The Madness Of Lord Ian MacKenzie

Chương 45: Nhận thân




Đối với Trương Nghiêu mà nói, đêm nay chắc chắn là một đêm khó ngủ.

Đêm khuya vắng vẻ, anh nằm trên giường, bên dưới nóng rát, quả nhiên anh cần bôi thuốc một chút.

Trương Nghiêu thuộc phái hành động, nói là làm liền.

Anh đứng dậy, đi tới cửa, lại phát hiện vặn thế nào cánh cửa cũng không mở được.

Sau đó, anh tĩnh táo suy nghĩ, cuối cùng đưa ra kết luận.

Mẹ nó, mấy ông già nhà họ Từ khóa trái phòng tân hôn rồi. Nghĩ tới thời điểm bọn họ đưa anh tới đã sờ mông anh một cái, lòng Trương Nghiêu có chút phức tạp.

Trương Nghiêu với tâm tình phức tạp trở lại giường, nhìn Từ Tái Xuân ngọt ngào ngủ trên giường chẳng biết đang nằm mộng đẹp gì còn chẹp chẹp môi, nhịn không được nổi lên ý nghĩ trả thù.

Anh vốn không phải người quang minh lỗi lạc, từ nhỏ sống trong hoàn cảnh cha không thương mẹ muốn giết ở nhà họ Trương, tâm lý anh không bị bóp méo đến mức trở thành đại gian đại ác đã là hiếm thấy rồi.

Đã nói Trương Nghiêu thuộc phái hành động. Anh tiến lên trước, véo mặt Từ Tái Xuân.

Cô ngốc này mặc dù ngốc ơi là ngốc, nhưng da dẻ đẹp kinh, vừa bóp, đã mềm nhũn như nước.

Trương Nghiêu nhịn không được thoáng suy nghĩ lung tung.

Cô ngốc này, rất có thể là người vợ sau này của anh.

Nếu Từ lão hổ còn sống thêm mấy trăm mấy ngàn năm nữa, thì anh có một loại cảm giác cuộc sống dài đằng đẳng.

Bất quá, đóng cửa lại, ai biết hai người họ đang làm gì.

Trương Nghiêu cười khà khà, bỗng nhiên cảm thấy ngón tay ươn ướt, chẳng biết cô ngốc này đang mơ gì nhỉ, vươn đầu lưỡi hồng liếm liếm đầu ngón tay anh.

Trương Nghiêu nhớ lúc mình mười tuổi, anh có nuôi con chó tên Vượng Vượng, nó là chó cỏ Trung Hoa tiêu chuẩn, rảnh rỗi bèn thích liếm đầu ngón tay anh.

Aizzz, cảm giác này giống y đúc, khiến Trương Nghiêu nhớ lại tuổi thơ đã mất.

Chẳng qua, anh không có cách nào bảo bản thân xem cô ngốc dưới thân này thành Vượng Vượng.

Vượng Vượng đã chết, sớm tiến vào bụng đám người nhà họ Trương kia rồi, hiện tại không biết đầu thai từ kiếp nào.

Trương Nghiêu muốn rút tay về, nhưng đầu lưỡi mềm mại liếm đầu ngón tay anh, cảm giác kiểu này làm lòng anh thoáng khác thường.

Cô ngốc ấy, mặc dù nhỏ tuổi nhưng điện nước đầy đủ ta.

Khà khà khà khà.

Trương Nghiêu cười cười trong lòng, nhưng một khắc sau anh cười không nổi nữa.

Thói quen liếm liếm rồi cắn ăn của Từ Tái Xuân cũng trở thành thói quen trong mơ.

Trương Nghiêu nhanh tay lẹ mắt cứu vớt ngón tay mình, chỉ một rủi ro như thế, anh cả kinh đến toát mồ hôi lạnh.

Chút cờ bay phất phới trong lòng cũng tan thành mây khói.

Mẹ nó, bình tĩnh, ngủ!

Tương đối mà nói, tối nay sau nửa đêm Trương Nghiêu vẫn ngủ khá ngon.

Những việc trải qua năm xưa khiến anh hơi sợ lạnh, nhưng Từ Tái Xuân ấm áp, ôm vào lòng tựa như lò sưởi.

Mặc dù mùa hè hơi nóng, nhưng Trương Nghiêu lại thích cảm giác ấm áp kiểu này.

Bất quá khi anh mở mắt, thấy một bãi nước bọt trước ngực, mặt đen kịt.

Từ hôm nay trở đi, tình trạng của anh đã là chồng người ta, đúng, trạng thái trên QQ cũng phải sửa một chút.

Đổi thành bình tĩnh tỉnh táo.

Vâng, anh cảm thấy bản thân đã bình tĩnh hơn nhiều.

Chắc Từ Tái Xuân đói bụng, nên đợi Trương Nghiêu thu dọn xong đã ngồi trên giường dụi mắt.

Trương Nghiêu mắt lớn trừng mắt nhỏ với cô, cũng không biết nói gì cho phải.

“Em đói bụng.”

Cuối cùng, Từ Tái Xuân vuốt bụng, nở nụ cười ngây ngô ngốc nghếch.

Đồ ngốc này.

Trương Nghiêu rất lâu mới thốt được một câu.

“Đi ăn cơm.”

Khi vợ chồng son xuống lầu, Từ lão hổ đã ngồi tại chỗ ăn cháo. Thấy hai người họ xuống, một trước một sau, trong lòng ông thoáng khó chịu.

Vợ chồng son mới kết hôn không phải ngọt như mật sao? Làm gì trúc trắc thế, hẳn phải tay trong tay mới đúng chứ.

Từ lão hổ nghiêng đầu, cuối cùng hiểu rõ.

Haha, nhất định bọn nó đang xấu hổ.

Biết ngay tối qua khóa chặt cửa của bọn nó là quyết định chính xác, chỉ tiếc nghe lời dì Thái, không bỏ thuốc kích thích cho hai đứa uống.

Từ lão hổ hơi tiếc nuối.

Nếu Trương Nghiêu biết suy nghĩ trong lòng Từ lão hổ, chắc chắn sẽ đập bàn, xấu hổ em rể ông đó! Mẹ nó! Có thể vui vẻ sống dưới một mái nhà không! Còn tính bỏ thuốc kích thích nữa! Bỏ em gái ông!

Trương Nghiêu cảm thấy mình sắp trở thành người phóng khoáng lạc quan đầy châm chọc rồi.

Anh bày bộ mặt lạnh lùng, ngồi ngay bàn ăn trước mặt.

Trông thấy Từ Tái Xuân ngồi bên cạnh tay trái thì cầm một cái bánh bao, tay phải thì cầm một cái bánh tiêu.

Tốc độ này, thực sự xem thế là đủ.

Không biết tại sao, Trương Nghiêu không có khẩu vị.

Sau khi Từ Tái Xuân trải qua quá trình lựa chọn chật vật, rốt cuộc cắn một miếng bánh bao.

Bánh bao nhân nhiều da ít, Từ Tái Xuân ăn rất thỏa mãn. Xoay đầu lại thấy Trương Nghiêu không động đũa, cô nhớ tới lời dì Thái nói với cô, về sau anh này sẽ ở chung nhà ngủ chung giường với cô.

Mặc dù Từ Tái Xuân không cam tâm tình nguyện lắm, nhưng tối qua đã chứng minh, ôm một con gấu to ngủ cũng không tệ, ít nhất cô không sợ bên ngoài có ma tới bắt cô.

Từ Tái Xuân cảm thấy, chỉ có một điểm duy nhất không hoàn mỹ chính là gấu to cứng ghê luôn, ôm chặt đến mức cô hơi khó chịu.

Từ Tái Xuân nghĩ ngợi, cảm thấy anh trai này đến nhà bọn cô rồi nhưng chẳng dám ăn gì, nhất thời tâm hồn đồng tình với anh.

Cô bèn gắp cho anh một cái bánh bao.

Trên mặt cô còn dính mỡ, nhưng ánh mắt lại thiện ý đến mức cười híp mắt như trăng lưỡi liềm.

Trương Nghiêu ôm tâm tư phức tạp nhìn bánh bao trong bát, cuối cùng cầm đũa lên.

Đúng là đồ ngốc! Bất quá nhiều năm như vậy cô là người duy nhất ngoại trừ bà ngoại gắp thức ăn cho anh, anh quyết định sau này khi chia tay sẽ tốt với cô một chút.

Trong đầu Trương Nghiêu nghĩ ra đủ loại tình tiết sau khi anh và Từ Tái Xuân chia tay nào là dây dưa không rõ vĩnh viễn không vứt bỏ nhau, nhưng hiện thực lại tàn khốc đến mức khiến người ta tức lộn ruột.

Từ lão hổ ngồi đối diện híp mắt hổ, nhìn con rể trước mặt càng xem càng cảm thấy có gì đó không đúng…

“Được rồi, con rể, hôm qua ba mày quên nói với thông gia… Nhắc đến thông gia, bọn họ cũng thật không thú vị, hôm qua còn chưa cơm nước xong đã rời đi… Lẽ nào con trai gả ra ngoài như bát nước hắt đi à?”

Trương Nghiêu vẫn cắn bánh bao của anh, không nói lời nào, nghe Từ lão hổ lẩm bẩm, trong lòng lại cười lạnh.

Rốt cuộc thần kinh ông này thô đến mức nào nhỉ, cho tới bây giờ ông còn chưa biết anh chẳng phải thằng con rể ông mong muốn kia.

Anh không phải Trương Kiêu.

Anh là Trương Nghiêu.

Mặc dù tên thoạt nhìn hơi giống nhau, nhưng người thì chênh lệch như mây với bùn đấy.

Ở Trương gia, Trương Kiêu đại diện cho hết thảy tất cả, mà anh thì sao, bất quá chỉ là một đứa con riêng tầm thường.

Năm đó mẹ Trương Nghiêu bị ông Trương với vẻ ngoài anh tuấn đẹp trai và cái mác con ông cháu cha nhiều tiền nhìn trúng, mấy phen dụ dỗ quyến rũ, hai người đã mây mưa rất nhiều lần.

Sau khi phong lưu, mẹ Trương Nghiêu mang thai anh.

Bà ta vui vẻ rạo rực ôm giấc mộng làm thiếu phụ nhà giàu, nhưng không ngờ người yêu mình sớm kết hôn rồi.

Đương nhiên, mẹ Trương Nghiêu cũng không phải loại đèn cạn dầu gì, sau khi ầm ĩ mấy tháng trời, bèn cầm một khoản tiền theo giao ước cao chạy xa bay.

Chuyện xưa tưởng chừng sẽ kết thúc như vậy.

Kỳ thực mẹ Trương Nghiêu lại không nghĩ thế, bà ta muốn rất nhiều, bụng bà có thịt, có thịt đi khắp thiên hạ.

Hiện tại bà ta chính là một con gà đẻ trứng vàng, nếu là trứng vàng thì chắc chắn phải đẻ.

Do đó, Trương Nghiêu ra đời.

Nhưng mẹ Trương Nghiêu tuyệt đối không ngờ ông Trương là một kẻ hèn nhát, nhưng bà vợ ông ta trái lại là một người mạnh mẽ. Mẹ Trương Nghiêu không có cơ hội vào nhà họ Trương, chỉ có thể căm hận đưa Trương Nghiêu đến nhà ngoại nuôi dưỡng.

Bà ngoại không biết chữ, mắt cũng không nhìn rõ, thấy Trương Nghiêu mềm mại non nớt lại nhìn con bò đầu thôn, nên nghĩ ra một cái tên thật kêu.

Trương Thiết Ngưu!

“Con rể! Con rể! Mày sao thế?”

Trước mặt vung vẫy một đôi đũa bạc, Trương Nghiêu hoàn hồn.

Nhà giàu mới nổi gì đó mới dùng đũa bạc.

“Con rể, mày có nghe ba mày nói không? Ba mày nói mặc kệ trước đó chúng ta ầm ĩ đến mức không vui, nhưng giờ dù sao cũng là người một nhà, Vượng Vượng chúng ta còn chưa chính thức ra mắt cha mẹ chồng, bằng không, chiều nay mày dẫn Vượng Vượng về gặp bà thông gia chút đi, đó cũng là một lễ phép…”

Trương Nghiêu vẫn im lặng như cũ.

Hiện tại bỗng anh nghĩ đến một ý nghĩ xấu xa, nếu giờ anh lớn tiếng nói anh không phải Trương Kiêu, mà là Trương Nghiêu – đứa con riêng bị nhà họ Trương vứt bỏ, Từ lão hổ sẽ bị dọa thành bộ dáng thế nào đây.

Được rồi, anh hẳn phải nói thêm một câu nữa.

Anh còn ngồi tù ba năm đó.

Với tội danh cố ý gây thương tích.

Tâm tình Trương Nghiêu đột nhiên vui vẻ, cũng không nóng vội, trả thù phải từ từ thực hiện mới ngọt ngào.

Anh thong dong cắn bánh bao, chống lại ánh mắt trong suốt tràn ngập khát vọng của Từ lão hổ, rất lâu mới nói một câu.

“Không cần đi đâu.”

Từ lão hổ sửng sốt, vỗ móng vuốt hổ, “Tại sao có thể như vậy! Dù gì cũng là cha mẹ mày… Đều là người một nhà còn nói cái gì hai lời…”

“Ý con nói không cần chính là…” Đến chỗ quan trọng, Trương Nghiêu cảm thấy dấu chấm câu của mình rất hoàn mỹ.

“Không cần đi nữa, vì bọn họ chết hết rồi. Thực ra con cũng không biết rốt cuộc bọn họ đã chết thế nào, bất quá con xem như bọn họ đã chết.”

Từ lão hổ sửng sốt một hồi, lập tức cười khan, “Con rể tốt, mày bốc đồng quá. Cỡ tuổi này mày còn bốc đồng không tốt đâu, dù gì cũng là cha mẹ ruột, tuy bán mày… Khụ khụ, tuy cho mày cưới một người vợ tốt, nhưng mày không cần nói lời bốc đồng vậy…”

Xem ra Từ lão hổ này quả thực như lời đồn bên ngoài, là đồ ngốc điển hình.

Con gái ông ngực to ngốc nghếch, ông cũng mắt to não ngắn, vâng, cha con trời sinh.

Trương Nghiêu chống tay, anh đã cảm nhận được sự ngọt ngào của bước trả thù đầu tiên rồi.

Khẽ nhếch môi cười, bộ dáng kia của anh cực kỳ tà mị điên cuồng.

“Ba, giờ ba còn chưa biết sao? Con căn bản không phải con rể Trương Kiêu ba cần, hắn có chữ mã kế bên, đọc xiao, mà con không có chữ mã bên cạnh, con là Trương Nghiêu[1]. Nghiêu đó, biết không?”

[1] Tên Trương Nghiêu vốn có mỗi chữ 尧, còn Trương Kiêu có thêm chữ 马 bên trái 骁.

Trương Nghiêu nói một hơi, anh thực sự nóng lòng muốn thấy nét mặt hối hận lẫn khiếp sợ của Từ lão hổ.

Haha, đó chắc chắn là một trong những phong cảnh đẹp nhất thế giới.

Nhưng đợi nửa ngày, chỉ trông thấy Từ lão hổ bày nét mặt già nua mê man.

“Cái gì mà cần cần cần… nhỏ nhỏ nhỏ[2]… Lẽ nào chữ đó là chữ đa âm hả?”

Trương Nghiêu:… Fu*k!

[2] Chữ cần 要 (yāo) và chữ Nghiêu 尧 (yáo) đồng âm, khác ở chỗ đặt dấu, còn chữ nhỏ 小 (xiǎo) cùng âm với chữ Kiêu 骁 (xiāo), cũng thế, nên Từ lão hổ mới hỏi nó đa âm à.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.