Thề Nguyền

Chương 5




Trở lại Cấm lâu, nhìn trên sân tràn ngập cánh hoa đào rơi rụng, tâm tình Sở Lăng Thường trở nên thư thái hơn rất nhiều. Nàng chợt nhận ra bản thân mình lại bắt đầu có chút thích nơi này. Lúc nhìn bầu trời tràn ngập cánh hoa đào, nơi nàng nghĩ đến không phải Hán cung mà là Vân Mộng sơn.

Đã bao lần, ngay cả trong giấc mộng lúc đêm khuya, lúc thấy cánh hoa đào bay bay, nơi đầu tiên nàng nghĩ đến vẫn là Vân Mộng sơn.

Nghĩ đến đây, trên môi nàng lại dâng lên một nỗi xót xa. Sư phụ đã không còn, Vân Mộng sơn đã mất đi vẻ an tĩnh trước kia, nơi an bình cũng không còn là tiên cảnh giữa nhân gian nữa.

Nhẹ nhàng bước lên lầu, trong không khí ngoài mùi hương hoa đào còn có thêm cả mùi xạ hương quen thuộc.

Bàn tay vừa đẩy cửa phòng ngủ của Sở Lăng Thường chợt ngưng lại, tâm tình lại bấn loạn lên một chút. Là hắn sao?

Hít sâu một hơi, nàng bước vào trong. Quả nhiên đã nhìn thấy một thân ảnh cao lớn ngồi trên tựa trên ghế bên cửa sổ.

Sở Lăng Thường bất giác đứng yên tại chỗ, đưa mắt dõi theo dáng vẻ an tĩnh của hắn. Hắn đang ngủ hay chỉ nhắm mắt dưỡng thần? Xem chừng chiếc ghế của nàng quá nhỏ so với thân hình cao lớn của hắn nên lúc này hắn đang ngồi nghiêng khiến nàng chỉ có thể thấy được một bên khuôn mặt hắn với những đường nét cương nghị mạnh mẽ.

Những cánh hoa đào vẫn nhẹ nhàng bay vào qua khung cửa sổ, rơi rớt xung quanh hắn, mà hắn lại im lặng hệt một đứa nhỏ trầm tĩnh, vô hại.

Sở Lăng Thường rất hiếm khi thấy hắn mặc trường bào sáng màu bởi phần lớn thời gian hắn đều khoác trên mình trường bào màu tối. Hôm nay trông hắn rất nhẹ nhàng với trường bào sắc xanh nhạt kiểu đơn giản tôn lên thân hình cao lớn. Lúc này Sở Lăng Thường mới chợt nhớ ra rằng hắn vẫn luôn mặc trường bào của người Hán chứ không giống với những người Hung Nô khác thích mặc quần áo thô nặng. Xem ra việc này có liên quan đến nửa huyết thống Trung Nguyên chảy trong con người hắn.

Không tự chủ được nhẹ nhàng bước lên, từ trên cao nhìn xuống gương mặt hắn, tận đáy lòng Sở Lăng Thường lại dâng lên một cảm giác ấm áp. Nàng dường như đã sớm quen với sự bừa bãi cùng bá đạo của hắn, nhưng lại chưa bao giờ nghĩ tới hắn lại có lúc im lặng như vậy. Hô hấp của hắn rất đều đặn, mí mắt cũng không dao động. Chẳng lẽ hắn thật sự đang ngủ?

Nghĩ đến đây Sở Lăng Thường lại thấy có chút buồn cười. Nàng vốn muốn chất vấn hắn, không ngờ rằng hắn lại đến Cấm lâu này ngủ như vậy. Tân Trát không phải đã nói hắn đang tiếp khách hay sao?

Một màn trước mắt tuy đẹp nhưng nghĩ một chút Sở Lăng Thường vẫn quyết định đóng cửa sổ lại. Nàng không muốn trời đổi gió lại khiến hắn nhiễm phong hàn. Hơi mím môi, nàng vừa định lướt qua hắn để đóng cửa sổ, thì cổ tay mảnh khảnh lại bị bàn tay to đầy mạnh mẽ nắm lấy.

“A…” Sở Lăng Thường sợ hãi kêu lên. Quay đầu nhìn lại, nàng thấy hai mắt hắn vẫn nhắm lại như cũ, nhưng đôi môi mỏng lại dâng lên nụ cười nhẹ.

Thì ra hắn vẫn không ngủ!

Bàn tay nắm lấy cổ tay nàng hơi dùng sức, thuận thế đem nàng kéo vào trong lòng. Lúc mùi hương thơm ngát từ thân thể nàng tràn ngập hô hấp thì hắn cũng mở mắt ra, ôm nàng ngồi thẳng dậy, cánh tay cũng siết lại khiến nàng vùi vào trong ngực hắn.

Động tác của hắn cực kỳ ái muội khiến hai má Sở Lăng Thường đỏ hồng lên. Nàng muốn đứng dậy nhưng lại không được như ý.

“Hoàng thành so với Hán cung thì thế nào, có đẹp không?” Vẫn vòng tay ôm lấy Sở Lăng Thường, Hách Liên Ngự Thuấn khẽ tỳ cằm lên đỉnh đầu nàng, giọng nói trầm thấp đầy mê hoặc vang lên bên vành tai nhỏ bé, mang theo sự dịu dàng cực độ.

Hắn không hề hỏi xem Thiền Vu đã nói gì với nàng, cũng không tò mò ở trong hoàng thành đã xảy ra chuyện gì. Hắn chỉ bình thản hỏi một vấn đề rất đơn thuần không chút liên quan, lại có chút như dò hỏi cảm xúc của một hài tử mới được khám phá thứ mới lạ.

Tâm tư của Sở Lăng Thường lại bắt đầu loạn nhịp. Một phiến hoa đào nhẹ nhàng bay qua khung cửa đậu lên mái tóc mềm mại của nàng. Hách Liên Ngự Thuấn nhẹ nhàng đưa tay gỡ lấy cánh hoa đào đó bằng một động tác cực kỳ đơn giản nhưng cũng vô cùng tự nhiên.

“Hoàng thành không lớn như Hán cung, dường như cũng không có sự nghiêm túc như Hán cung.” Nàng nhẹ nhàng nói.

Tiếng cười trầm khàn chợt bật ra từ yết hầu hắn, “Cho dù không thích cũng không có vấn đề gì. Nàng sẽ không ở lại trong đó!”

Sở Lăng Thường hơi ngẩng đầu lên. Hắn muốn nói gì?

Hách Liên Ngự Thuấn nhẹ nhàng nâng tay vuốt ve mái tóc dài của nàng. Cúi xuống nhìn nàng, hắn lại không kìm lòng mà đặt lên trán nàng một nụ hôn, nhẹ giọng hỏi, “Sao vậy? Nàng không định vào trong đó ở chứ?”

“Ta không phải người Hung Nô, mà Hung Nô cũng không thuộc về ta.” Nàng nhìn hắn, thản nhiên lên tiếng.

“Đúng vậy, nhưng ta là người Hung Nô, mà nàng lại thuộc về ta!” Hắn lập tức cho nàng một đáp án đầy sự khẳng định.

Sở Lăng Thường chợt phát hiện, không biết từ khi nào, chỉ cần là lúc có hai người họ, hắn đều không dùng từ “bản vương” để xưng hô với nàng.

Hít sâu một hơi, cảm nhận lồng ngực hơi nhói lên, Sở Lăng Thường mới cất tiếng hỏi, “Cho nên ngươi mới nói dối trước mặt mọi người?”

“Nói dối? Ta nói dối cái gì?” Hách Liên Ngự Thuấn hơi nhíu mày, trong mắt không hề có lấy một chút tức giận mà chỉ tràn ngập ý cười dịu dàng.

Sở Lăng Thường hơi mím môi, có chút mất tự nhiên lên tiếng, “Ngươi…vì sao ngươi nói ta đã đồng ý gả cho ngươi? Chúng ta….chúng ta thành thân từ lúc nào chứ?”

Dáng vẻ của nàng thực sự khiến nự cười trên môi Hách Liên Ngự Thuấn càng trở nên rạng ngời. Ngón tay thon dài của hắn khẽ nâng cằm nàng lên, đôi môi mỏng vẫn toát lên ý cười tà mị, “Không phải từ lúc đó nàng đã theo ta rồi sao?”

Ách?

Sở Lăng Thường thực không hiểu được lời nói của hắn, đôi mắt trong veo cũng hiện rõ sự nghi hoặc.

Hách Liên Ngự Thuấn cất tiếng cười sang sảng, tâm tình cứng rắn hoàn toàn bị dáng vẻ đáng yêu của nàng làm tan chảy.

“Này, ngươi đừng cười, sao ngươi có thể như vậy? Vô tâm nói một câu như thế khiến ngay cả Thiền Vu cũng hiểu lầm. Ông ấy còn nói cái gì mà ngươi muốn thương nghị việc đại hôn. Hách Liên Ngự Thuấn, ngươi đang trêu cợt ta sao?” Sở Lăng Thường không vui nhìn hắn, trong lòng cũng có chút hoảng hốt.

Hách Liên Ngự Thuấn cố nén cười, cánh tay ôm lấy nàng hơi siết lại, “Đúng vậy, hai ngày nay Thiền Vu có hỏi ta chuyện tổ chức đại hôn. Ta ở trong cung suốt hai ngày cũng là vì chuyện đó.”

“Không!” Sở Lăng Thường vô lực thốt ra từ này rồi lại ngẩng đầu nhìn hắn, “Ngươi điên rồi phải không? Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?"

Trời ạ, hắn muốn cưới nàng?

Chuyện này….thực sự quá khôi hài.

Hách Liên Ngự Thuấn nghe vậy cũng không hề tức giận, chỉ là nét cười trong mắt hắn đã không còn, thay vào đó là sự nghiêm túc cực độ. Hắn nhìn nàng hồi lâu rồi chậm rãi lên tiếng, “Ta đã muốn nàng, đương nhiên sẽ chịu trách nhiệm!”

Một câu nói nhẹ bẫng tựa như bông tuyết đầu mùa vừa nhẹ nhàng rơi xuống nhưng lại khiến người ta không hề có cảm giác ớn lạnh.

Bông tuyết đó vẫn đậu lại nơi trái tim, mãi vẫn không chịu tan chảy.

Sở Lăng Thường kinh ngạc nhìn Hách Liên Ngự Thuấn, bị câu nói của hắn làm cho ngây người. Thái độ của hắn rất nghiêm túc, thanh âm tuy rất nhẹ nhàng nhưng lại khiến nơi ngực nàng dâng lên cảm giác đau nhói.

Sao hắn có thể xem thường tất cả mà nói ra những lời này?

Sao hắn có thể không quan tâm đến suy nghĩ của nàng?

Hắn biết nàng đang nghĩ gì sao?

Hắn biết nàng đã sớm chuẩn bị tốt cho việc ra đi sao?

Ngón tay đang run rẩy lại bị hắn nắm lấy, nhẹ nhàng đưa lên môi. Những sợi râu mới nhú nơi cằm hắn cọ cọ khiến cổ tay nàng vừa ngứa lại vừa đau, nhưng động tác dịu dàng đó vẫn không thể xoa dịu những rung động trong lòng.

“Ngươi định…khi nào tổ chức đại hôn?” Sở Lăng Thường khẽ nhẩm tính thời gian. Cứ coi như đây là một ảo tưởng vậy.

Cằm của nàng lại bị nâng lên, hắn chậm rãi cúi mặt xuống, lúc sắp kề sát gương mặt nàng thì ngưng lại, giọng nói mạnh mẽ khẽ vang lên, “Nàng không muốn gả cho ta?”

Sở Lăng Thường bối rối chớp hàng mi dài cong vút. Vì sao lại phải gả cho hắn? Cho dù nàng thừa nhận trái tim mình bắt đầu đập loạn lên nhưng nàng cũng chưa từng nghĩ tới việc sẽ gả cho hắn. Nàng cùng hắn chỉ có một chút liên hệ mà thôi. Chỉ cần đêm nay nàng vào hoàng thành, tra rõ một chuyện, sau này nàng và hắn sẽ không còn liên hệ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.