The Ideal Man

Chương 24: Con người khác của Nguyễn Trọng Nam




Bản doanh của Long gia như một cái lồng lớn giam giữ đôi cánh vẫy vùng của Thái Mi. Cô suốt ngày chỉ biết chơi đùa cùng Tiểu Tuyết buồn chán đến mức muốn tan biến ngay tức khắc. Suốt hai ngày qua cô không hề gặp bất kì ai trong đám người Huy Vũ. Ngay cả Chí Khanh cũng không có thời gian đến thăm cô. Thái Mi buồn bực, không có Tiểu Tuyết bám riết làm phiền, cô một mình ra ngoài khuông viên đi dạo.

“Chí Khanh đáng ghét, bỏ mình lại đây rồi chạy đi đâu không biết?” Đóa hoa bên cạnh vừa được ngắt lấy, Thái Mi chán ghét dùng lực xé nát, miệng lảm nhảm: “Đáng ghét, đáng ghét. Có cơ hội nhất định sẽ trốn khỏi đây.”

“Vậy tối nay con và Vĩ Thành sẽ đến Ma Cau.”

Một giọng nói đều đều vang ra từ phía bên kia vườn hoa. Nghe nhắc đến hai chữ “Ma Cau”, đóa hoa trên tay vốn bị Thái Mi ngắt nát tả tơi liền được cô vô thức thả rơi xuống. Cô thu người về sau một thân cây lớn, lén lút đưa mắt nhìn về phía Long Thành và đám người Huy Vũ đang người ngồi người đứng trên bộ bàn ghế đá giữa sân trống. Thì ra tất cả mọi người đều tập trung ở đây, thảo nào cô đi lại bên trong cả ngày trời vẫn không tìm thấy được một ai.

“Bắt được ông ta lập tức đưa về đây.” Long Thành trầm giọng lên tiếng.

Ánh mắt Thái Mi lóe lên tia sáng quen thuộc, nụ cười khẽ nhếch lên, tâm đắc xoay người bỏ đi. La Vĩ Thành và Dương Nhẫn đến Ma Cau vì chuyện gì cô không quan tâm, điều cô quan tâm là hai người rời đi rất đúng lúc.

Cộc cộc… Chí Khanh hai ba hồi gõ cửa nhưng không thấy bên trong phòng có động tĩnh gì. Đèn phòng đã tắt, trời đã khuya có lẽ Thái Mi đã ngủ. Long gia chính thức làm chủ Ghawar, trong khoảng giai đoạn đầu, đám người Huy Vũ vô cùng bận rộn với những thay đổi mới về chính sách cũng như đường lối khai thác mỏ và chiến lược kinh doanh. Những đơn đặt hàng vũ khí dồn dập cùng lúc khiến Chí Khanh không chút thời gian rãnh đi tìm Thái Mi.

Để cô lại đây suốt hai ngày liền có lẽ trong lòng luôn thầm mắng chữi anh, Chí Khanh khẽ cong môi cười. Đưa tay mở cửa, đèn ngủ mờ nhạt không đủ ánh sáng để chiếu rõ gương mặt Thái Mi nhưng dáng người cô nằm say ngủ thì lại rõ ràng trong mắt Chí Khanh.

Chí Khanh không mở đèn sáng, vẫn ánh sáng đèn ngủ lung linh mờ ảo bước tới cạnh giường đứng nhìn Thái Mi đang say sưa giấc ngủ. Cả ngày bận rộn bên ngoài dù trở về bản doanh vẫn không thừa thời gian đến tìm Thái Mi. Chỉ có những khi về đêm mọi công việc đều tạm gác sang bên Chí Khanh mới có thể đi tìm cô. Hai đêm trước anh đến hơi trễ, Thái Mi từ khi nào đã ngủ say sưa. Ngày hôm nay vốn anh cố tình giải quyết công việc sớm hơn một chút để tranh thủ đến tìm trước khi Thái Mi lại ngủ say. Nhưng dù anh đã đến sớm hơn hai đêm trước đến hơn tiếng đồng hồ thì Thái Mi vẫn ngủ say mê không khác gì mọi lần.

Chí Khanh rất muốn nói chuyện với cô, rất nhớ giọng nói líu lo cùng với tia cười gian xảo nhưng anh không đành đánh thức cô dậy. Tiến thêm một bước chân đến ngay sát cạnh giường, Chí Khanh khẽ khom người, chậm rãi một cách dịu dàng đặt nhẹ nụ hôm lên trán Thái Mi.

Thời gian tíc tắc trôi qua không biết bao lâu, vẫn chung thủy một ánh mắt vô cảm, một tia nhìn loe lói ánh lên tia cười. Chí Khanh lưu luyến nhìn Thái Mi thêm vài giây thì xoay người bỏ đi ra khỏi phòng.

Ngay sau khi Chí Khanh trở về phòng, cánh cử phòng vừa đóng lại thì cánh cửa phòng bên cạnh lại mở ra. Hạo Nhân đứng nhìn về phía cửa phòng của Chí Khanh, không biết đang suy nghĩ điều gì, trên gương mặt tao nhã thoáng hiện chút suy tư.

Chiếc chăn lập tức bị hất sang bên, Thái Mi đôi mắt sáng long lanh mang tia cười đắc ý nhanh chóng nhảy xuống giường. Mở cửa tủ quần áo đã chuẩn bị sẵn bộ complet màu đen bay ngay vào phòng tắm. Cô vốn chỉ giả vờ ngủ, vừa rồi nghe thấy tiếng gõ cửa tuy cô không biết là ai nhưng vẫn đoán được là Chí Khanh. Không hiểu sao Chí Khanh lại hôn lên trán cô, nhưng cô vẫn thường hôn lên trán Tiểu Tuyết, đây có lẽ gọi là tình thân. Cô ráng nhẫn nhịn không dám cau mày hay để lộ sơ hở nhưng ác thay Chí Khanh lại cứ đứng lì ở đó nhìn cô suốt gần nửa tiếng đồng hồ mới chịu rời đi.

Cửa phòng tắm vừa mở, Thái Mi ăn mặc như một người đàn ông. Đây là bộ complet mà cô trộm được từ một thuộc hạ Long gia, phải rất khó khăn và kiên trì cô mới tìm được một bộ có size nhỏ nhất mới có thể vừa được với cơ thể của cô. Đầu tóc đen dài được cô bới gọn lên trên, đầu tóc giả một cách khéo léo được cô phủ lên đầu. Cô vốn không biết phải che giấu mái tóc dài của cô bằng cách nào mới không bị phát hiện thì vô tình nghe thấy cuộc nói chuyện của hai người thuộc hạ Long gia. Thì ra một trong hai người đàn ông đó có một người bị hói đầu, nhưng vì xấu hổ và sợ mất mặt, ông ta từ trước đến nay luôn đội tóc giả. Bắt được cơ hội, Thái Mi rất ranh ma xảo huyệt cuối cùng cũng trộm được đầu tóc giả của ông ta.

Đứng trước tấm gương nhìn người trong gương hoàn toàn như một người đàn ông đích thực. Tuy vóc dáng nhỏ nhắn, gương mặt trắng hồng nhưng đám đàn ông không ra đàn ông đàn bà không ra đàn bà đều cũng ẻo lã mảnh mai như người trong gương. Thái Mi nhoẻn cong môi cười thầm tâm đắc với bản nháp của mình trong gương.

Một cách khôn khéo tuy mạo hiểm nhưng Thái Mi đã rất chuyên nghiệp trà trộn ngay vào đám người vận chuyển những thùng gỗ lên khoang sau máy bay. Cô đang cùng một người đàn ông khiêng chiếc thùng gỗ to tướng. Chiếc thùng gỗ không những to mà còn nặng nệ, Thái Mi bản thân vốn con gái không đủ sức khiêng nỗi. Nhưng vẫn vì kế hoạch tốt cho bản thân cô đành cố sức chịu đựng.

“Rất có khả năng Chu gia sẽ nhún tay can thiệp, hai cậu hãy cẩn thận.”

Nghe thấy giọng nói của Chí Khanh, Thái Mi hoảng hồn đưa mắt nhìn về phía trước. Chí Khanh, Phạm Long đang đưa tiễn La Vĩ Thành và Dương Nhẫn. Lập tức cúi mặt không dám ngước lên lo sợ đám người Chí Khanh mà nhìn thấy sẽ nhận ra cô ngay, kế hoạch xem như chưa đến đâu đã dẫn đến thất bại.

“Trở trời ba thường đau nhức, hai cậu nhớ nhắc nhở ba uống thuốc.” Dương Nhẫn cất giọng đều đều, vết thương bên ngực của Long Thànhtuy đã trãi qua bao nhiêu năm lành lặn, nhưng mỗi khi thời tiết thay đổi vết thương cũ năm xưa lại khiến ông vô cùng đau nhức. Dương Nhẫn tuy là một bác sĩ giỏi nhưng không có nghĩa anh trị khỏi luôn cả những di chứng về sau.

“Cậu bị sao vậy, bệnh trong người sao?”

Người đàn ông khiêng thùng gỗ cùng Thái Mi cảm giác cô như không nhấc nổi thùng gỗ, vẫn là gắn gượng lắm mới nâng được thùng gỗ rời đi. Nhìn người đàn ông nhỏ bé có vẻ yếu đuối bệnh tật, gương mặt tái trắng cùng với mồ hôi ướt đẫm khẳng định bệnh không nhẹ.

Thái Mi giật thót tim kinh hãi xém chút thả rơi thùng gỗ, cố gắng dùng sức nâng cao thùng gỗ lên, gương mặt căng thẳng gượng gạo mang tia cười, mở miệng với giọng nói khàn khàn: “Không sao, vừa rồi không biết ăn phải gì, bụng tôi hơi đau.”

Thuận mắt lại nghe thấy giọng nói khá lớn vừa rồi của người đàn ông, Chí Khanh đưa mắt nhìn sang. Đập vào mắt anh là hai người đàn ông một lớn một nhỏ đang khiêng thùng gỗ đi ngang qua. Người đàn ông dáng người nhỏ bé đưa lưng về phía Chí Khanh, khiến anh ta dù muốn hay không vẫn không nhìn thấy được mặt mũi ra sao.

Phạm Long xoay người nhìn về phía đám thuộc hạ đang vận chuyển các thùng hàng rồi lại nhìn sang Chí Khanh, bất giác lên tiếng hỏi: “Cậu nhìn gì?”

“Đã biết hôm nay phải làm nhiệm vụ mà không biết giữ mình, lên máy bay rồi thì lo đi giải quyết cái bụng.” Người đàn ông cau mày nói với Thái Mi với vẻ không hài lòng.

Người đàn ông dứt lời, thì ông cùng Thái Mi đã rời xa đám người Chí Khanh. Anh ta không dán mắt nhìn theo người đàn ông có thân người nhỏ bé mà trở lại trạng thái bình thường, lên tiếng trả lời với Phạm Long: “Không có gì!”

Sau khi trà trộn với đám người vận chuyển các thùng gỗ lên khoang sau của máy bay. Thái Mi tìm cơ hội tách rời đám người Long gia. Đợi đám thuộc hạ Long gia ngủ say ở các khoang phòng, cô chui vào các khe hở len lỏi giữa các thùng hàng, một nơi ẩn mình vô cùng kín đáo. Thái Mi tựa lưng vào thùng gỗ bên cạnh, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Thái Mi ngủ mê man gối đầu trên hai đầu gối. Có tiếng bước chân đi ngang qua cô cả kinh giật mình tỉnh giấc. Thái Mi đưa tay gãi đầu, đôi mắt quờ quạng mơ hồ nhìn về phía những đường ánh sáng mặt trời chiếu rọi qua các khe hở chạy thẳng vào mắt cô vô cùng chói mắt. Mới đó mà đã sáng mau vậy sau, Thái Mi ngồi định thần trong vài giây đợi tỉnh ngủ lập tức đứng lên. Một cách thận trong quan sát tình hình bên ngoài, không có ai cô liền bước ra và bỏ đi.

Trời chỉ mới mờ sáng, đám thuộc hạ Long gia vì đã đảm bảo chắc chắn không có kẻ thù trà trộn nên đã ngủ say mê trong phòng. Cửa bên hong máy bay mở rộng, Thái Mi đeo trên người chiếc dù xếp gọn trên lưng đứng nhìn xuống bên dưới.

Bên dưới máy bay mây bay lơ lững, trong xanh cả bầu trời che phủ cả những vạn vật bên dưới. Thái Mi khẽ cong môi cười, trong nhiều lần nhiệm vụ mà đại nhân giao cho cô đều không ít nhiều có dính tới việc nhảy dù. Bây giờ chỉ cần cô nhảy xuống, chỉ cần rời khỏi chiếc máy bay này thì cô đã có thể cao chạy xa bay, sống những tháng ngày tự do như mong muốn.

Xoa xoa bóp bóp, nắn nắn hai bên cổ tay, hai chân luân phiên thay nhau khởi động. Thái Mi nhoẻn cong môi cười, tinh thần lẫn thể xác vô cùng cuồng nhiệt, cô lập tức lao mình nhảy xuống dưới.

Một chân Thái Mi vừa đưa ra khỏi cánh cửa máy bay cơ thể liền trở nên bất động. Gương mặt vốn tươi cười tâm đắc bổng nhiên ngờ nghệch. Thái Mi liền mở mắt không hiểu ngọn nguồn đưa mắt nhìn xuống dưới. Chân phải của cô vốn đã rời khỏi máy bay nhưng tại sao cơ thể của cô lại không thể rơi xuống. Mắt cô chớp chớp, một chân còn lại của cô vẫn còn đang trên máy bay, chuyện này là như thế nào. Có gì vướng mắc người cô lại sao? Không đúng, cô đang đứng giữa cửa bên hong máy bay thì có gì có thể vướng giữ cô lại được.

Không hiểu là gì lại có thể giữ cô không thể nhảy xuống dưới, Thái Mi nhíu mày ngoảnh đầu nhìn về phía sau. Đập vào mắt Thái Mi là gương mặt điềm tĩnh của La Vĩ Thành đang nhìn cô một cách vô xúc cảm. Cánh tay dài khỏe khoắn của anh ta đưa ra tóm gọn lấy cổ áo sau cổ của cô. Dáng đứng của Vĩ Thành hiên ngang không chút dùng sức vẫn giữ thân thể Thái Mi đang nửa trong nửa ngoài cửa máy bay đang bay trên không. Đầu Thái Mi lập tức nổ tung, La Vĩ Thành tại sao có mặt ở đây, lại xuất hiện vào đúng thời điểm ngăn cản cô nhảy xuống dưới.

“La… La Vĩ Thành, sao lại là anh?” Thái Mi nhíu chặt hai đầu lông mày, cô không tin anh ta chỉ tình cờ đi ngang qua.

Không thấy La Vĩ Thành có ý buông tay để cô rơi xuống, lại càng không có ý kéo cô lên cứ thế để cô lơ lơ lửng lửng nửa trong nửa ngoài. Thái Mi chưa từng tiếp xúc nhiều với Vĩ Thành, anh ta lại là người ít nói, cô không đoán biết được anh ta đang muốn làm gì cô.

Chỉ một lực kéo tùy tiện, La Vĩ Thành kéo Thái Mi lên. Ngay khi đẫy người cô vào lại bên trong, con dao nháy mắt đã rút ra, cổ tay cầm dao không ngừng xoay chuyển. Chỉ vài tiếng xoẹt xoẹt chói tai, Vĩ Thành nhanh chóng cất lại con dao về vị trí cũ.

Thái Mi đanh mặt cả kinh quay lại nhìn La Vĩ Thành. Vừa rồi trong lúc cô bị đẩy vào trong có nghe rõ tiếng ma sát của con dao trong không khí. Ngay khi cô chưa kịp lên tiếng hỏi La Vĩ Thành đã làm gì cô thì chiếc dù xếp gọn cô đang đeo trên lưng bị cắt nát thành nhiều mảnh vụn cùng lúc rơi xuống dưới nền. Cô tối sầm mặt ngẩng đầu nhìn La Vĩ Thành, trầm giọng mở miệng: “La Vĩ Thành, anh vì sao lại biết được kế hoạch của tôi?”

Không giống với vẻ mặt u tối ngờ vực của Thái Mi, Vĩ Thành vẫn chung thủy với gương mặt điềm tĩnh vốn có, không vội vàng anh trả lời: “Trước khi lên máy bay, Chí Khanh nhờ tôi và Dương Nhẫn luôn để mắt tới cô.”

“Anh nói sao, Chí Khanh ư?” Thái Mi mắt to mắt tròn nhìn La Vĩ Thành, lỗ tai của cô hôm nay có vấn đề rồi sao? Lời nói của anh ta chẳng khác nào tối qua tại bản doanh Chí Khanh đã biết được việc cô muốn trà trộn lên máy bay để rời khỏi Long gia. Nếu Chí Khanh đã biết được kế hoạch của cô vì sao vẫn để cô rời khỏi lại không có ý can ngăn. Lỗ tai của cô nếu không phải bị vấn đề thì La Vĩ Thành chắc đã nói sai gì đó.

“Đang chờ đợi xem cô sẽ dở trò gì, thì ra là liều lĩnh nhảy máy bay. Cô không sợ rơi xuống dưới không phải là mặt đất mà là đại dương bao la sao?”

Thái Mi đưa mắt nhìn về phía bên cạnh, Dương Nhẫn và hai thuộc hạ tâm đắc của anh ta đã đứng đó từ lúc nào cô không hề hay biết. Cô nhíu chặt hai hàng lông mày, ánh mắt bắn ra không phải là không tin vào thực tế mà đầy ý thắc mắc: “Nói như hai anh, kế hoạch của tôi các anh đều biết?”

Dương Nhẫn cong môi tươi cười. La Vĩ Thành cất giọng âm trầm: “Chỉ một cô gái như cô lại muốn dở trò ngay bên trong bản doanh Long gia. Nếu không phải Chí Khanh muốn chúng tôi nhắm mắt nhắm mũi để mặc cô muốn làm gì thì làm. Cô thử nghĩ xem, liệu cô có thể một bước rời khỏi bản doanh.”

Rầm… Bên ngoài trời không hiểu sao lại có sét đánh vào lúc này. Sét đánh từ đằng xa nhưng lại như đánh vào trong não bộ của cô khiến đầu cô tức thời như muốn nổ tung cùng tiếng sét đánh bên ngoài. Lời nói của La Vĩ Thành rất chính xác, đúng thật nếu cô có thể dễ dàng qua mặt bọn họ để trốn đi thì chẳng phải danh hiệu Long gia đứng đầu hắc đạo chỉ là hư danh thôi sao?

Sắc mặt Thái Mi trong phút chốc trở nên ngây dại đến thãm hại. Cô từng tiếp xúc qua đám người Huy Vũ, cô lẽ ra phải hiểu bọn họ thủ đoạn thế nào, tại sao cô lại dễ dàng chủ quan khinh địch như vậy. Nhưng có thật là cô chủ quan hay vì cô tự tin, là cô tự cao tự phụ nên mới bị bể mặt như lần này. Bản thân tự phụ hay phụ bạc bản thân, Thái Mi mắt nhắm ghì, cô thấy đầu đau vô cùng.

Thái Mi cơ mặt méo mó, vô cùng đáng thương, cô thầm thì lên tiếng hỏi: “Nếu Chí Khanh đã muốn tôi có ý định trốn đi, đã không ngăn cản thì thôi vì sao lại có ý để tôi thực hiện kế hoạch thuận lợi?”

Dương Nhẫn tươi cười, nhìn Thái Mi trong bộ complet vô cùng nhỏ bé, anh ta cảm thấy vô cùng hài hước, tùy tiện lên tiếng trả lời đầy giọng điệu hứng thú: “Chí Khanh không nói, chúng tôi làm sao biết. Nhưng tôi cho rằng Chí Khanh vì sợ cô buồn chán ở bản doanh nên mới muốn tôi và Vĩ Thành đưa cô đến đến Ma Cau chơi một chuyến. Chí Khanh quả thật rất nuông chiều cô.”

“Anh biết thế nào gọi là nuông chiều mà nói? Tôi mệt rồi, tôi muốn ngủ." Dứt lời, Thái Mi lập tức bỏ đi. Suốt cả đêm cô ngủ không được ngon giấc, cô đã không thể trốn khỏi chiếc máy bay này thì cô nên đi ngủ thôi. Phải có sức khỏe tốt, có trí tuệ minh mẫn mới có thể sáng ý nghĩ ra kế hoạch bỏ trốn khác.

Xoay người nhìn theo dáng người bỏ đi của Thái Mi, gương mặt vốn tươi cười của Dương Nhẫn lại cong thêm tia cười thích thú. Cô nàng tuy có chút xem thường đối phương nhưng vẫn là rất khôn ngoan. Dương Nhẫn từng tiếp xúc nhiều lần với Thái Mi, nên tính cách của cô anh hiểu rõ được phần nào, dòng suy nghĩ đang tồn tại trong đầu cô không cần anh thăm dò vẫn có thể nhìn xuyên thấu.

La Vĩ Thành nhìn nụ cười hưng phấn của Dương Nhẫn, chậm rãi mở miệng: “Lần hành động này của tớ và cậu có cô ta theo cùng e sẽ không được mấy thuận lợi.”

Vẫn gương mặt tươi cười, Dương Nhẫn tiếp lời: “Biết làm sao được, tớ và cậu vẫn là nên chịu cực trong vài ngày tới.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.