Thề Hẹn Với Quân

Chương 37




Cốc Vũ dựa vào bàn làm bài tập lịch sử chiều nay sẽ kiểm tra, chỗ ngồi của cậu ở bàn cuối tuy có thể tận hưởng ánh mắt mùa đông ấm áp, nhưng cũng khá xa bảng đen làm cho người nhỏ con như cậu nhìn lên bảng có chút bất tiện. Thành ra, mỗi giờ học cậu đều phải chú ý mười phần.

Vốn cậu cũng từng ngồi ở phía trước, nhưng mà mấy lần bạn học ngồi ở phía trước hoặc bên cạnh cậu nói trên người cậu có mùi khó ngửi, sau đó từ khi cậu lên trung học, đều ngồi ở cuối lớp. Thật ra cái mùi nói khó ngửi kia vốn là mùi thuốc đông y đọng lại lên người khi cậu nấu thuốc cho mẹ mấy năm qua.

Nhưng mọi người kể cả giáo viên đều rất chán ghét cậu, xem thường cậu, cho dù có chút thông cảm với cậu, nhưng mà vẫn dễ dàng bị người xung quanh ảnh hưởng mà hùa theo, trở nên ghét bỏ cậu. Rồi cứ như thế, giáo viên cũng chẳng thể làm gì khác hơn ngoài sắp xếp cho cậu ngồi ở vị trí cuối lớp, để mặc cho cậu “tự sinh tự diệt”.



Mấy học sinh nữ ngồi phía trên hai bàn đang líu lo bàn tán chuyện học sinh mới chuyển trường… Nhìn vẻ mặt của những cô gái này sáng rực khi nói đến chủ đề này thì có thể đoán được học sinh vừa chuyển đến kia là người cực kì đẹp trai.

Cốc Vũ rất muốn ngẩng đầu lên nhắc các bạn nói nhỏ một chút, nhưng mà có cho cậu mười lá gan, cũng không dám hé miệng nửa câu. Học sinh nữ ở trong lớp thậm chí toàn bộ học sinh nữ ở trong trường đều vô cùng đáng sợ, so với đám học sinh nam hở cái là lôi cậu ra đánh còn đáng sợ hơn. Cho nên, cậu chỉ nghĩ một chút mà thôi.

Huống chi là bây giờ cũng không phải là thời gian học.



Chuông vào học vang lên, Cốc Vũ vội vàng cất tập lịch sử, đem tập sách tiếng Anh của tiết buổi chiều lấy ra, cúi đầu xuống, ánh mắt xuyên qua kẽ hở của tóc mai mà nhìn qua khe cửa lớp học.

Hoặc nói là ánh mắt lén lút này của cậu giống như ánh mắt lấm lét của mấy con thỏ đế, khiến cho mọi người cũng không thích cậu đi.

Nhưng mà cậu cũng chỉ là một con thỏ đế, chỉ cần có ai hơi nhìn cậu, cậu liền hoảng hốt thụt lùi lại, giống như là một con thỏ nhu nhược nhát gan lại đầy tự ti!

Cốc Vũ làm sao mà không muốn ngẩng mặt nhìn mọi người chứ, nhưng mỗi lần cậu ngẩng đầu, tất cả ánh mắt xung quanh đều nhìn chằm chằm vào cái bớt to bằng nửa cái trứng gà nơi phần trán trên mắt trái của cậu, học sinh nữ thì sợ đến hít phải khí lạnh, hét chói tai. Khi còn nhỏ khiến cho mấy bạn khác khóc thét, còn bị người lớn tìm đến mắng vốn, nói gì xấu vậy còn đi ra hù dọa người khác, đúng là vô đạo đức. Khi đó, cậu khóc hỏi tại sao, mẹ cậu cũng khóc… Sau này từ từ lớn lên, cậu cũng không hề hỏi lại, chỉ càng lúc càng tự ti.

Cốc Vũ chỉ là muốn nhìn thử người học sinh mới chuyển đến kia, lúc này nghe mấy học sinh nữ nói chuyện, học sinh kia sẽ chuyển đến lớp 10A3 của bọn họ.

Cốc Vũ nhìn thấy giáo viên chủ nhiệm họ Chu của lớp (Nữ, 35 tuổi) ôm sách giáo khoa đi vào, đặt sách lên bàn, đẩy đẩy kính mắt, liếc mắt quét khắp lớp một lần, mấy học sinh nữ đang nói chuyện riêng đều lập tức ngưng lại, dùng ánh mắt có thể gọi là nóng rực mà nhìn cô giáo Chung.

Cô giáo Chung mỉm cười nói: “Hôm nay có một bạn mới chuyển đến lớp chúng ta, mọi người cố gắng hòa đồng với nhau. Được rồi, chúng ta chào đóng bạn mới đi.” Sau đó quay đầu, nói ra ngoài cửa lớp, “Học trò Lăng, em vào đi.”

Cả lớp đồng loạt nhìn ra cửa, rất tò mò học sinh chuyện đến có bộ dạng thế nào, khiến cho giáo viên chủ nhiệm phải dùng lời lẽ dịu dàng gần như là nịnh hót mà nói chuyện.

Nhưng mà, đợi một hồi lâu, ngoài cửa lớp cũng chẳng thấy học sinh vừa chuyển đến kia đi vào.

Mặt cô giáo Chung khẽ thay đổi, có chút mất tự nhiên, nói: “Đừng nhìn nữa, khi nào cậu ta muốn vào thì sẽ vào.”

Khóe mắt các học sinh nữ liền sáng rực, bắt đầu nói chuyện riêng.

“Oa, người mới chuyển đến rất giỏi nha!”

“Chẳng lẽ thật là ở nước ngoài rồi quay về học lại sao?”

“A—-! Mình hạnh phúc chết mất thôi, là học sinh nước ngoài sao!”

“Đừng kích động, tin tức chỉ chính xác khoảng 90% thôi! Nếu gặp chắc là xỉu mất.”

“Đúng vậy nha, nếu như cậu ta là người nước ngoài, như vậy không phải rất giỏi anh văn sao? Hô hô, tôi muốn hỏi cậu ta bài tập tiếng anh!”

“Thật vậy sao, cầu trời cho cậu ta dễ coi một chút!”



“Ồn ào quá đi! Mấy đứa con gái này, còn chưa biết có phải dễ coi hay không? Liền gào lên quàng quạc vậy! Cho dù có dễ coi đi nữa, nhìn thấy mấy bà như vậy, cũng sẽ sợ xanh mặt! Còn đâu mặt mũi người Trung Hoa nữa chứ!” Diệp Đồng giận dữ nói.

Thật chẳng biết mấy đứa con gái này hưng phấn gì chứ, cậu ta đẹp trai như vậy lại không theo đuổi, lúc nào cũng nói ở trường nào đó có trai vừa đẹp vừa dịu dàng nhiều như cỏ dại, thật là tức chết cậu ta mà!”

“Ai khiến ông lo! Trong mắt chúng tôi ông chỉ là thằng ngốc mà thôi!”

“Mấy bà là đồ háo sắc!”

“Đồ ngu học tập dở tệ! So với Vũ què còn ngu hơn!”

Cốc Vũ ráng sức co người lại, lại bị vạ lây rồi.

“Mấy bà muốn ăn đòn hả?!”



Cô giáo Chung đứng trên bục giảng nghe học trò hồn nhiên cãi nhau, mặt đen sì, cầm lấy thước đập lên bảng, nghiêm khắc la: “Đủ rồi, các em hay quá nhỉ! Bây giờ đang là giờ học, đây không phải là cái chợ! Im lặng đi!”

Các học sinh nữ vẫn còn cãi nhau cùng với Diệp Đồng, không để ý lời cô giáo Chung nói.

Vừa lúc này học sinh chuyển trường đang đi đến cửa. Trên tay vẫn cầm điện thoại di động, hình như là đang có điện thoại.

Học sinh vừa chuyển đến lạnh lùng quét mắt liếc khắp lớp học một cái, lời nói có chút khô khốc: “Các người ồn ào quá đi!” Sau đó lại áp điện thoại lên tai, cau mày không kiên nhẫn mà nói một câu bằng tiếng Anh với người ở đầu bên kia của điện thoại: “Biết rồi. Tắt máy đây.”

Thật không ngờ lời học sinh mới còn có tác dụng hơn lời cô giáo Chung, trong lớp học im phăng phắc.

Hai con mắt của học sinh nữ trong lớp đều biến thành hình trái tim, mà các học sinh nam còn lại thì ánh mắt đều tràn ngập “Hâm mộ cùng căm ghét.”

Đơn giản là vì học sinh mới đến đang đứng trước cửa kia thật sự cực kì đẹp trai!

Cứ nhìn mái tóc ngắn vàng đậm mềm mại của anh ta đi; cái trán cao ráo, chân mày rậm, đôi mắt xanh thẫm sâu hút, sống mũi cao thẳng; đôi môi mỏng hơi mím lại; cái cằm hoàn mĩ; khuôn mặt như điêu khắc kia vừa mang theo nét sắc bén của người Phương Tây lại mang theo cảm giác ôn hòa của phương Đông. Cái này thật giống như là hoàng tử điện hạ bước từ truyện tranh ra ngoài cuộc sống thực mà! Oh, còn có chiều cao của anh ta, cũng phải cao trên 185cm, trong lớp, cũng chỉ có Diệp Đồng không được lòng phái nữ là cao trên 180cm thôi.

Điều này sao không làm cho học sinh nữ thì mừng thầm còn học sinh nam thì “Hâm mộ lẫn thù hận” chứ?

Nhìn thấy học sinh mới đã đến, cô giáo Chung vội vàng nhường bục giảng.

“Tôi tên Lăng Sóc.”

Mọi người dưới bục giảng trợn tròn mắt, cô giáo Chung cũng ngơ ngác.

Cái này cũng quá đơn giản đi?

Mấy học sinh nữ đều sốt hết cả ruột, mặc kệ Lăng Sóc từ bục giảng đi xuống tìm chổ ngồi, liền hỏi ngay sau đó.

“Xin hỏi thái tử Lăng là người nước ngoài à? Sao lại đến Trung Quốc học rồi còn đặt biệt chọn tên tiếng Trung?”

Ặc, mấy học sinh nữ này kia thật đúng là làm như đúng rồi, da mặt rất dày, ngay cả cái biệt danh khiến người ta nổi hết da gà kia cũng dám dùng để gọi Lăng Sóc. Diệp Đồng tự chế giễu trong lòng.

“Xin hỏi thái tử Lăng thích vẻ đẹp… như thế nào?” Thật ra là muốn hỏi thích dạng học sinh nữ nào đi.

“Xin lỗi thái tử Lăng sinh nhật ngày mấy?” Động cơ hơi không trong sáng nha!

“Thái tử Lăng, anh là người nước nào?” Câu này cũng bình thường chút.



Lăng Sóc bình thản liếc mắt nhìn qua mấy học sinh nữ một cái, đem mắt quay lại về phía cô giáo Chung, hỏi: “Tôi ngồi ở đâu?”

Không có câu trả lời, các học sinh nữ kia cũng chẳng giận, lại còn nhìn nhau hét lên nho nhỏ: á á á, thái tử Lăng của chúng ta thật sự đẹp trai quá xá!

Tất cả học sinh nam trong lớp mồ hôi đều đổ ròng ròng, khi nào mà học sinh mới chuyển tới lớp đã trở thành thái tử Lăng rồi? Đúng là phải khinh bỉ trầm trọng mấy đứa con gái này! Uh, không tính đến Cốc Vũ cùng Lăng Sóc đang trên bục giảng kia.

Cô giáo Chung chớp mắt vài cái, học sinh lớp này, đặc biệt là học sinh nữ, hoạt bát quá sức rồi, khiến cho cô cảm thấy thật sự bị hù, nhưng mà, Lăng Sóc này thật sự quá tuấn mĩ, nếu như cô trẻ lại hai mươi tuổi, cũng sẽ giống y như mấy học trò nữ ở dưới lớp. Cho nên, nhất thời cũng quên mất phải trả lời câu hỏi của Lăng Sóc.

Lăng Sóc cũng không phải nghe không hiểu lời của mấy cô bé này, chỉ là trong lòng hắn đang nghẹn nguyên cục hận, không muốn để ý đến người khác. Nghĩ coi hắn đang học hành ở Mĩ rất là tốt, qua mấy tháng nửa là mười tám tuổi thì hắn cũng chuẩn bị thi đại học luôn rồi, vậy mà tự nhiên ông nội của hắn lại gọi điện thoại qua Mĩ, ra tối hậu thư ép hắn phải về nước học, lại còn bắt đầu học lại trung học! Điều làm sao có thể làm cho Lăng Sóc không bị nghẹn nguyên cục hận?

Lăng Sóc vừa nhớ lại cuộc điện thoại với bà ngoại lúc nãy, vừa tìm chỗ ngồi, sau đó thấy phía trước Cốc Vũ còn chỗ trống, liền đi thẳng đến đó.

Diệp Đồng vốn ngồi cách Cốc Vũ hai bàn nhìn thấy Lăng Sóc đi đến vị trí còn trống kia, không chút nghĩ ngợi, cầm lấy cặp sách trên bàn, lướt qua mấy tên đàn em, quăng cặp lên vị trí còn trống kia, nói với Lăng Sóc vừa đi tới, “Tôi muốn ngồi ở đây, cậu ngồi ở chỗ tôi đi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.