Thê Lữ Khế Ước Đại Yêu

Chương 73: Sao lại sờ chỗ này của anh?




Mặc Văn cũng lười để ý hắn, thu hồi dao găm đi tới sau xe mở ra cốp sau, nhìn chằm chằm nam nhân bên trong vết thương chằng chịt cau mày.

Không nghĩ tới bên trong cóp sau còn giấu một người.

“Hắn chọc Húc ca, Trương Húc, nên bị Trương Húc cho ném đến bên trong vùng đất tử vong. ” rất sợ để cho Mặc Văn mất hứng, A Yến lên tiếng nhỏ giọng giải thích, liền đổi cách xưng hô với Trương Húc luôn, “Hắn là em trai của Trương Húc… Hình như là một thương nhân di động.”

Chỉ tiếc Mặc Văn đối với người này là ai không có hứng thú gì, nhưng là đối với thương nhân di động lại vẫn có chút hứng thú.

Cái gọi là thương nhâ di động chính là không có địa điểm buôn bán cố định, thương nhân mang theo hàng hóa rong ruổi ở khắp nơi trên thế giới tới mua đồ.

“Ngươi là thương nhân di động? ” hắn nhìn chằm chằm nam nhân nằm ở cốp sau thấp giọng hỏi đến.

Nam nhân kia ho khan mấy tiếng, cực kỳ yếu ớt gật đầu một cái, dường như còn có chút sợ hãi rụt lại.

Thấy vậy khóe môi Mặc Văn nhấc lên một cái nhỏ không dễ thấy, chém đứt sợi dây trói nam nhân này.

“Ta cứu ngươi. ” tương đối “Ôn nhu ” đem nam nhân kia để dưới đất, Mặc Văn cúi người cho nam nhân một ít bánh bích quy, trực tiếp nói, “Cho nên ngươi phải hồi báo cho ta.”

Nam nhân vết thương chằng chịt mượn cánh tay của Mặc Văn ngồi dậy, hắn nhìn thấy trong tay có một ít bánh bích quy, chỉ cảm thấy nước mắt chảy ra ngoài.

Một ít bánh bích quy ăn tiết kiệm có thể ăn được một tuần, đây hoàn toàn là cho hắn một con đường sống a!

“Ngài muốn tôi hồi báo như thế nào? ” nam nhân cổ họng khô khốc giật giật, âm thanh khàn khàn khó nghe.

“Tên của ngươi? ” trừng mắt lên, Mặc Văn nhàn nhạt nói.

“Trương Hâm.”

“Rất tốt Trương Hâm. ” Mặc Văn lãnh đạm cười, “Phiền ngươi một tháng sau đi một chuyến đến vùng đất tử vong Tam khu, ta muốn cùng ngươi làm một giao dịch lâu dài.”

“Ngươi sẽ đến đi. ” ngừng lại một chút, Mặc Văn nguy hiểm híp đôi con ngươi lại tặng thêm một câu.

” Biết, dĩ nhiên sẽ! ” cảm giác giống như là bị rắn độc nhìn chăm chú vào Trương Hâm vội vàng đáp, sau lưng lạng giá mơ hồ rịn ra một lớp mồ hôi mỏng, “Ta đây sẽ đi Tam khu như thế nào mới có thể tìm thấy ngài?”

Hắn căn bản không dám hỏi Mặc Văn tại sao phải đi Tam khu.

Mặc Văn đứng dậy, mắt nhìn xuống Trương Hâm nói, “Ngươi đến, ta tự nhiên sẽ biết.”

Dứt lời hắn không muốn nói nhiều nửa xoay người hướng trên xe đi tới, lên xe thấy cánh tay của Trương Húc bị hắn chém xuống, suy nghĩ một chút sau liền nhặt lên.

Quỳ ngồi dưới đất nhìn thấy Mạc Văn lái xe nghênh ngang rời đi, Trương Hâm cắn một ít bánh bích quy, cổ họng cảm thấy từng trận đau đớn.

Bây giờ chỗ này là vùng đất tử vong lại ở vòng ngoài, thời gian một tuần cũng có thể rời khỏi nơi này.

“Ngươi, ngươi khỏe không, xin hỏi một chút ngươi có thể dẫn ta rời khỏi nơi này sao? ” một mực đảm nhiệm người ẩn hình, tài xế thận trọng đi tới gần Trương Hâm, mang theo tiếng khóc nức nở nói, “Ta chính là một người bình thường, bây giờ không có xe ta thật sự không có biện pháp trở về!”

Trương Hâm nghe vậy liếc tài xế một cái, hắn có thể chưa quên bộ dáng người tài xế này đối với Trương Húc kia nghe lời răm rắp.

Tài xế dường như nhìn thấu sát ý của Trương Hâm, đỉnh đầu hắn từng giọt lớn mồ hôi hột chảy xuống dưới, chân mềm nhũn trực tiếp quỳ dưới đất nói, “Trước là Trương Húc buộc ta lái xe ta cũng không có cách nào, ta chính là một người bình thường …”

Lấy cớ là người bình thường sao? Không muốn để ý tới tài xế kia, bộ dáng đáng thương, Trương Hâm mở mắt thấy người nằm trên đất lồng ngực còn có chút phập phồng là Trương Húc, đứng dậy liền đi tới.

“Ngươi không phải là muốn giết ta sao ‘Anh’. ” Trương Hâm không chút do dự một cước giẫm lên ngực của Trương Húc, nhìn thấy miệng hắn hộc máu bọt bộ dạng thống khổ dữ tợn cười nói, “Ta mạn phép không được như ý của ngươi rồi.”

Hắn là dị năng giả cấp 3, thực lực mặc dù không bằng Trương Húc nhưng mà lại bởi vì là di động thương nhân cũng không lo ăn uống, nhưng mà lại thiếu chút nữa bởi vì Trương Húc mà chết ở cái địa phương quỷ quái này.

Cũng chính bởi vì hắn là dị năng giả, lúc này trên người mặc dù còn có chút đau nhức, nhưng mà khôi phục một trận hắn liền có thể bước đi bình thường.

“Ta nói sẽ không cùng ngươi làm ăn thì sẽ không làm, ngươi tại sao còn muốn buộc ta ở đây. ” trên chân Trương Hâm hung hãn dùng sức, cho đến khi nghe được âm thanh xương sườn gãy lìa sau đó mới thu chân lại.

Trương Húc nhổ ra một búng máu, đỏ mắt tuyệt vọng nhìn Trương Hâm chằm chằm, môi tím bầm, sắc mặt kìm nén, lại một trận ho kịch liệt sau đó rốt cuộc đoạn khí, chết không nhắm mắt.

“Ngươi và ta cùng đi. ” thấy vậy Trương Hâm thu hồi chân trên mặt đất, thất thần một lúc sau mới nghiêng đầu hướng về phía sau lưng A Yến nói.

Bị điểm tên A Yến che nửa bên mặt bị sưng của chính mình mừng rỡ dị thường bước lên đi trước, bỏ rơi Trương Húc ôm lấy cái bắp đùi Trương Hâm.

“… Còn ta thì sao? ” tài xế xoa xoa khuôn mặt hai mươi tuổi của hắn, hốc mắt có chút đỏ lên.

“Ngươi? Tự sinh tự diệt. ” Trương Hâm ác liệt cười một tiếng, kéo A Yến qua liền xoay người rời đi.

Nữ nhân còn có thể để trên đường giải trí một chút, nam nhân thì có thể làm gì?

Tài xế vẻ mặt thất bại đứng tại chỗ, cũng không dám theo sau. Hắn dám nói nếu như theo sau mà nói Trương Hâm tuyệt đối sẽ hạ thủ giết chết hắn mất.

A Yến đỡ cánh tay của Trương Hâm cẩn thận quay đầu nhìn một cái tài xế cách bọn họ càng ngày càng xa, trong lòng nho nhỏ thở dài một cái, lại mơ hồ có chút hưng phấn.

Cô mặc dù là một nữ nhân bình thường, nhưng là chỉ cần có thể dựa vào dị năng giả mà nói liền còn có thể sống tiếp.

“Vừa mới với nam nhân kia không có việc gì chứ? ” ngẩng đầu nhìn khuôn mặt không cảm giác của Trương Hâm, A Yến nhỏ giọng nói, “Lúc nãy ta thực sự nhìn thấy trên xe có Zombie.”

“Lấy thực lực người đàn ông kia sẽ không chỉ bắt được một con Zombie? ” Trương Hâm giễu cợt, ngay cả ánh mắt đều không cho A Yến một cái, hắn nhìn bầu trời âm u, đáy mắt vằn vện tia máu lóe lên một đạo tinh quang.

Người nam nhân kia từ đầu chí cuối mang đến cho hắn một cảm giác chính là —— người điên.

Từ đầu tới cuối đều là người điên.

Hắn luôn luôn tin tưởng trực giác của mình, người nam nhân kia hắn không trêu chọc nổi, cũng tuyệt đối không thể chọc.

Mà lúc này người bị đàm luận là Mặc Văn đang hừ cười nhỏ, một bên nhàn nhã lái xe.

Vu Lam nhìn ra ngoài cửa sổ cảnh vật thật nhanh lui về phía sau, an tĩnh cực kỳ, thỉnh thoảng sẽ từ trong cổ họng phát ra một âm thanh “Ực “.

“Lam Lam muốn ăn tinh hạch sao? ” mắt nhìn lấy bộ dáng đờ đẫn của Vu Lam, Mặc Văn ôn hòa hỏi.

Vu Lam không để ý tới hắn.

“Lam Lam… ” bất đắc dĩ Mặc Văn không thể làm gì khác hơn là đưa tay ra sờ một cái lên gò má của Vu Lam, thử đưa tới sự chú ý của nàng. Lần này Vu Lam mới xem như tỉnh hồn, quay đầu lại liền ý vị nhìn hắn chằm chằm.

“Muốn ăn tinh hạch sao? ” Mặc Văn lại hỏi một lần nửa, đồng thời lấy ra hai viên tinh hạch đưa tới bên miệng của Vu Lam.

Vu Lam có chút do dự nhìn thấy tinh hạch trong tay Mạc Văn, một hồi lâu sau đầu khẽ nhúc nhích, cái miệng ăn một viên, một viên khác nói cái gì cũng không chịu ăn.

Cả ngày hôm nay tổng cộng ăn sáu viên tinh hạch… Trong lòng Mặc Văn âm thầm ghi xuống.

Mỗi một cái cấp bậc một ngày có thể hấp thu vào năng lượng đều là có giá trị giới hạn, thấp hơn giá trị giới hạn mà nói thì trình độ phát triển liền sẽ bị giảm bớt, nhưng mà cao hơn mà nói năng lượng qua bão hòa còn đối với cơ thể tạo thành tổn thương.

Bây giờ nhìn lại Vu Lam mỗi ngày có thể hấp thu vào năng lượng chính là sáu viên tinh hạch.

Trước kia Vu Lam là dị năng giả cấp năm cách ly hình, có thể thành lập được một tầng phòng vệ trở ngại nhất định cường độ công kích của dị năng giả, mà bây giờ Vu Lam tựa hồ chỉ là một Zombie cấp hai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.