Thề Hẹn Với Quân

Chương 9




Một lần nữa Vũ Thần trở lại cương vị công tác, cố ý sửa sang lại hình tượng, đi cắt tóc ngắn, vốn định làm tăng thêm khí chất rắn rỏi của con người, nhưng toàn thân lại lộ ra cảm giác nhẹ nhàng, khoan khoái, tướng mạo thoạt nhìn càng thêm trẻ trung, cởi bỏ hương vị nam sinh người đầy hơi sữa.

Vũ Thần vừa mới đi làm, những công việc bàn giao lại khiến cậu phải cố hết sức mới xử lý được, không thể làm gì khác, đành phải mang Vũ Mao vào một nhà trẻ gần bệnh viện, cũng tiện thể đón đưa bé con. Lúc Vũ Mao tới nhà trẻ có khóc nháo một chút, sau khi dần dần quen thuộc với môi trường bên trong thì trở nên vô cùng lanh lợi, mà cô giáo trông trẻ cũng rất thích Vũ Mao.

Trước khi tan ca Vũ Thần đã trực tiếp giao bản kế hoạch sắp xếp y tá cho Dịch Vân. Trước văn phòng làm việc của quản lý, Vũ Thần có chút bối rối, bởi vì mới đầu trở về đi làm cũng là do Dịch An giúp đỡ, khi đó Dịch Vân mặt ngoài không nói gì, nhưng khi cậu chính thức nhận chức tổ trưởng thì thường xuyên xoi mói cậu. Vừa mới ngồi trên ghế tổ trưởng, Vũ Thần cũng chưa thích ứng được lắm, rất nhiều việc muốn cùng tổ trưởng tiền nhiệm Vương Linh hỏi ý kiến, Dịch Vân không quan tâm người mới là cậu thì không nói làm gì, lại cố ý khiến Vũ Thần khó xử nhiều chỗ. Vũ Thần cũng không phải người dễ dàng chịu thua, tự nhiên cũng không nói việc này với Dịch An, nhưng thật ra cậu luôn cố gắng hết sức để làm cho Dịch Vân hài lòng mới thôi.

Vũ Thần gõ cửa, Dịch Vân đang dựa vào bàn làm việc, một ngày bận rộn tựa hồ không làm cho khuôn mặt được trang điểm tinh xảo của cô mờ nhạt chút nào, nhìn thấy Vũ Thần tiến vào cũng chỉ khẽ gật đầu bảo cậu ngồi xuống.

“Quản lý Dịch, đây là bản kế hoạch mới mà tôi định đưa ra, tôi có điều chỉnh một chút công việc của nhân viên trong tổ, còn có văn kiện báo danh cho phòng tài vụ cũng muốn xin chữ ký của cô.” Vũ Thần ngồi đối diện Dịch Vân, thật sự có chút buồn bực là tại sao người phụ nữ trước mắt lại quả quyết như thế, đặc biệt đối với cậu lúc nào cũng khiêu khích tựa như là cậu đang lấy trứng chọi đá vậy.

“Anh cứ để trong này trước đi.” Dịch Vân nhìn chằm chằm máy vi tính, tựa hồ không để ý gì tới Vũ Thần.

“À, được rồi.” Dịch Vân nhanh chóng thông qua làm cho Vũ Thần vốn đã chuẩn bị tinh thần chống đỡ lời nói châm chọc của cô có chút giật mình.

Tôi ra ngoài trước… Vũ Thần vừa định nói lời ra khỏi miệng lại thấy Dịch Vân giương mắt nhìn cậu thì lại nuốt trở vào bụng.

“Tổ trưởng Vũ? Anh tan ca bây giờ mà, vậy thì ăn một bữa cơm với tôi nhé?” Dịch Vân nói câu nói sau cùng thì giọng rõ ràng cao vút lên, lớp trang điểm theo màu mắt khói tạo nền cho đôi mắt lại khiến lưng Vũ Thần không rét mà run.

Sao lại thế này? Người phụ nữ này không phải vẫn đều bắt lỗi cậu sao, tại sao giờ lại muốn ăn cơm với cậu. Rốt cuộc là làm cái quỷ gì a?

Vũ Thần liếc Dịch Vân một cái càng cảm thấy cô có ý đồ không tốt nhưng lại không thể đắc tội được, liền cười làm lành nói: “Quản lý tan ca không có chuyện gì sao? Nhưng mà…”

“Nhưng mà cái gì? Chẳng lẽ nhà anh có chuyện gì sao? Ăn cơm với cấp trên không tính là công việc, nên không muốn tăng ca phải không?” Dịch Vân như nhìn ra Vũ Thần không muốn, trực tiếp bày ra khí thế của nữ cường nhân.

“Tôi muốn đi đón con về nhà, cho nên thực ngại quá Dịch quản lý, lần tới tôi sẽ mời cô ăn cơm nhé, xin lỗi, hôm nay thật sự không được.” Vũ Thần cũng không phải vì tránh Dịch Vân mà lấy Vũ Mao ra làm lý do, mà trong lòng thật sự muốn mau mau đón Vũ Mao về nhà.

“Con trai? Cùng anh tôi nhận nuôi sao?” Trong mắt Dịch Vân hiện lên một tia kinh ngạc, lập tức lộ ra vẻ khó tin của cô.

Dịch An… TMD, người này hiểu lầm quan hệ của mình và Dịch An sao?

Vũ Thần giật giật khóe miệng, dở khóc dở cười phủ định nói: “Dịch quản lý hiểu lầm cái gì có phải không? Đứa bé là con tôi.”

“Anh tôi cho anh tìm người mang thai thay sao?” Dịch Vân lại không đầu không cuối hỏi một câu.

“Dịch quản lý, tôi nghĩ cô hiểu lầm rồi. Tôi và anh cô vốn không có gì. Cho nên tôi có thể tan ca không?” Vũ Thần bất đắc dĩ biện bạch, chỉ sợ toàn bộ thế giới này sẽ hiểu lầm quan hệ của cậu và Dịch An.

TMD, người này như thế nào không hỏi mình kết hôn khi nào, tại sao không hỏi vợ mình làm việc ở đâu… Cùng anh của cô có quan hệ là ý gì đây? Ông đây giống đồng tính luyến ái lắm sao?

Thật sự Vũ Thần bị chọc tức không nhẹ, mặt lộ ra biểu tình cứng ngắc, nhưng Dịch Vân cũng không nhận ra, hoàn toàn không tính buông tha cho Vũ Thần.

“Được được, là tôi hiểu lầm. Vậy tôi và anh cùng đi đi, công việc hôm nay cũng xong rồi. Không ngại cho tôi nhìn con trai bảo bối của anh chứ?” Mặt mày Dịch Vân lộ chút vui vẻ, nháy mắt thu lại khí thế cường hãn lúc nãy.

Giằng co nửa ngày, Vũ Thần không cắt đứt được sự bám riết của Dịch Vân đành phải để cô đi đón Vũ Mao cùng cậu.

Vũ Thần ôm Vũ Mao ra, cùng cô giáo chào tạm biệt liền lên xe.

Vũ Mao nhìn thấy cô xinh đẹp trên xe, ánh mắt tròn tròn sáng lên một chút, chân không ngừng quẫy đạp, Vũ Thần liền mạnh mẽ ôm bé ngồi yên.

“Ở trên xe phải ngoan, không thể lộn xộn như vậy. Vũ Mao biết không?”

Bị ba ba trách cứ, Vũ Mao nhìn cô xinh đẹp cũng không dám làm càn, giống như bị ủy khuất, đem tay bụ bẫm nhét vào miệng.

“Đây là con trai tôi, Vũ Chi Tường. Tên ở nhà gọi Vũ Mao. Vũ Mao, đây là cô Dịch Vân.” Vũ Thần nghiêm trang giới thiệu, thấy Vũ Mao không sinh sự nữa cũng vô cùng vui mừng.

“Có thể cho cô ôm một cái chứ?” Dịch Vân ôm Vũ Mao, động tác hơi trúc trắc, vừa thấy cũng đủ biết người này chưa từng bế trẻ con bao giờ.

Vũ Mao trực tiếp nhào khỏi lòng Vũ Thần sang lòng Dịch Vân, thứ gì đó sáng long lanh trên cổ Dịch Vân hấp dẫn lực chú ý của Tiểu Vũ Mao.

“Anh bạn nhỏ, là cô đẹp, hay là mẹ của cháu đẹp nhỉ? Ồ… Vòng cổ của cô chơi vui như vậy sao?…” Dịch Vân khá là hiếu kỳ với bảo bảo không quen này nên cũng không để ý tới nó đang nghịch đồ trên cổ cô, tựa hồ cô cũng thích Vũ Mao đáng yêu này.

“Bé con thật giống anh. Anh ra nước ngoài thế nhưng lại kết hôn bên đó, con trai đều lớn như vậy. Còn tưởng rằng anh tôi… Vợ anh đâu?” Dịch Vân xúc động, nhắc tới Dịch An muốn nói lại thôi, rất nhanh đã chuyển đề tài.

“Vợ của tôi ư… Tôi chưa kết hôn… Ha ha ha, nói rất dài dòng, cô cứ coi tôi như một ba ba độc thân là được. Ha ha ha…” Loại chuyện này căn bản không thể nào giải thích được, Vũ Thần đành phải nói qua loa với Dịch Vân, thực là làm cho cậu một phen mồ hôi lạnh.

“Thì ra là như vậy a… ‘Vú anh’(1) cũng không phải dễ làm a…” Dịch Vân nghe xong như lọt vào sươn mù, nhưng cuối cùng không có hỏi cặn kẽ.

(1)từ này nếu đúng ra thì là vú em, nhưng mà vì Thần Thần là nam nên để thế, hắc hắc.

Vú anh? Vũ Thần rất khó chấp nhận danh từ này, trong lòng phập phồng một hồi nhưng không có nói ra bất mãn của mình.

Rồi sau đó Dịch Vân nhướng mày, hai mắt nhìn chằm chằm Vũ Thần, giống như muốn nghe được điều gì đó từ miệng cậu. “Tâm tư của anh tôi đối với anh, ngay cả người làm em là tôi cũng biết. Anh sẽ không phải là vẫn biết mà giả hồ đồ chứ?”

“Dịch quản lý, tôi và anh cô đã nói rõ vấn đề này. Có lẽ hiện tại tôi và anh cô thân cận quá khiến cô hiểu lầm.” Vũ Thần nghiêm túc nói, Dịch An làm hết thảy khiến cho trong lòng cậu không khỏi cảm thấy có lỗi.

Dịch Vân gật gật đầu, tuy rằng có nhiều nghi vấn nhưng cũng không hỏi.

Vũ Thần vốn không hiểu rõ phụ nữ, huống hồ trước mắt là một người phụ nữ vừa xinh đẹp lại vừa khôn khéo như vậy. Cậu ẩn ẩn cảm giác Dịch Vân muốn biết gì đó, hiện tại đúng là phải biết một chút mới thôi.

“Hai năm nay anh thật sự ở nước Mỹ?”

“Chuyện này còn có thể giả sao, chẳng lẽ không phải cô từng đóng dấu hồ sơ cho tôi sao?” Lại là câu hỏi dò xét, Vũ Thần đành phải tiếp tục nói lấp liếm.

“Cũng không phải, có điều…” Dịch Vân tạm dừng một chút, khóe miệng hiện lên mỉm cười nói: “Khoảng thời gian anh đi khỏi, có một bệnh nhân vẫn đến tìm anh. Chính là Phương Trạch mà trước đây anh phụ trách nhỉ? Tôi thật là bực mình, chúng tôi đều là mỹ nữ xinh đẹp, tại sao anh ta sống chết muốn tìm anh chứ? Chẳng lẽ tâm tư của anh ta và anh tôi giống nhau?”

Lúc nghe được cái tên Phương Trạch này, trong lòng Vũ Thần không khỏi xao động một chút, thoáng cái đã hai năm, đối với Phương Trạch đã là cảnh còn người mất, hiện tại nghe người khác nhắc tới cái tên này có cảm giác như đã trôi qua mấy đời người.

Lại nhìn đến tiểu Vũ Mao đang vui vẻ trong lòng Dịch Vân, trong lòng Vũ Thần khó tránh khỏi cảm thấy chua xót.

Vũ Thần nở nụ cười cho có lệ, giọng nói bình tĩnh: “Chỉ là bệnh nhân mà thôi, đúng là người thích càn quấy hiếm có trong bộ phận tôi lúc đó, ra viện rồi thì cũng thôi.”

“Nói cũng đúng. Chúng ta hiện tại đi ăn cơm đi, tôi mời khách.” Khôn khéo như Dịch Vân sao lại không nhìn ra vẻ mặt khác thường của Vũ Thần chứ, nhưng mà cô là người ngoài cuộc nên không tất yếu phải vạch ra điểm này.

Sau khi Vũ Thần và Dịch Vân ăn cơm xong, dần dần phát hiện kỳ thật Dịch Vân ở chung cũng tốt lắm, cũng có thể là nguyên nhân từ Tiểu Vũ Mao làm cho Dịch Vân hoàn toàn thu lại bộ dáng nữ cường nhân.

Trước khi đi, Dịch Vân nửa thật nửa đùa nói Vũ Thần hãy mau mau tìm một người mẹ cho tiểu Vũ Mao đi, làm một người ba độc thân cũng không phải biện pháp tốt.

Đang lúc nói chuyện vui nên Vũ Thần không để ý những lời này, về nhà rồi cậu cũng không nghĩ ra. Trong khoảng thời gian này, Vũ Thần trừ bỏ công việc bận rộn còn có chuyện Vũ Mao, lại còn phải ứng phó với nhiệm vụ thân cận mà Vũ Phong đã sắp xếp.

Ý tưởng tìm cho Vũ Mao một người mẹ của Vũ Thần cũng không mạnh mẽ cho lắm, hơn nữa cậu cảm giác hiện tại cũng khá là tốt mà. Nhưng là Vũ Phong dù thế nào cũng không đồng ý, cứ một tháng bốn lần bắt cậu đi thân cận.

Vũ Thần vừa mới mang Vũ Mao về nhà, mông ngồi còn chưa nóng đã bị Vũ Phong ném qua một xấp ảnh chụp cho cậu xem.

“Con trai, con xem thử đi, đây là ba vận động rất nhiều nhân lực mới giúp con tìm được những cô gái thật tốt đấy.” Vũ Phong nói có chút đắc ý, ông cho rằng việc cấp bách chính là để Vũ Thần kết hôn, không phải bởi vì tư tưởng truyền thống bó buộc mà muốn dùng hôn nhân để Vũ Thần có thể sống những ngày vui vẻ.

“Con đã nói là không cần tìm, vô nghĩa. Hiện tại rất tốt mà.” Vũ Thần thật sự phiền chán với việc phải đi hẹn hò như vậy, cho nên giọng nói có chút cao hơn.

Vũ Phong không khỏi có chút thương tâm, chỉ tiếc không rèn sắt thành thép.

“Con thì biết cái gì chứ. Về sau rất nhiều chuyện mà hai người có thể cùng nhau chia sẻ.”

“Cho dù là cô gái tốt, liệu có thể chấp nhận con chồng trước sao? Phụ nữ có thể hi sinh như vậy hẳn là không còn tồn tại, không phải ai cũng giống như mẹ con. Việc thân cận không nói nhiều nữa, con không muốn làm người khác chậm trễ.” Vũ Thần vừa nghĩ tới phụ nữ nếu biết cậu có con thì mặt sẽ lập tức biến sắc, trong lòng cảm thấy không vui, hiện tại rốt cuộc đã nói ra được nên thoải mái rất nhiều. Vạn nhất thật sự phải kết hôn, ai biết người phụ nữ kia có ngược đãi Vũ Mao hay không, cho nên Vũ Thần không cho phép loại vạn nhất này xảy ra.

Thái độ từ chối thẳng thừng của Vũ Thần làm cho ba cậu nghẹn họng, chưa nói hai lời thì đã thu ảnh chụp lại, cũng không nhắc lại chuyện thân cận nữa.

Đêm nay, Vũ Thần ru Vũ Mao ngủ, nhìn Vũ Mao đáng yêu ngủ cùng thì trong lòng cậu mềm nhũn ra, như vậy đã làm cậu hạnh phúc lắm rồi.

… …

Sau nửa tháng trở lại bệnh viện làm việc, rốt cuộc Vũ Thần cũng có hai ngày nghỉ. Bởi vì bảo bảo hai tuổi lớn cực nhanh, rất nhiều quần áo mặc có vài lần đã không vừa nữa, cậu liền mang Vũ Mao đi trung tâm mua sắm mua thêm chút quần áo.

“Tiểu Vũ Mao ngoan ngoãn ngồi nhé, ba ba mang con đi mua quần áo mới.” Vũ Thần đặt tiểu Vũ Mao ở ghế em bé trên xe, sau khi kiểm tra lại một lần đai an toàn trên ghế thì cậu mới yên tâm ngồi vào vị trí lái xe.

Vũ Thần ôm Vũ Mao vào trung tâm mua sắm, hoàn toàn không để ý ánh mắt khác thường của người ngoài, sau khi mua quần áo cho Tiểu Vũ Mao xong thì chuẩn bị về nhà.

Vũ Thần lái xe ra khỏi bãi đỗ xe ngầm ở trung tâm mua sắm, ra tới bên ngoài thì nhìn thấy một cô gái đang ngồi đợi taxi, vừa thấy liền nhận ra cô là Trương Hân trước kia làm việc với cậu. Điều này khiến Vũ Thần có chút kinh ngạc, dù sao sau khi cậu đi làm trở lại thì cũng không có nói chuyện lần nào với cô.

Vũ Thần gọi cô. Mà Trương Hân thấy Vũ Thần cũng vô cùng kinh ngạc, sau khi nói vài cậu thì Vũ Thần ngỏ ý muốn đưa Trương Hân về nhà.

Trương Hân nhìn thấy tiểu bảo bảo trong xe thì tỏ ra vui sướng vô cùng. “Đứa bé của ai vậy, thật đáng yêu..”

“Của tôi.”

“Anh kết hôn? Không phải anh xuất ngoại sao? Tại sao đứa bé lại lớn như vậy?” Trương Hân có chút khó tin, ánh mắt trừng thật lớn.

“Ba ba độc thân không được sao?” Vũ Thần cảm thấy rất đau đầu khi giải thích vấn đề này, tất cả đề là nói qua loa tắc trách.

“Không thể tưởng được, có rảnh thì nói cho tôi nghe nhé…”

Vũ Thần đành phải cười cười đồng ý, vừa giương mắt thì thấy chuyển sang đèn đỏ, cậu liền giẫm lên thắng xe đúng lúc, nhưng vẫn đụng phải đuôi xe phía trước.

Vũ Thần vừa dừng xe lại thì nghe thấy tiếng khóc của Vũ Mao, bé con chắc là bị dọa rồi.

“Bảo bảo không khóc, ba ba xuống ôm con. Trương Hân, cô qua lái xe đi…” Vũ Thần vừa trấn an bé con vừa mở cửa xe, chuẩn bị đi tới chỗ ngồi phía sau ôm Vũ Mao.

“Nhưng mà chiếc xe phía trước giống như bị đụng phải rồi… Không cần giải thích một chút sao? Chủ chiếc xe hình như đang đi lại đây…” Trương Hân do dự ngồi vào ghế lái xe, nhưng nhìn thấy chủ chiếc xe phía trước dường như muốn lại đây nên cũng khẩn trương lên.

Vũ Mao khóc lóc om sòm, Vũ Thần nhất thời không để ý nhiều như vậy, bế Vũ Mao ra khỏi xe liên tục trấn an: “Bảo bảo không khóc, ba ba lái xe không chú ý, dọa tới con rồi. Đừng khóc nữa a…”

Vũ Thần lau khô khóe mắt ướt sũng của tiểu Vũ Mao, lại hôn hôn khuôn mặt nhỏ nhắn của bé con, lúc này bé con mới ngừng khóc.

“Tiểu Vũ Mao ngoan. Bây giờ ba ba đi xin lỗi người ta, bởi vì ba ba đụng hỏng xe người ta rồi…” Vũ Thần dỗ Vũ Mao, ngẩng đầu nhìn chiếc xe phía trước, lại thấy được gương mặt cậu từng rất quen thuộc.

Ôm tiểu Vũ Mao, Vũ Thần không khiếp đảm chút nào, cậu vòng qua xe đi tới trước mặt Phương Trạch, mà Phương Trạch gắt gao nhìn thẳng cậu, còn có đứa bé mà cậu đang ôm.

“Vị này, thực xin lỗi, vừa rồi tôi không chú ý nên đụng phải xe anh. Thực xin lỗi, tôi có thể đền tiền sửa xe cho anh…” Trái tim bình tĩnh như nước, người trước mặt Vũ Thần lúc này chỉ còn là một người xa lạ mà thôi.



Ta đã trở lại với chương mở màn ngược công. Hôm qua tinh thần không tốt, làm các tiểu mỹ nhân không có chương mới để đọc. Hôm nay bù lại chương dài dài nhá.

Kem đánh răng: Cuối tuần ta đi chơi, không có tại thành phố nên sẽ không edit gì hết. Nếu may mắn thì ngày mai ta sẽ gửi chương tiếp theo, còn không thì phải chiều thứ Hai tuần tới. Thân ái!!!

Nói thật là dạo này ta có nhiều chuyện phải suy nghĩ nên có thể lịch gửi bài cho Viễn sẽ bị cách quãng. Hi vọng Viễn và mọi người thông cảm cho ta. *cúi đầu chào*

.:End 39:.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.