The Lost Song Of Light Forest

Chương 12




Tô Lương nằm trên giường lăn lộn hơn nữa ngày cũng không thấy có ai đi vào, trong lòng khó tránh khỏi có chút hoài nghi, nhưng thân thể của y lại chua sót lợi hại, không muốn cử động một chút xíu nào, trong căn phòng không có thứ gì có thể biểu thị được thời gian, chỉ là nhìn ra ánh mặt trời ở ngoài thì chắc đã không còn sớm rồi.

Lại nằm thêm một khắc, y cuối cùng vẫn phải mò dậy, tìm kiếm quần áo đã được đặt sẵn ở cạnh giường, ngả nghiêng lắc lư đi đến ngoài cửa, chỉ nhìn một cái lại bị dọa cho xém nữa đã ngã ngồi ra đất, chỉ thấy Tô Hàm đang mang hai con ngươi thâm trầm ưu nhã đứng ở cạnh cửa, đường nhìn nóng bỏng liếm hết trên toàn thân Tô Lương rồi mới nói: “Ngủ đủ rồi chưa?”

Nói rồi đã đi đến bắt lấy cánh tay tinh tế của Tô Lương, kéo y đi đến phòng khách, Tô Lương vốn dĩ phần dưới đang đau đớn, đi đường dùng nhiều lực, nên thân thể mềm yếu không chống đỡ nổi mà muốn ngả xuống, lại ngã lên trên cánh tay của Tô Hàm. Vừa nghĩ đến chuyện tối hôm qua, trong đầu Tô Lương “ông” lên một tiếng , trên mặt lập tức đỏ bừng, trong lòng lại vừa phẫn nộ vừa xấu hổ, chỉ là không biết nên dùng biểu tình gì để đối mặt với con người này, nói đến cùng thì Tô Lương cũng rất hận hắn, hận hắn đã trêu chọc mình hệt như một món đồ chơi…….

Tô Lương thế này trong mắt của Tô Hàm lại là mỹ lệ vô cùng, nhưng chơi đùa thì có thể, cưng chiều cũng có thể, còn nếu như phải bỏ ra cái thứ gọi là chân tình thì tuyệt đối không thể, Tô Hàm đạm nhạt cười, nói: “Sao rồi còn không thoải mái sao? Ba cậu nói muốn gặp cậu, hỏi cậu khi nào thì rảnh, nếu như thuận tiện thì hôm nay đi.”

Tô Lương ngây ra nửa ngày mới hiểu rõ Tô Hàm vừa rồi là nói với y cái gì, ba của y? Chính là cái vị Tô Vĩnh Hoành mà lần trước Tô Hàm đã nói đến sao, chủ tịch của Vĩnh Hoành?

Y không có chỗ để từ chối, chỉ có thể tùy ý để cho Tô Hàm thay một bộ tây trang xem ra giá trị không thấp lên cho y, đứng ở trước tấm gương, Tô Lương rất đau đầu, đây là bản thân y sao? Là một con búp bê gỗ mặc người bài bố sao?

Tô Lương nhìn Tô Hàm đang đánh giá mình, hắn thỏa mãn cười, cái loại mỉm cười này mang theo một chút chút dư âm, lại có lẽ có thể coi là biểu bình cười như không cười, nhưng cảm giác Tô Hàm lại thập phần nhu hòa, dường như không có bất cứ tâm kế, lừa dối hay cưỡng bách nào. Nhưng Tô Lương biết Tô Hàm không phải là một người tốt, trong những ngày quá mức quái dị mà còn tràn đầy khuất nhục này, Tô Lương đã chân chính nhìn rõ được bản chất của Tô Hàm, hắn hoàn toàn là một tình tự hóa, bá đạo mà lại tràn đầy lý tính, dường như hắn chỉ cần dùng một ánh mắt thì hoàn toàn có thể giam giữ được ngươi, mà lại tùy lúc tùy thời nhắc nhở địa vị của bản thân ngươi và cái gì nên làm, cái gì không nên làm.

Trong ánh mắt của hắn, ta chắc hẳn còn không bằng cả một món đồ chơi, Tô Lương tự giễu nghĩ, hạ thân vẫn còn ẩn ẩn đau đớn, y lại bị kéo vào trong một chiếc xe màu đen, trong xe có một máy điều hòa rất lớn, thỏa mái khiến cho Tô Lương muốn ngủ, nhưng bên cạnh y lại đang ngồi một người mà Tô Lương thập phần phải cảnh giác.

Tô Hàm thấy Tô Lương càng lúc càng sợ hắn, cảm thấy buồn cười, Tô Lương trong mắt hắn đã hoàn toàn chỉ là một động vật khuyển loại bị kinh hách quá độ, thực sự có chút khả ái đi…… nhưng…… ánh mắt của Tô Hàm chuyển chuyển, đáy lòng lạnh hâng….. nếu như y phá hoại kế hoạch của mình, vậy thì, cũng không thể lưu y lại nữa……

Khi Tô Hàm lại nhìn về phía Tô Lương, y đã dựa vào bên cạnh hắn mà ngủ mất rồi, thần tình vô cùng lặng lẽ, tỉ mỉ nhìn ngắm, y thật sự là xinh đẹp, ngũ quan ưu tú phối hợp trên bộ mặt thanh gầy, đôi môi thủy sắc đạm nhạt, khiến người ta luôn sẽ không nhịn được mà muốn hôn lên, mái tóc cũng khá mượt mà, tựa hồ là lông của một loại động vật, mềm mại xõa xuống để lộ ra nửa cái trán, giống như người đẹp trong ảo giác, khi Tô Hàm ý thức được, thì tay của hắn đã vuốt lên tóc mái nhu thuận trên trán của y.

Sợi tóc trượt qua kẻ ngón tay, mang theo cảm nhận kỳ dị, trong lòng Tô Hàm run lên, lập tức thu lại tay của mình, sắc mặt trắng đi, quay mặt ra ngoài cửa sổ, thấy đã sắp đến chỗ cần đến, liền hung hăng cho Tô Lương một cái tát.

Tô Lương kinh hoảng bị dọa lập tức đứng lên, nhìn thấy Tô Hàm đang lạnh lẽo nhìn y, mà trên mặt lại đau như phát bỏng, y biết bản thân chắc chắn là bị đánh rồi, thân thể liền co lại hướng về phía cửa sổ……

Lúc này lại nhìn thấy được từ trong ngõ hẽm xông ra vài người, Tô Lương trực giác cảm thấy có vấn đề, quả nhiên mấy người đó nhanh chóng móc súng ra muốn bắn về hướng này, đầu óc Tô Lương một mảng trống rỗng, thân thể hành động trước một bước so với lý tính, đã ép Tô Hàm xuống phía dưới người, sau đó nghe thấy âm thanh bóp cò súng, nhưng ngoài ý là mục tiêu lại không thể bắn xuyên qua cửa sổ vào chỗ này, lúc này Tô Lương mới cảm thấy bản thân thật sự đã làm một hành động dư thừa, đây rõ ràng là kính chống đạn…….

Không đợi Tô Lương rời khỏi Tô Hàm, đã nghe thấy âm thanh của Tô Hàm nói: “Dừng xe!” Sau đó đẩy Tô Lương sang bên cạnh, con ngươi biến thành màu đỏ tươi, xe vừa mới khẩn cấp dừng lại, Tô Hàm đã nhảy ra ngoài.

Tô Lương không nhìn thấy Tô Hàm nhảy ra ngoài rốt cuộc là để làm cái gì, vì vừa rồi xe dừng gấp khiến cho đầu y bị đụng, đây thật sự là đau vô cùng, khi y thanh tỉnh lại, Tô Hàm đã mang theo nụ cười quay trở lại ngồi vào xe, phân phó tài xế lái đi, Tô Lương quay đầu lại nhìn, thấy những người vừa rồi đều đã nằm trên mặt đất, có một đám người đang bu lại, đi xa rồi, chính là cũng không thấy được nữa……

Tô Lương có chút kinh hoảng, y biết ngươi đang ngồi ở bên cạnh này vừa rồi đích thực là đã đoạt đi tính mạng của mấy người kia, nhưng hắn vì sao có thể cao hứng như thế chứ? Giết người là một chuyện đáng vui thế sao?

Cánh tay run rẩy của Tô Lương bị Tô Hàm nắm thật chặt, y vô pháp giãy ra, đôi môi cắn chặt cũng bị Tô Hàm ngậm trong miệng, bị bức mở ra, bị thưởng thức, y nhìn vào trong con ngươi của Tô Hàm, sự bi ai tựa như thủy triều nhấn chìm y, khiến y quên cả giãy dụa, y không thể nói rõ bản thân rốt cuộc là đã bị làm sao, vì sao lại vì hắn cảm thấy bi ai, rõ ràng vẫn luôn bị hắn ức hiếp mà…….

Trong chốc hoảng hốt, hạ thân bị Tô Hàm nắm trong tay trêu chọc, Tô Lương kinh ngạc một chút, bắt đầu phẫn nộ, hắn không định ngay tại chỗ này mà ôm y đi! Thuận thế đẩy Tô Hàm ra, đổi lại lại là sự chinh phục càng dã man hơn, Tô Hàm nhấc một tay, khóa hai tay của Tô Lương lại với nhau, cởi quần dài và quần lót của y xuống, nắm lấy phân thân của Tô Lương, bắt đầu xoa nắn, khiến cho Tô Lương đau đớn tê liệt tại chỗ.

Thanh âm bén nhọn dễ nghe vang lên: “Sợ cái gì, không phải chỉ là cho tôi đùa chút sao, cũng không phải là lần đầu tiên, có cái gì lúng túng nữa chứ, còn tưởng rằng bản thân là cái gì trinh tiết liệt nam nữa sao…… hâng……”

Tô Lương giật mình một cái, đã bị Tô Hàm ôm lên trên người hắn, hắn kéo mở sẹt ba tia móc ra hung khí, rồi ấn Tô Lương xuống, Tô Lương thấp giọng hâng một tiếng, huyệt khẩu chắc đã bị xé rách rồi, nỗi đau dữ dội thấm tận xương cốt tỏa ra toàn thân, y chỉ có thể hít thở, không ngừng hít thở…….

“ Trở về.” Tô Hàm hướng đến phía trước nhẹ gầm một tiếng, tài xế không dám ngẩng đầu lên dù chỉ một chút, lập tức quay đầu xe, trở về……….


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.