The Lost Song Of Light Forest

Chương 106




: Vô tình lướt qua

Thứ bảy ngày x tháng x. Thời tiết: không tốt lắm nha.

Mình bị thầy Phương phê bình, bởi vì hôm trước mình không có viết nhật ký đàng hoàng. Cho nên hôm nay mình phải viết thật nghiêm túc mới được, nên viết cái gì nhỉ?

Đúng rồi, baba kết hôn !! Mình có mama rồi nha~ Mama cũng là sư phụ của mình, sau này mình sẽ gọi sư phụ là mama. Nhưng mà mình thật giận á, baba kết hôn mà không cho mình đi, còn dụ nếu không chơi trò chơi thì sẽ mua xe lửa cho mình. Mình nghĩ kỹ rồi, lấy xe lửa không chơi trò chơi cũng không sao, dù gì thì kết hôn cũng không vui, mình cũng đã thử qua rồi, baba thật lạc hậu, he he.

Thiên Long Bát Bộ mình xem được rất nhiều tập, tiên nữ tỷ tỷ thật là xinh đẹp nha, vì sao trong trò chơi mình chưa có thấy qua Thạch Đầu Nhân nhỉ?

Lời phê của giáo viên:

Có muốn thầy dẫn con đi xem không? Nhưng không cho phép gọi mama, sư phụ của con chắc chắn sẽ tức giận đấy.

===============================================================

Phương Hãn vừa tiến vào phòng giáo viên để sách xuống, Cù Châu bàn bên cạnh liền sáp vào, cười hỏi: “A Hãn, tối hôm qua đi đâu làm gì mà vành mắt thâm đen như vậy.” Nói xong còn có ý đồ đưa tay chọt chọt mặt đối phương. Phương Hãn một hất đẩy ra cái tên động tay động chân này, nhíu mày nói: “Ngồi yên, đừng có ngứa ngáy tay chân, chủ nhiệm đang nhìn cậu đấy.”

Cù Châu nghe vậy, lập tức ngoan ngoãn lùi về chỗ ngồi, còn chưa yên ổn được một phút đã lén lén dịch người sang bên cạnh, khẽ cười: “Đừng có bảo là soạn giáo án đến nửa đêm nha, tớ không tin đâu. Nói, có phải đi cày level không?”

“Không phải.” Phương Hãn mặt không biến sắc mở máy tính, nhập vào tình hình lớp học hôm nay.

“Đừng gạt tớ nha, nè, acc của cậu sắp 100 rồi đúng không? Lúc nào cho tớ mượn chơi đi?” Cù Châu không buông tha dựa vào cạnh bàn.

“Được thôi, trước tiên nộp 100 ngàn tiền thế chấp.” Phương Hãn liếc tên kia một cái, khóe môi gợi lên nụ cười nhạt.

“Gì? Với tớ mà cũng đòi tiền, còn xem là anh em không!” Cù Châu mắt trợn to, khoa trương đứng lên hét lớn, liền ăn một cái cùi trỏ của cậu bạn họ Phương.

“Bớt lôi thôi đi, tiết tiếp theo cậu có lớp đấy, còn không mau xéo đi.” Gõ nhẹ ngón tay vào thời khóa biểu của đối phương, Phương Hãn nói.

“Đã biết đã biết, đúng rồi, nếu cậu buồn ngủ thì đi pha một cốc cà phê đi~” Cù Châu cầm sách giáo khoa, ân cần nhắc nhở.

“Không cần cậu nhiều chuyện.” Phương Hãn đầu cũng không quay lại, khoát khoát tay, tiếp tục làm việc với cái máy tính.

Mang mắt kính, tóc búi, chủ nhiệm khoa đi tới, vỗ nhẹ vai Phương Hãn: “Tiểu Phương à, bình thường nên chú ý thời gian làm việc và nghỉ ngơi.” Đợi cậu nói lời cám ơn thì hài lòng ra khỏi phòng giáo viên. Nhìn thân ảnh đối phương biến mất ở cửa, Phương Hãn tháo mắt kính xuống, xoa huyệt thái dương, trong đầu không khỏi nhớ lại chuyện tối hôm qua.

Tối qua sau khi hôn lễ kết thúc, những người kia tiếp tục phát ra mấy lời vu khống hãm hại cậu cùng Giang Thiên Mộ Vũ trên loa, hai người cũng không chống chế đáp lời lại, dần dần thấy không hứng thú mà dừng. Chỉ có điều Giang Thiên Mộ Vũ và Cho ta một ánh nguyệt lượng đều hạ lệnh toàn bang truy sát, sau này, chỉ cần ở ngoài thành thấy mấy tên xoát loa, trực tiếp tới chém, nếu người không đủ có thể hỏi trong bang, khi cần thiết thì xài Vụ Ảnh Tầm Trung (*), tất cả chi phí sẽ do Giang Thiên trả.

(*)Vụ Ảnh Tầm Trung: vật phẩm xác định vị trí hảo hữu và cừu nhân.

Nguyệt lượng cùng cậu tìm hiểu nghi vấn của chuyện này, đó chính là Thấm Nguyệt làm thế nào biết được Phương Hãn là nam. Tuy nói cậu không cố ý giấu diếm chuyện cậu là nam với bang hội, thế nhưng người trong bang không bao giờ vô duyên vô cớ nhắc đến vấn đề này, bọn họ cũng không phải dạng buồn chán đến mức đem chuyện giới tính của người khác mồm ba miệng bảy. Theo như suy đoán của Phương Hãn, hẳn là có người cố ý hỏi qua.

Sau khi cậu đem ý nghĩ này nói với Nguyệt lượng, Nguyệt lượng lập tức hỏi người trong bang. Tiếp theo liền có người M Phương Hãn, không thể tưởng được người nọ lại có thể là Voi trên cây.

[Nói thầm] [voi trên cây] nói với các hạ: Thật xin lỗi Hồ ly, tớ đoán có thể tại tớ lắm miệng nói ra.

[Nói thầm] các hạ nói với [voi trên cây]: Sao lại thế?

[Nói thầm] [voi trên cây] nói với các hạ: Tớ cũng chỉ đoán thôi, còn nhớ Bạch tuyết an ký trong bang không? Cô ta đã từng đến hỏi tớ chuyện của cậu.

[Nói thầm] các hạ nói với [voi trên cây]: Cậu nghi đó là acc khác của Thấm Nguyệt?

[Nói thầm] [voi trên cây] nói với các hạ: Ừ, vì sau khi vào bang cô ta liền liên tục giúp đỡ chúng ta, cho nên tớ nếu không có việc gì sẽ dẫn theo cô ấy, có lần tán dóc không cẩn thận nói ra chuyện cậu là nam.

[Nói thầm] các hạ nói với [voi trên cây]: Ra vậy.

[Nói thầm] [voi trên cây] nói với các hạ: Thật xin lỗi nha Hồ ly, tớ không biết cô ta lại làm như vậy, còn lấy chuyện này chửi mắng cậu, đều là lỗi của tớ.

[Nói thầm] các hạ nói với [voi trên cây]: Không sao, không phải lỗi của cậu.

[Nói thầm] [voi trên cây] nói với các hạ: Mẹ, nhỏ này cũng quá nhàm chán đi, chơi game mà còn làm Vô Gian Đạo (*)!

(*)Vô Gian Đạo là một bộ phim hình sự trinh thám của Hồng Kông, là cuộc đấu trí giữa viên cảnh sát và tên tội phạm, cả hai đều đi nằm vùng ở tổ chức của đối phương. Ở đây ý chỉ là làm gián điệp.

[Nói thầm] các hạ nói với [voi trên cây]: Ha ha, rất có thể người ta xem nhìu phim gián điệp quá.

…….

Thật ra là nam hay nữ, chơi nhân yêu hay yêu nhân đều không phải việc gì đáng ghê tởm, trong game ai mà không từng chơi qua. Thế nhưng một khi bị người có tính toán bắt được, cố ý phóng đại thì có khả năng dấy lên một trận phong ba không lường trước được. Ngay từ đầu Giang Thiên Mộ Vũ cũng dự định chờ sau khi cùng cậu kết hôn sẽ từ từ hướng người trong bang tiết lộ chuyện cậu là nam, cũng không nghĩ muốn giấu giếm. Vả lại bằng lòng cưới nhân yêu là chuyện của anh ta, không liên quan gì đến người khác. Trách thì chỉ có thể trách Thấm Nguyệt nắm bắt thời cơ quá tốt, hơn nữa lại có thêm mấy tên ác ý đổ dầu vào lửa, mới khiến cho câu chuyện toàn server đều biết.

Sau đó Giang Thiên Mộ Vũ vẫn luôn nói với cậu sẽ xử lý chuyện này, nhìn giọng điệu cũng biết anh ta rất khó chịu. Nghĩ lại thì đây cũng là hôn lễ vẫn luôn mong chờ, vậy mà bị người khác làm thành như vậy, ngay cả Phương Hãn miễn cưỡng với màn hôn lễ này cũng cảm thấy rất bực mình, đừng nói đến anh ta.

Lúc logout đã gần 1 giờ, Phương Hãn có thói quen đến 11 giờ thì lên giường, một khi qua 12 giờ liền rất khó đi vào giấc ngủ, do đó cậu ở trên giường trằn trọc nửa giờ mới chậm chạp thiếp đi. Sáng sớm ngủ dậy, nhìn vào gương rất rõ ràng có thể thấy một vết mờ màu xanh đen dưới con mắt.

Đứng dậy pha cốc cà phê, Phương Hãn vừa uống vừa lật xem nhật ký của học sinh lớp 3/1, nhìn những chữ cong cong vẹo vẹo bò đầy trang giấy trắng, ghi lại mọi việc dưới con mắt của bọn nhỏ cùng suy nghĩ của chúng. Cậu nhẹ nở nụ cười, một nụ cười rất dịu dàng, mấy đứa tiểu quỷ dở hơi này… Tâm tình dường như đã tốt hơn rất nhiều.

Giang Thiên Dự đứng dậy tiễn vị khách hàng cuối cùng, mắt nhìn kim đồng hồ đeo tay chỉ 5 giờ 30 chiều, đến giờ tan ca. Lái xe hướng về nhà, nhưng đến một giao lộ thì đổi chủ ý. Dù sao cũng còn sớm, đi đón cậu nhóc kia vậy.

Đúng ngay cao điểm tan tầm, hầu như con đường nào cũng xếp thành một hàng rồng rắn nối đuôi, xe Giang Thiên Dự lần thứ ba bị chắn sau dòng xe. Anh mất kiên nhẫn gõ nhẹ ngón trỏ lên tay lái, trong lòng có một cổ nôn nóng bao quanh, tiêu tán không đi. Rút ra điếu thuốc, nghĩ nghĩ rồi lại đút trở lại, ngón tay càng gõ nhanh hơn, phát ra tiếng cạch cạch ‘cằn nhằn’.

Tối hôm qua sau khi anh rời khỏi lễ đường, chuyện thứ nhất làm chính là đá Thấm Nguyệt ra khỏi bang hội, tiếp theo thẳng tay xóa bỏ tên của cô. Anh không có cách nào tha thứ cho cô sau khi làm ra chuyện này. Thật ra trước đây anh đã ngờ ngợ cô nhỏ này có tình cảm với mình, nhưng khi đó anh một lòng theo đuổi Hồ ly, căn bản không rảnh bận tâm suy nghĩ của người khác, lại càng sẽ không đi lo lắng tình cảm của một cô em gái.

Anh cho rằng sau khi mình cùng Hồ ly cưới nhau, những tình cảm đó sẽ dần dần theo thời gian mà tan biến. Thế nhưng ai lại nghĩ đến, người con gái, bình thường là một cô bé thật đáng yêu theo chân anh gọi ‘Giang Thiên ca ca’, tại cái thời điểm vốn nên vui vẻ lại làm ra một hành động gây kinh ngạc như vậy. Có lẽ cô ấy cho rằng cô vì người mình thích lo nghĩ nên mới lựa chọn cách thức này, nhưng cô cũng đã thật sự gián tiếp làm anh tổn thương, càng trực tiếp tổn thương người anh yêu thương.

Người trong bang đều nhao nhao bàn luận về vấn đề giới tính của Hồ ly và cách làm của Thấm Nguyệt. Có mấy người là bạn bè tốt của Thấm Nguyệt hướng Giang Thiên xin thương tình nhưng đều bị lạnh lùng cự tuyệt. Bầu không khí có chút căng thẳng, không biết là người nào thuận miệng nói ra chuyện Tiêu tiêu vũ hiết bị Lam nhan đột nhiên phát hỏa tức giận cho ăn mắng.

Giang Thiên Dự nhìn kênh cá nhân cải vã ầm ĩ, xen giữa là dòng mật tán gẫu của Thấm Nguyệt, cô vẫn nhấn mạnh tâm ý của mình là vì suy nghĩ cho anh, mong muốn Giang Thiên có thể cho cô quay về bang, cô muốn ở bên cạnh anh, vân vân. Gặp phải Giang Thiên Dự cự tuyệt không nói gì, thậm chí không khống chế được ở trên loa mà khóc lớn, nói Giang Thiên Mộ Vũ phụ cô, thà rằng muốn cưới nhân yêu cũng không cần cô.

Giang Thiên Dự giận đến sắp nổi xung thiên, lúc này Hồ ly biểu hiện ra mặt cứng rắn của cậu ấy. Nhìn những biển quảng cáo ngoài cửa sổ, nhớ tới tối hôm qua cậu ta đã nói mấy câu với mình, Giang Thiên Dự nở một nụ cười nhàn nhạt.

“Thôi, đi ngủ đi, cứ để bọn họ náo động đi, loại chuyện này mà muốn đánh bại tôi thì còn kém lắm.” Có thể tưởng tượng được tiểu Hồ ly ở máy tính bên kia dùng biểu tình gì khi nói ra lời này.

“Ừ, anh sẽ xử lý chuyện này.” Giang Thiên Dự trong nháy mắt bình tĩnh lại, “Này, em đã đồng ý theo anh rồi thì không thể đổi ý nhé.”

“Anh có biết anh hiện tại giống cái gì không?” Không trả lời mà hỏi vặn lại, nếu như trong hiện thực, tiểu Hồ ly hẳn là sẽ dùng ánh mắt đầy khinh bỉ liếc nhìn anh, “Dựa theo đám con gái trong bang tôi mà nói, anh là một hình ảnh sinh động của tiểu nương thụ~” [tiểu nương = bé gái, ý chỉ là người tính trẻ con, hay lo lắng chuyện không đâu ấy~]

“Cái gì mà bé gái…” Bất đắc dĩ mà cười, Giang Thiên Dự cảm thấy suy nghĩ của anh không theo kịp bà xã nhà mình. Nhưng anh rất rõ ràng cảm nhận được thái độ của đối phương có chuyển biến dù rất nhỏ, cảm giác xa cách mơ hồ xen ngang giữa hai người dường như thoáng cái đã biến mất.

Đèn đỏ chuyển xanh, đoàn rồng rắn chậm rãi nhúc nhích, buồn bực trong lòng theo chuyển động của dòng xe dần dần tan biến, khi Giang Thiên Dự đến được trường tiểu học XX của cậu con trai, tâm tình đã trở nên rất thoải mái. Xuống xe, dùng cái tư thế cực kỳ tuấn tú tựa ở cửa xe, chờ nhóc con kia đi ra.

Lúc này trong phòng học lớp 3/1 trường tiểu học XX, cặp mắt kính của thầy giáo Phương ánh lên hàn khí, theo tia mắt cậu đảo qua một đám nhóc phía dưới, hàn ý nổi lên bốn phía. Chuông tan học đã vang lên thế nhưng các học sinh lớp 3/1 ai cũng không dám động.

Cuối cùng, thầy Phương mở lời: “Được rồi, tan học, những trò nào vừa gọi tên thì ở lại.” Nói xong, đám nhóc ở phía dưới reo hò tản ra như chim vỡ tổ, chỉ còn lại vài chú chim nhỏ rủ xuống.

“Những trò khác đều đã nộp bài thơ chép tay hết rồi, tại sao các con còn chưa nộp?” Phương Hãn nhìn mấy nhóc đầy đáng thương, thở dài, cuối cùng cũng nhẹ giọng, “Đêm nay về chép lại 5 lần, sáng sớm ngày mai đến tìm thầy nộp nghe chưa. Được rồi, về đi.”

Nghe được thầy Phương bãi bỏ trừng phạt, đám nhóc lập tức nắm cặp sách, hô lớn “Tạm biệt thầy Phương ạ.” chạy nhanh ra khỏi phòng học, một thân ảnh nhỏ nhỏ đang muốn theo tiểu đội cùng nhau chạy đi, bất ngờ không kịp phòng thủ bị thầy giáo phía sau kéo áo lại.

“Anh • bạn • Giang • Tiểu • Vũ, anh muốn đi đâu đó?” Thầy giáo Phương đem cậu nhóc kéo đến trước mặt, âm hiểm cười.

“Không phải thầy nói có thể đi sao ạ?” Bạn nhỏ Giang Tiểu Vũ chớp chớp mắt, vô tội hỏi.

“Thầy nói những bạn khác có thể đi, chưa có nói con nha~” Phương Hãn làm lơ ánh mắt đáng yêu của anh bạn nhỏ, nói.

“Thầy thật bất công!” Cậu nhóc tức giận kháng nghị, đáng tiếc vô hiệu.

“Thầy bất công? Con tự nhớ lại xem có làm sai gì hay không.” Thầy Phương lạnh lùng nói.

Nghiêng đầu suy nghĩ, anh bạn nhỏ cau mày, “Con rõ ràng là rất ngoan ngoãn, đến lớp đều làm tốt bài tập a.”

“Vậy sao? Thế nhật ký hôm trước con viết cái gì ấy nhỉ?” Phương Hãn tiếp tục lạnh lùng nhắc nhở cậu nhóc.

“Con có viết nhật ký mà !!” Anh bạn nhỏ lập tức trả lời, mình rõ ràng có viết nha, tuy rằng chỉ có một câu, thế nhưng có ai quy định nhật ký là phải viết hơn một câu đâu!

“Con gọi một câu là nhật ký sao? Thầy có nói qua ngày đó không phải viết nhật ký à? Con còn dám nói dối là thầy dặn, lá gan thật to nha.” Vươn tay xoa cái đầu phía dưới, Phương Hãn vừa bực mình vừa buồn cười nói.

“Thầy đừng vò đầu con, con không dám nữa mà~” Cậu nhóc che đầu, chu miệng lầu bầu.

“Được rồi, lần sau phải viết đàng hoàng biết chưa?” Vuốt lại tóc cho nhóc con, Phương Hãn lúc này mới nở nụ cười.

“Dạ.” Nhìn thầy giáo chủ nhiệm của mình tươi cười, Giang Tiểu Vũ liền sáng mắt lên cam đoan.

“Về đi.”

“Oa~ chào thầy ạ !!”

Theo chân mấy bạn nam khác, cậu nhóc cũng hô to rồi chạy ra ngoài, còn không đợi Phương Hãn ra khỏi phòng học, chợt nghe ở ngoài hành lang truyền đến thanh âm trong trẻo non nớt.

“Đồ đểu Ân Dự !! Cậu làm gì trốn trong góc dọa tôi chứ !!”

“Cậu nói lung tung gì thế, rõ ràng là cậu lao tới đụng phải tôi.”

“Cậu, cậu mới ăn nói lung tung !!”

“Không nói được gì sao, Giang đần độn~”

“Hừ, tôi ghét nhất là cậu, Ân Dự là đồ đểu.”

“Giang Tiểu Vũ.”

…..

Theo tiếng bước chân từ xa, thanh âm trong trẻo cũng dần dần hạ thấp rồi mất hẳn, Phương Hãn lắc lắc đầu, cầm cặp của mình bước ra khỏi phòng học. Lúc đi ngang qua cổng tường, thấy Giang Tiểu Vũ nhào vào lòng một người đàn ông cao lớn mặc âu phục, miệng vui mừng hô “Baba.”

Người đàn ông kia ôm Giang Tiểu Vũ, hôn một cái rồi đem cậu nhóc nhét vào trong xe, lúc anh ta quay người qua bên kia chuẩn bị lên xe, vô tình hướng mắt về phía Phương Hãn bên này. Bốn mắt tiếp xúc trong nháy mắt, Phương Hãn chỉ thấy trong đầu oanh một tiếng, tức thời 囧.

Giang Thiên Dự không biết vì sao mình cùng cậu trai trẻ xa lạ kia lúc ánh mắt tiếp xúc nhau, trong lòng lại khẽ rung động. Nhưng anh không nghĩ ngợi nhiều, thắt dây an toàn cho cậu con trai liền nhanh chóng lái xe ra khỏi cổng trường, song ánh mắt lại vô thức đảo qua thân ảnh phản chiếu ở kính chiếu hậu.

“Tiểu Vũ, người kia là ai, con biết không?”

“Là thầy chủ nhiệm của con ạ.”

“Vậy sao, thầy tên gì?”

“Phương… ưm… ưm…”

“Hửm?”

“Phương… Phương… Phương Thốn!” [PhươngThốn (方寸) có nghĩ là ‘một tấc vuông’ :D.]

“Hử?”

Sau cùng, Giang baba vuốt cằm nghĩ: tên của thầy thật sự là kỳ quái…

——————————————————————————————–

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.