The Man She Loves To Hate

Chương 39: Tâm bệnh




Chúc các tình yêu một năm mới an khang, thịnh vượng, vạn sự như ý nha (Nghe rất Tung Quở :D)

“Chuyến đi Trung Quốc lần này có vẻ náo nhiệt đây” Mặc Tử Hiên nhếch miệng, lộ ra một nụ cười châm chọc, trong sự khinh thường mang theo chút thương cảm cho mối tình thân này.

“Điện hạ, cẩn thận.” LIễu Hoắc Nguyên lo lắng nói xong chờ Mặc Tử Hiên cúp điện thoại.

Mặc Tử Hiên ngắt máy.

Xoay người nhìn Diệp Hân Đồng vẫn đang ngủ say.

Anh nằm xuống bên cạnh, ôm eo cô, hít hà mùi thơm trên tóc cô, nhắm mắt lại, nở một nụ cười khoan khoái.

Lúc Diệp Hân Đồng tỉnh lại, Mặc Tử Hiên đã không còn bên cạnh.

Cô nhìn đồng hồ đeo tay, đã 10g, nhớ tới cuộc hẹn với nữ nhân thần bí ia, chẳng phải trời cao cố ý giúp cô quyết định sao?

Dù sao cô cũng đang băn khoăn về việc có nên gặp người phụ nữ bí ẩn này không.

Diệp Hân Đồng rửa mặt xong mở cửa.

Có 2 hộ vệ đang đứng canh ở đây

“Điện hạ giao phó cho chúng tôi đưa cô hồi cung.” Hộ vệ cung kính nói.

Diệp Hân Đồng khách khí theo bọn họ trở về Hàn cung, trên đường đột nhiên xe của họ bị chết máy.

Hai hộ vệ trên xe ra ngoài xem xét, một chiếc xe máy rú ga phi đến, một người phụ nữ cầm lái lạng lách, cô ta đội mũ bảo hiểm, trừ cặp mắt rất đẹp thì không nhìn thấy những chỗ khác.

Diệp Hân Đồng nhận ra đấy chính là cô gái đã gặp ở nhà Kim Thụy Tường, bởi vì đôi mắt này khiến ai nhìn một lần cũng khó có thể quên.

Cô ta gí súng lục vào đầu Diệp Hân Đồng, khiến đầu cô xuất hiện một vết đỏ.

“Xuống xe” Cô ta nói.

Sự uy hiếp của súng lục luôn đáng sợ, Diệp Hân Đồng không dám hành động thiếu suy nghĩ.

“Yên tâm, tôi không có ác ý, không thể hẹn cô ra ngoài, tôi không còn cách nào khác đành phải làm thế này để có thể gặp cô một lần.” Giọng cô ta có chút lạnh lùng, nhưng có vẻ trời sinh yểu điệu, có vẻ tuổi cũng chưa nhiều.

Diệp Hân Đồng xuống xe, cô ta phóng khoáng bước đến, cô mặc một chiếc quần da ngắn, cặp đùi thon dày đầy nữ tính, mê hoặc.

“Lên đi, chỉ trễ nải 1h của cô mà thôi.” Cô ta nhàn nhạt nói.

Diệp Hân Đồng không biết cô ta muốn gì, ngồi lên xe, cô gái kia ngồi lên đằng sau cô, dí súng vào đầu cô.

“Hãy làm theo chỉ thị của tôi”

“Cô muốn làm gì? Lần thứ hai gặp mặt không cần phải mạnh tay như vậy, tôi với cô không thù không oán.” Diệp Hân Đồng nhìn cô ta.

“Tôi làm thế này là để hai kẻ ngu ngốc kia nhìn, nếu không tôi làm sao có thể đưa cô đi?”Cô ta ngược lại có vẻ thả lỏng giọng điệu.

Chiếc xe máy xuyên qua một con ngõ nhỏ ở phố lớn, nhanh chóng bỏ rơi hai hộ vệ, hai người cũng không đi đâu khác mà chỉ trở lại nơi đã hẹn, quảng trường Seoul.

Người phụ nữ kia tháo mũ an toàn.

Diệp Hân Đồng nhìn rõ bộ dạng cô ta, không thể chỉ hình dung bằng từ xinh đẹp, gương mặt không chê vào đâu được, vóc dáng siêu cấp hoàn mỹ, ngay cả dáng đi cũng tỏa ánh hào quang.

Diệp Hân Đồng cũng là phụ nữ nên cảm thấy rất tự ti mặc cảm.

“Tại sao cô lại cho tôi nhìn mặt thật của mình, nếu bị truy nã thì cô định làm sao?” Diệp Hân Đồng sững sờ hỏi.

Cô gái xinh đẹp cười, vẻ kiều diễm của cô không dễ gì ngụy trang, vốn là trời sinh, khiến người ta trầm mê không giống với Đề Na lớn lên mà thành.

“Sẽ không, bởi vì thân phận của chúng ta không đối địch. Cô tên là Diệp Hân Đồng?” Cô gái cười hỏi.

“Phải, côt ên gì?” Diệp Hân Đồng nghi ngờ hỏi.

“Yên Nhiên, đây là biệt danh của tôi, cô cứ gọi tôi như vậy. Tôi muốn cô chứng thực một chuyện,” Yên Nhiên nở nụ cười kỳ quái nhìn Diệp Hân Đồng hỏi.

“Cái gì?”

“Ba cô, Diệp Thiểu Hoa có phải đã đưa Hồng sắc Yên Nhiên cho cái tên ngốc Vũ Văn Thành rồi không?”

Diệp Hân Đồng kinh ngạc, tại sao cô ta biết cha mình, lại còn biết Vũ Văn Thành? Cô ta cho Vũ Văn Thành một cái danh hiệu thật chuẩn xác.

“Cô hỏi điều này làm gì?” Diệp Hân Đồng không trả lời thẳng.

Yên Nhiên thản nhiên cười “Không có gì. Còn một viên Hồng sắc Yên Nhiên nữa nằm trong tay Mặc Tử Hiên?”

Diệp Hân Đồng kinh ngạc, cô ta tên là Yên Nhiên, hỏi về Hồng sắc Yên Nhiên, chẳng lẽ cô ta vì muốn tìm Hồng sắc Yên Nhiên mà đến. “Tôi không hề biết mục đích của cô là gì, tại sao phải nói cho cô?”

Cô gái cười kín đáo.

“Thân phận của tôi? Cảnh viên 28847, 10 ngày sau sẽ đến cục cảnh sát báo cáo, sau này chúng ta là đồng nghiệp.” Yên Nhiên vừa cười vừa nói.

“Cảnh viên? Cô xuất hiện ở nhà Kim Thụy Tường là vì cái gì?” Diệp Hân Đồng hỏi.

Yên Nhiên hồ nghi quan sát Diệp Hân Đồng có vẻ đăm chiêu. Đột nhiên cô cong đôi môi đỏ tươi lên.

“Cô quả nhiên là đần, đần bất thương. Tôi đi đương nhiên là có việc của tôi, khi nào thì cô về Trung Quốc?”

Diệp Hân Đồng phát hiện tư duy của mình so với cô ta còn nhanh hơn, hà cớ gì cô lại bị một tiểu nha đầu nói là đần.

Diệp Hân Đồng liếc một cái “Hà cớ gì tôi phải nói cho cô, Nếu cô không còn việc gì khác, tôi phải về, bởi vì tôi không muốn so đo với kẻ đần, người đần bình thường sẽ không mang tài nghệ của mình ra so đo với kẻ ngu ngốc, lại dùng kinh nghiệm nhiều năm ngu ngốc của mình ra nhận xét người khác ngốc hơn.”

Yên Nhiên đột nhiên bật cười, cô cười một cái, đẹp lạ thường, thật sự đến kẻ địch thấy cô cũng phải lưu tình, thật là quá đẹp.

Diệp Hân Đồng nói xong, quay đi.

“Này, chị thật đáng yêu quá đi, tỷ tỷ” Cô cười gọi.

“Tỷ tỷ?” Diệp Hân Đồng quay đầu lại, hồ nghi quan sát cô gái tên gọi Yên Nhiên này, nhìn khuôn mặt, vóc dáng, chiều cao, sau đó so với mình.

“Tôi không có muội muội nào như cô” Diệp Hân Đồng quay người đi tiếp.

Đột nhiên, Yên Nhiên nhảy đến trước mặt cô, lộ ra một khuôn mặt tươi tắn “Nếu như không muốn làm tỷ tỷ của tôi thì làm muội muội của tôi cũng được, dù sao cô cũng chỉ bằng tuổi tôi, nhưng về điểm thông minh, không đủ tư cách làm tỷ tỷ của tôi.”

Diệp Hân Đồng không thể phản bác, nhìn gương mặt kiều diễm kia “Cô rốt cuộc là ai? Dường như biết rõ về tôi?”

“Tôi là Hoa kiều tại Mỹ, tôi cũng không nghĩ sẽ gặp cô ở Hàn Quốc, lại còn ở nhà Kim Thụy Tường. Muốn biết tôi là ai, cô sẽ nhanh chóng biết thôi.” Thản nhiên cười nói.

“Bọn họ ở đâu?” Đột nhiên có mấy hộ vệ xuất hiện.

Sắc mặt Yên Nhiên kinh ngạc, vội vàng đội mũ bảo hiểm lên, thản nhiên cười với Diệp Hân Đồng “Tỷ tỷ, chúng ta sẽ sớm gặp lại nhau, tặng cô một món quà tiễn đưa”

Yên Nhiên nhanh chóng lấy từ trong xe ra một chiếc hộp nhét vào tay Diệp Hân Đồng, rồi nhanh chóng rồ ga chạy mât.

Nhìn từ đường chạy trốn của cô ta, xem ra, địa hình ở đây đã được tìm hiểu kỹ, tương đối quen thuộc.

Diệp Hân Đồng chuẩn bị ném cái hộp cô ta đưa cho.

“Đợi chút, cẩn thận bom” Một trong số hộ vệ kêu lên.

Người xung quanh nghe thấy chữ bom hốt hoảng chạy trốn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.