The Lost Song Of Light Forest

Chương 26




Nói xong Hàn Tùng đã lập tức lùi lại vài bước, nhường đường. Tô Lương rút tay lại, nhìn Tô Hàm một cái, không nói gì, đường nhìn bơi nổi phiêu chuyển đi, thậm chí còn nhìn thấy hai người vừa rồi là Sở Đan và Thân Tiêu đang khiêu vũ vô cùng bắt mắt và mê hoặc đến bá đạo.

Tô Hàm cười cười, nhét tay vào túi quần nói: “Sao không chịu ngoan ngoãn nghỉ ngơi?”

Khóe mắt sáng rực của Tô Lương đảo qua Tô Hàm một cái mới nói: “Có lẽ tôi nên nghỉ ngơi thật, dù sao ở đây cũng không phải là nơi tôi nên đến.” Y nói xong thì nhãn thần đã có chút mê ly, nhìn thấy Lư Khánh đang bê một mâm đầy những ly rượu vang thủy tinh, trong lòng có chút phiền muộn.

Thần sắc thản nhiên của Tô Hàm bắn qua, đúng lúc nhìn thấy Lư Khánh dùng mắt biểu thị ngầm với Tô Lương, lập tức hắn liền cảm thấy tức giận, vừa chuyển mắt, lại thấy Tô Lương đang dùng một con ngươi sáng trưng nhìn hắn: “Tôi muốn biết…. chuyện của anh trai tôi ~”

Tô Hàm trầm xuống nói: “Còn chưa đến lúc.”

“ Tôi chỉ muốn hiểu rõ về anh ta một chút, cái tôi không hiểu chính là…… tại sao luôn muốn tôi phải thay thế anh ta ~” Tô Lương dùng một ngữ khí thản nhiên, tựa hồ như đang đàm luận về chuyện thời tiết, nhưng lại khiến Tô Hàm từ phiền muộn đến hoảng hốt, nếu như không phải đang ở trước mặt đám khách khứa, không phải đang ở trong bữa tiệc này, hắn sớm đã tát y một bạt tai rồi.

Không biết tại sao, chỉ là không muốn y biết bất cứ chuyện gì liên quan tới Tô Ngự…… không đợi Tô Hàm nghĩ rõ ràng, Tô Lương đã đi sang một bên.

Mà bên đó lại vừa khóe là mơi Lư Khánh đang đứng, Tô Hàm nhịn rồi nhịn cuối cùng cũng đi qua theo.

“ Cậu vừa rồi đi đâu vậy? Mình đang lo lắng cho cậu đây ~” Lư Khánh cười nói.

Ánh đèn chiếu lên mái tóc Tô Lương tựa như phủ thêm một tầng kim hoàng nhàn nhạt, Tô Lương cười đáp: “Không có gì, chỉ là có hơi không thoải mái thôi……” Khóe mắt lại thấy Tô Hàm đã đi nhanh lại đây, bèn đổi thành: “Mình còn có việc, chúng ta liên hệ sau nha.”

“ Ai ~” Lư Khánh đang cảm thấy kỳ quái, thì Tô Lương đã đi xa rồi, lúc này Tô Hàm mang theo cái mặt đen đi lướt qua Lư Khánh, Lư Khánh cũng không nghĩ gì nhiều, tiếp tục làm công việc của mình.

Tô Lương chợt ngừng bước, quẹo qua ngã quẹo nói: “Anh không phải còn có việc sao? Sao lại đi theo tôi?”

Tô Hàm đột nhiên cười, nói: “Hiện tại không còn rồi ~” Hắn nhướng mày lên nói tiếp: “Có muốn gặp ba của cậu không?”

“ Không, không cần.” Tô Lương thản nhiên nói, rồi ngẩng đầu lên, làm ra một độ cong ưu mỹ, mắt thì lại không chút để ý đảo đến một điểm có ánh sáng chớp lóe, là một máy ảnh cài lén, y âm thầm cười, chỉ sợ cái thứ này, ở đây còn giấu khá nhiều đi.

Tô Lương cảm thấy trong lòng trống trải, dường như lần này thật sự có làm gì cũng chẳng còn tác dụng rồi, y ngẫm lại, tại sao cuộc sống của ta thành như vậy rồi mà còn không đi tự sát nhỉ? Thật buồn cười, ta muốn chết sao, vậy làm sao báo thù….. nhưng mà….. thứ ta chân chính căm hận lại là cái gì? Là người trước mắt này sao?

Tô Lương chớp chớp mắt, khi mở mắt ra thì bên cạnh lại nhiều thêm một người, chính là Trầm Ứng Hoàn đang cầm một ly rượu, bày ra phong độ của người có học thức, nhưng lại lộ ra sự cứng nhắc và đạo đức giả, chẳng qua mỗi một người ở đây có ai lại không đạo đức giả chứ ~ y cười khổ vài cái, thấy Trầm Ứng Hoàn đã nhếch môi nói với Tô Hàm: “Nghe nói lão gia muốn giao dự án với Sở thị lại cho anh làm?”

Tô Hàm cũng lạnh nhạt cười đáp: “Tin tức của anh vẫn chuẩn xác như vậy, bất kể thế nào, hy vọng chúng ta có thể hợp tác vui vẻ.”

Trầm Ứng Hoàn ứng tiếng, rồi lại nói: “Đó là đương nhiên.” Sau đó ngẩng đầu uống cạn dịch thể màu đỏ kia, nói: “Đã gặp Hàn Tùng rồi?”

Tô Lương bị biểu tình biến hóa nhanh chóng của Trầm Ứng Hoàn dọa cho kinh ngạc, chỉ về một hướng, thì thấy Trầm Ứng Hoàn vội vàng rời đi, rồi để lại hai người như cũ.

Không gian tĩnh mịch kéo dài, tiếng nhạc dịu nhẹ chồng chéo khiến người khác muốn ngủ, đột nhiên Tô Hàm lên tiếng: “Cậu biết….. tôi tại sao muốn để cậu về trước không?”

Tô Lương cười lạnh hai cái, không phải vì sợ chuyện anh làm bị người khác biết sao? Dù sao…… tôi sợ mới đúng chứ?

Vẫn chưa có trả lời, Tô Hàm đã nói: “Lát nữa cậu đừng chạy loạn.”

Tô Lương ngẩng con mắt sáng trưng lên nhìn Tô Hàm, còn chưa hiểu rõ được tại sao Tô Hàm lại nói như vậy, thì đã thấy phía cửa có vài người bận áo đen nối đuôi đi vào, thậm chí còn mang theo kính đen quái dị, là màu đen đó, hơn nữa còn là buổi tối, rõ ràng là bắt mắt vô cùng.

Kim đồng hồ trên tường lúc này đang chỉ đúng mười hai giờ khuya.

Thì ra đã trễ như vậy rồi sao? Tô Lương ngạc nhiên một chút, chỉ trong một chút đó, thân thể đã bị Tô Hàm đứng cạnh ép xuống, trước mắt là một cảnh tượng thủy tinh vỡ trắng xóa bay đầy trời, một dịch thể màu đỏ như máu chảy tràn lan trên nền đá cẩm thạch, cực kỳ giống máu, còn có tiếng kinh hô của phụ nữ, và âm thanh chạy loạn.

Thân thể Tô Lương vừa ngã xuống, Tô Hàm đã quay người, thuận tiện kéo Tô Lương dậy, lăn sang một góc kế đó, đợi Tô Lương hồi thần lại, đã thấy khóe môi Tô Hàm câu lên nụ cười nhàn nhạt, và đang đối diện với một người đàn ông trung niên bị trúng đạn nằm trên mặt đất.

Người áo đen nhanh chóng lại bổ thêm một phát đạn, rồi quay người chìm vào trong hắc ám, không còn bóng dáng. Người đang nằm trên mặt đất đó nghĩ chắc là sẽ chết, nhưng Tô Lương không quen biết người đó, cũng không có bao nhiêu cảm giác.

Trang bị an toàn của villa được khởi động, nhưng đã trễ một bước, các khách khứa kinh hồn bất định, từng người rời đi dưới sự bảo hộ của vệ sĩ riêng, tại hiện trường lập tức âm lạnh đi, một cô gái đang nằm trên người của người đàn ông trung niên, biểu tình đờ đẫn, Tô Lương kinh ngạc, phát hiện đó là Sở Đan.

Nằm trên mặt đất đó xác định là phụ thân của Sở Đan.

Tô Vĩnh Hoành dưới sự bảo hộ của vệ sĩ, vội vàng đi đến, sắc mặt có chút tái nhợt, dùng ánh mắt sắc bén đảo qua những người còn chưa rời đi, thật ra cũng chỉ còn sót lại mấy người Thân Tiêu, Trầm Ứng Hoàn, Hàn Tùng, Tô Lương và Tô Hàm, ngoài ra thêm Sở Đan đang ngây ngốc mà thôi, ông ta nói: “Mấy người đi theo tôi.”

Nhìn thấy bốn người đó đi theo Tô Vĩnh Hoành vào mật thất, mà Tô Lương bị một vệ sĩ cạnh đó cản lại bên ngoài, y dựa vào sô pha cạnh đó, cũng không biết nên nghĩ cái gì.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.