỏi run rẩy không ngừng.

“Đừng…” Nàng vô thức ôm ghì lấy đầu hắn, đôi chân nhỏ nhắn cũng siết chặt lấy eo lưng cứng rắn kia.

“Bé cưng, nàng đúng là khẩu thị tâm phi!” Hách Liên Ngự Thuấn bất ngờ tăng thêm lực, động tác của hắn điên cuồng như muốn trừng phạt nàng nhưng cũng như để thoả mãn chính mình. Từng giọt mồ hôi không ngừng tiết ra trên lưng hắn, theo từng động tác điên cuồng mà văng lên, rớt xuống cả thân thể mảnh mai của nàng.

Hết lần này tới lần khác, hắn điên cuồng tra tấn nàng khiến những tiếng rên rỉ ái muội như hoà với tiếng đụng chạm của hai thân thể không ngừng vang lên giữa không gian tĩnh mịch.

“Ngự Thuấn….chậm một chút….ta…không chịu nổi…” Từng đợt khoái cảm dâng lên trong thân thể nhỏ bé rồi không ngừng lan toả, mười đầu ngón tay thanh mảnh của nàng cũng bị hắn siết chặt lại, giữ chặt ra sau lưng.

Tiếng kêu yếu ớt của nàng lại càng kích khởi bản tính chiếm giữ nguyên thuỷ của Hách Liên Ngự Thuấn. Hắn gầm nhẹ một tiếng, lại điên cuồng đưa hạ thân mạnh mẽ tiến tới không ngừng xâm chiếm nơi tư mật. Hành động điên cuồng của hắn khiến tiếng thở gấp của Sở Lăng Thường càng lúc càng lớn, thân thể nhỏ bé cũng phát run, mái tóc dài óng ả ướt nhẹp mồ hôi, hoàn toàn đắm chìm trong sự kích tình cuồng dại…

***

Ánh sáng ấm áp từ những ngọn nến lớn vẫn soi rọi suốt chặng đường dẫn tới phòng ngủ. Tấm màn lụa mỏng không ngừng lay động phản chiếu hình ảnh đẹp đẽ đầy ái muội của đôi nam nữ lưu luyến không rời. Bóng đêm ngoài cửa sổ đã trở nên dày đặc, ngay cả ánh trăng cũng như xấu hổ mà trốn tránh, chỉ còn lại tiếng dế thỉnh thoảng vang lên, sau đó khung cảnh lại trở về sự yên tĩnh.

Trên chiếc giường lớn, chiếc chăn mỏng đang bao lấy một đôi nam nữ triền miên giao hoà, không khí trong phòng cũng tràn ngập hương vị ái muội cùng hơi thở nóng rực..

Thật lâu sau, Sở Lăng Thường mới từ trong vòm ngực của Hách Liên Ngự Thuấn hé mở đôi mắt đẹp, nàng cẩn thận ngẩng đầu nhìn hắn một cái, sau đó mới nhẹ nhàng nhích người ra, chậm rãi ngồi dậy.

Mái tóc đen dài dịu dàng rủ xuống, che đi bờ vai thon thả cùng vô số vết hôn hồng rực nở rộ trên làn da trắng mịn của nàng. Cảm giác đau nhức khắp toàn thân khiến nàng hơi nhíu mày. Muốn làm cho hắn ngủ say thật đúng là vất vả.

Quay đầu nhìn ngắm gương mặt an tĩnh của Hách Liên Ngự Thuấn, nàng gắt gao cắn chặt môi. Trên đôi môi đỏ mọng này vẫn còn lưu lại hơi thở của hắn cực kỳ rõ ràng.

Rốt cục hắn cũng đã ngủ. Nàng thực sự không biết đó là do hắn đã đạt được sự thoả mãn hay bởi vì nàng cố ý bỏ một chút Thiên Vấn Hương.

Có lẽ hắn vĩnh viễn không có cơ hội biết được rằng trước lúc hoan ái nàng đã làm chút chuyện.

Thiên Vấn Hương là một loại dược liệu có thể dễ dàng tìm thấy trong dược phòng bởi nó là một loại dược liệu rất thông thường. Nhưng chỉ cần dùng một tỷ lệ thích hợp với hương nguyệt quế để cùng một chỗ sẽ có công dụng cực kỳ rõ ràng. Hai mùi hương này khi quyện vào nhau có thể khiến người hít phải cảm thấy buồn ngủ, hít một lượng lớn có thể ngủ tới tận trưa ngày hôm sau. Đây cũng là việc mà nàng vô tình phát hiện ra.

Lúc trước nàng nghĩ chỉ cần Đề Nhã vào vương phủ, cô ta nhất định sẽ giống Ổ Giai, quấn lấy Hách Liên Ngự Thuấn khiến hắn không còn thời gian để ý đến Cấm lâu này. Nhưng không ngờ rằng Đề Nhã cùng Ổ Giai đều sợ hãi vẻ mặt lạnh lẽo của hắn. Đây là chuyện mà nàng không dự đoán được, cho nên nàng chỉ có thể tìm một biện pháp khác. Muốn Hách Liên Ngự Thuấn mê man tới bình minh ngày hôm sau thực ra có rất nhiều cách, chẳng hạn như dùng kim châm vào huyệt đạo ở đỉnh đầu hắn. Nhưng sao hắn có thể vô duyên vô cớ để nàng cầm ngân châm đâm vào đầu của mình chứ?

Cho tới khi nàng phát hiện công dụng của hương nguyệt quế thì mới nghĩ ra một kế sách vẹn toàn. Nàng nhớ trong dược phòng có Thiên Vấn Hương, cũng có mấy loại dược liệu nếu ăn một chút sẽ kháng cự lại được tác dụng khi kết hợp hai loại dược liệu kia. Cho nên, chỉ cần chờ đến khi Hách Liên Ngự Thuấn ngủ say thì nàng sẽ có thể hành động. Không ngờ thể lực của hắn thực kinh người, đem nàng hành hạ đến gần đứt hơi mới thoả mãn chìm vào giấc ngủ.

Nàng ngồi dậy, thấy Hách Liên Ngự Thuấn không có dấu hiệu tỉnh lại mới yên tâm xuống giường. Thân thể mặc dù có chút đau nhức nhưng nàng thực không muốn bỏ qua đêm nay.

Ngay từ lúc nói chuyện với Ổ Giai, nàng đã lợi dụng cô ta để có thể ra khỏi phủ, sau đó Ổ Giai quả nhiên trúng kế đưa Tả Cốc Lễ vương Y Trĩ Tà tới. Nàng lập tức tỏ ra thân thiết với Y Trĩ Tà, kể từ đó, ông ta đương nhiên sẽ đem nàng tiến cử với Thiền Vu, chỉ cần Thiền Vu tuyên nàng vào cung, nàng sẽ nhanh chóng quen thuộc địa hình nơi đó, rồi từ đó tìm ra manh mối kẻ sát hại sư phụ.

Không biết vì sao, trong lòng nàng luôn có một cảm giác nhẹ nhõm khi đối diện với Hách Liên Ngự Thuấn. Tuy rằng trong dược phòng của hắn tìm thấy loại độc dược hại thập hoàng tử, nhưng cũng không thể chứng minh là hắn độc hại thập hoàng tử, thậm chí là độc hại sư phụ nàng. Nàng đương nhiên tin tưởng hắn, tin tưởng hắn không giải thích nhất định là có nguyên nhân.

Hắn hẳn là đang hoài nghi một ai đó, mà nàng lại không cách nào nghi nghờ hắn. Cho đến khi gặp được Thiền Vu cùng nhị vương tử Vu Đan, nàng mới cảm thấy rõ ràng là sự tình không hề đơn giản.

Thiền Vu Quân Thần cả đời oai danh lừng lẫy nhưng đối với nàng lại cực kỳ khiêm tốn khiến nàng không khỏi suy nghĩ. Cho dù Thiền Vu không tham dự việc này nhưng ít ra ông ta cũng biết chuyện. Lại nhìn tới Vu Đan, nàng có thể thấy trong mắt hắn sát khí đáng sợ, con ngươi của hắn hắc ám tựa một coi sói dữ sẵn sàng lao tới cắn xé yết hầu đối phương bất cứ lúc nào.

Nàng cảm thấy Vu Đan là kẻ cực kỳ khả nghi. Không cần phải mất công xét đoán cũng có thể thấy thái độ không chút an phận của hắn. Lúc ban ngày, Thiền Vu tuyên nàng vào cung, mà Vu Đan lại trùng hợp xuất hiện giữa đường, có thể thấy hắn vẫn luôn quan sát từng hành động của nàng. Người với tính cách nóng vội như hắn luôn một lòng muốn được việc, cho nên nhất định ngay đêm nay sẽ triệu tập người của mình thương nghị kế sách. Hách Liên Ngự Thuấn ở trước mặt mọi người đã tuyên bố nàng gả cho hắn, người nóng nảy như Vu Đan, sao có thể để chậm trễ thời gian?

Cho nên, khi nàng biết Thiền Vu tuyên mình vào cung cũng là lúc nàng quyết định khi đêm xuống sẽ đột nhập vào hoàng thành.

Đêm nay có thể đột nhập thành công hay trở thành thích khách bị bắt giữ là việc nàng không thể đoán trước. Nhưng may mắn là hôm nay nàng đã có được khẩu lệnh của Thiền Vu, có thể tiến vào hoàng thành mà không cần thông báo nếu thực sự có tình huống khẩn cấp.

Sở Lăng Thường lại theo bản năng đưa tay sờ lên miếng ngọc bội nơi cổ. Đây là miếng ngọc bội có thể đảm bảo tính mạng cho nàng. Ngọc bội này là quân phù của Hách Liên Ngự Thuấn, thấy ngọc bội như thấy hắn, cho nên bọn thị vệ cũng không thể ngăn trở nàng, nhưng như vậy sẽ làm kinh động đến Thiền Vu.

Suy nghĩ một hồi, Sở Lăng Thường khẽ nhắm đôi mắt lại, hàng lông mày cũng nhíu lại đầy suy tư. Một lúc lâu sau, nàng đi tới bên giường, nhìn nam nhân đang say ngủ ở dó, trong lòng lại dâng lên cảm giác đau nhói. Dáng vẻ của hắn thực sự đã in sâu trong tâm trí nàng, cho dù có nhắm mắt lại vẫn có thể thấy rõ ràng.

Đầu ngón tay mảnh khảnh hơi nâng lên, muốn vuốt ve gương mặt của hắn nhưng lại ngừng lại giữa không trung.

Vì sao nàng lại lưu luyến như vậy?

Biết rõ lần này xông vào hoàng thành sẽ là chuyến đi thập tử nhất sinh, vì sao người cuối cùng nàng muốn gặp lại chính là hắn?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.