Thề Hẹn Với Quân

Chương 19




Trong lòng Vũ Thần vốn đã không yên, việc Phương Trạch da mặt dày nằm tại bệnh viện liệu có gây phiền toái cho cậu hay không. Nhưng mà ba ngày trôi qua, phản ứng của Phương Trạch đều vô cùng bình thường. Cuối cùng tới thứ Sáu, Vũ Thần có kế hoạch ngày mai đưa Vũ Mao đi chơi thì lại nhận được thông báo họp ngày thứ Bảy.

Đã một tuần Vũ Thần không chơi với Vũ Mao, hiện tại ngay cả cuối tuần cũng phải tới bệnh viện, mặc kệ là ai thì trong lòng đều khó chịu hết. Sau khi trầm tư suy nghĩ ba ngày, Vũ Thần vốn định chủ nhật sẽ thả lỏng một chút, thoát khỏi một ngày làm ‘vú anh’, tìm lại cảm giác tươi trẻ. Cuối cùng, cậu vẫn cảm thấy mình khá là ích kỷ bởi cậu rất vội muốn đi làm giàu kinh nghiệm xã giao của chính bản thân cậu.

Ai bảo cậu đã là ba chứ, chỉ có thể hi sinh cái tôi, đi xây dựng hình tượng một người cha vĩ đại thôi. Dù nghĩ như vậy, Vũ Thần lại không vực nổi tinh thần.

Ở bãi đỗ xe bệnh viện, đúng lúc gặp phải Dịch An, tuy ngoài miệng Vũ Thần không oán giận việc phải họp cuối tuần nhưng lại để Dịch An thấy được bộ dáng buồn bã ỉu xìu của mình.

Dịch An còn tưởng rằng chuyện Phương Trạch khiến Vũ Thần buồn rầu không thôi cơ, anh cũng không nghĩ ra trừ lần đó thì cái gì có thể làm Vũ Thần lộ ra biểu tình như vậy. “Làm sao có thể không có việc gì chứ? Bộ dáng mặt nhăn mày nhó, tâm tình của cậu đều viết trên mặt cả rồi kìa. Phương Trạch làm khó cậu sao? Nếu không thì tôi ra mặt giúp…”

Dịch An đã sớm nghĩ muốn giải quyết vấn đề này thay Vũ Thần, nhưng anh có thể dựa trên lập trường nào đây, vì thế cậu mới đè nén sự quan tâm này lại. Nhưng nhìn Vũ Thần như vậy, anh làm sao có thể vô tâm mặc kệ.

Vũ Thần lập tức phủ nhận lời anh. “Không phải vì Phương Trạch, chính là… Haiz, thôi bỏ đi, nói cũng vô ích.” Kỳ thật Vũ Thần rất muốn tìm một người để nói một chút, nhưng là Dịch An đau khổ chờ đợi cậu lâu như vậy, như thế nào cậu có thể mở miệng chứ.

“Tại sao không thể nói cho tôi biết? Cậu nói thế càng khiến tôi tò mò.” Dịch An thấy Vũ Thần muốn nói lại thôi, càng muốn hỏi rõ sự việc. “Bởi chuyện bảo mẫu còn chưa có tin tức gì à? Hay là áp lực công việc quá lớn?” Anh nghĩ thử, lần trước đi tới công ty gia chính cùng với Vũ Thần nhưng không tìm được bảo mẫu, anh đoán rằng Vũ Mao bị bỏ bê lâu như vậy đã khiến Vũ Thần buồn phiền rồi.

“Không phải, cậu đừng đoán nữa.” Vũ Thần giữ trong lòng không nói đã rất khó chịu, nếu hỏi tiếp thì cậu nhất định sẽ nói ra. “Một chút việc nhỏ, làm gì mà để ý như vậy. Tôi nói không có việc gì là không có việc gì.”

“Tôi vẫn luôn để ý tới cậu, không phải sao? Đừng nhíu mày, nếu không về nhà rồi Vũ Mao nhìn thấy cậu dữ như vậy sẽ không để ý tới cậu nữa. Hơn nữa vui buồn đau khổ của cậu cũng ảnh hưởng tới chất lượng giấc ngủ của tôi.” Dịch An khẽ cúi đầu liếc Vũ Thần một cái, hai hàng lông mày của cậu không hề giãn ra chút nào, anh bất đắc dĩ nói: “Nếu đúng chỉ là việc nhỏ, vì sao lại không thể nói cho tôi biết?”

“Được rồi, tôi cho cậu biết là được chứ gì! Bằng không cậu mất ngủ rồi lại trách tôi.” Vũ Thần thật sự là hết cách với Dịch An. “Chính là tôi vốn tính cuối tuần đi chơi với Vũ Mao một ngày, một ngày đi ra ngoài kết giao. Nhưng mà thứ bảy lại phải họp. Tôi chỉ có thể chọn việc chơi cùng Vũ Mao, nhưng không lỡ bỏ cuộc gặp mặt cuối tuần, dù sao cũng là cơ hội hiếm có. Ha ha ha.”

Quan hệ hữu nghị!… Đây không phải là chuyện chỉ có học sinh trung học mới làm sao? Tuổi cậu rồi mà đứng lẫn trong đám học sinh đó thì nhất định sẽ bị cho là ông chý kỳ quái. Vũ Thần chậm nửa nhịp mới ý thực được mình nói sai, lập tức sửa miệng: “Cũng không tính là quan hệ hữu nghị, chính là học sinh đại học tụ tập. Cậu cũng biết tôi học ngành gì mà, đến lúc đó nữ sinh ắt hẳn là rất nhiều.” Vũ Thần lắp bắp mới nói xong sự kiện đơn giản như vậy, dù sao đối với một ‘vú anh’ suốt ngày ở nhà như cậu mà nói thì phải lấy không ít dũng khí mới nói ra được ý muốn tham gia việc tụ tập này.

Dịch An nín cười, chọc phá Vũ Thần. “Kỳ thật chỉ là gặp gỡ thôi?”

“Không phải, chỉ đơn thuần là học sinh gặp nhau thôi, từng này tuổi rồi, mọi người đều kết hôn, làm sao tôi có cơ hội chứ… Ha ha…” Vũ Thần lớn tiếng cười, che giấu lời nói dối.

Không đúng! Tại sao… tại sao cậu luôn chột dạ trước mặt Dịch An chứ?

“Vậy không cần đi, cuối tuần hẹn hò với tôi đi, tôi không ngại, mang cả Vũ Mao đi.” Dịch An biết mình đã dẫm phải mìn, nhưng mà anh vẫn muốn thử một lần, mặc kệ có qua nổi hay không.

Vũ Thần nghe thấy hẹn hò thì trong lòng tràn đầy do dự, nhưng sau khi nghe được tên Vũ Mao thì lại thở dài nhẹ nhõm một hơi. “Ha ha, đương nhiên phải dẫn cả Vũ Mao đi. Vừa lúc nó cũng nhớ cha nuôi.”

“Tốt lắm, ban ngày dẫn Vũ Mao đi chơi, buổi tối tôi dẫn cậu đi ăn đêm. Cứ như vậy nhé. Tôi đi trước, lái xe chú ý an toàn.” Dịch An nói xong lập tức lên xe, anh nhìn Vũ Thần đứng tại chỗ chưa có phản ứng gì thì khóe miệng không khỏi gợi lên một đường cong.

Quán ăn đêm? Sao lại có thể như vậy chứ! Vũ Thần bị dọa, choáng váng đứng tại chỗ tận tới lúc bóng xe Dịch An đi mất hút.

Vũ Thần đột nhiên thật hận… Đương nhiên không phải hận chủ trương của Dịch An mà là hận lúc cậu còn ở thời hoàng kim trẻ tuổi mà chưa từng một lần tới quán ăn đêm… Giờ đã làm ba rồi, vậy mà lại còn có người dẫn cậu đi ăn đêm chứ!

Vũ Thần lúc này phát hiện, thì ra cuộc đời cậu ảm đạm như vậy.



Hội nghị dài dằng dặc kết thúc, Vũ Thần ôm sổ trở lại văn phòng, nhìn thấy Vũ Nhung mang theo Vũ Mao đang chơi xoay vòng quanh ghế làm việc của cậu làm cậu không cầm chắc được cuốn sổ.

Bởi vì Vũ Phong đang đi công tác, Vũ Nhung một mình trông Vũ Mao thật sự nhàm chán, hơn nữa bữa tối còn chưa có ai làm, nên cô đành phải mang theo Vũ Mao đến bệnh viện chờ Vũ Thần tan ca.

Sau khi Vũ Thần biết thì cũng chẳng trách Vũ Nhung, cậu sợ đồng nghiệp nhìn thấy nên mau chóng thu dọn đồ đạc rồi đi ra ngoài với Vũ Nhung, nhưng vẫn bị vài y tá vừa thay ca nhìn thấy. Mọi người đối với chuyện tổ trưởng đã kết hôn, lại ly hôn, hơn nữa còn có con thì đều khiếp sợ không thôi, lại bởi vì bộ dáng Vũ Mao thật sự đáng yêu, mấy cô gái xoa xoa nắn nắn một hồi mới bằng lòng buông tha cho họ.

Vũ Thần vừa mới xoay người, lại nghe thấy phía sau truyền đến giọng của những bà tám.

“Tổ trường còn trẻ như vậy mà đã có con sao?”

“Đúng vậy, vợ tổ trưởng nhất định là chạy theo kẻ có tiền nhỉ?”

“Vợ của tổ trưởng thật xấu xa… Cô ta tại sao lại vứt bỏ lại đứa bé chứ? Có điều con trai của tổ trưởng thật đáng yêu, khuôn mặt mềm mềm mịn mịn.”

“Tôi mà có chồng và con như thế thì tốt rồi… Khó trách không thấy tổ trưởng nói tới chuyện trong nhà. Tổ trưởng thật đáng thương, vợ anh ấy nhất định sẽ hối hận.”

Vũ Thần thật sự là nghe không lọt tai, liền mang Vũ Nhung và Vũ Mao chạy nhanh khỏi nơi thị phi này.

Đoán trước là sẽ như vậy mà… Cũng không biết tránh đi chỗ khác mà nói, uy nghiêm của tổ trưởng này rốt cuộc ở xó nào chứ?

Sau khi bị Vũ Nhung cười nhạo một trận, Vũ Thần hoàn toàn rối loạn, phụ nữ buôn tin đúng thật là đáng sợ a.



Phương Trạch nằm trên giường cả ngày, anh thấy cô y tá ngồi một chỗ tựa hồ cũng không tán gẫu, bộ dáng không chút để ý, nói một câu: “Cô Lưu, hôm nay tổ trưởng của các cô có đi làm không?”

“A, tổ trưởng ạ. Ngài Phương đột nhiên hỏi tổ trưởng của chúng tôi, có chuyện gì tìm anh ấy sao? Nhưng mà khi cuộc họp vừa kết thúc thì anh ấy đã về rồi.” Cô y tá đang như đi vào cõi tiên, đột nhiên bị hỏi làm cô hoảng sợ, bởi vì cô vẫn cảm thấy tiếc hận về việc tổ trưởng bị vợ vứt bỏ.

“Trước kia tôi và tổ trưởng của các cô quan hệ không tệ lắm, giờ gặp lại cậu ấy thì xảy ra bất hòa. Hôm nay tâm trạng cậu ấy thế nào?” Phương Trạch ở lại bệnh viện vài ngày sợ Vũ Thần khó xử, càng sợ Vũ Thần thật sự không muốn thấy anh, nên anh đành phải hỏi thăm tình hình thông qua tiểu Lưu.

“Thì ra ngài Phương là bạn bè của tổ trưởng. Vậy chắc anh biết biến cố trong nhà anh ấy chứ? Vợ của tổ trưởng đi lấy chồng khác…” Tiểu Lưu thở dài, tổ trưởng không đáng bị như vậy.

“Vợ?” Phương Trạch đang nằm trên giường liền cả kinh ngồi bật dậy. “Bỏ đi?”

“Đúng vậy, ngài Phương. Kỳ thật tôi cảm thấy quan hệ của anh và Vũ Thần không bằng trước là do biến cố này gây nên. Loại đả kích này thông thường sẽ khiến tính cách thay đổi nhiều lắm. Anh nói xem, tổ trưởng còn trẻ như vậy mà phải nuôi con thì thật không dễ dàng chút nào.” Sau khi tiểu Lưu mới biết được Vũ Thần một mình nuôi con, hình tượng lãnh đạo của Vũ Thần trong nháy mắt tăng lên mấy bậc. Hơn nữa cô mới vào bệnh viện, Vũ Thần cũng thực sự quan tâm cô, lại cảm thấy ghét người phụ nữ đã hại tổ trưởng sống vất vả như vậy. “Người phụ nữ kia thật xấu xa, rõ ràng sinh ra đứa bé mà không muốn chịu trách nhiệm. Tổ trưởng của chúng tôi quả là một người đàn ông vĩ đại a. Hơn nữa con anh ấy cũng siêu đáng yêu. Người vợ kia về sau nhất định hối hận…”

Lỗ tai Phương Trạch dần dần bị tiếng ong ong vây quanh, nhìn miệng cô y tá, hoàn toàn không biết cô đang nói những gì. Thì ra anh chính là “người vợ” vứt chồng bỏ con, thật sự xấu xa.

Nhưng mà hiện tại hối hận còn làm được gì chứ, rõ ràng gần trong gang tấc nhưng hai người lại cách nhau một bức tường rất cao không thể vượt qua được.

“Ngài Phương, ngài làm sao vậy?” Tiểu Lưu đang mắng mỏ người vợ vứt bỏ tổ trưởng, mới phát hiện sự im lặng của Phương Trạch có gì đó khác thường, sắc mặt rất âm trầm và ảm đạm.

“A, không có việc gì. Vậy cô nói xem, nếu người vợ kia quay trở lại tìm cậu ấy thì cậu ấy có thể tha thứ cho cô ta không?” Phương Trạch lấy lại tinh thần, gian nan mở miệng, nhưng lại khàn khàn thật đáng sợ.

Tiểu Lưu như có điều suy nghĩ nói: “Người ngoài nhìn vào, đều nói vợ tổ trưởng rất xấu xa; nhưng là tổ trưởng cũng không nói gì, dù sao cô ta cũng là mẹ của đứa bé. Trong hôn nhân, đứa bé giống như chiếc cúc áo mà cha mẹ giống như vạt áo, vạt áo bị cúc áo buộc vào sẽ không chia ra được. Quan hệ huyết thống là loại quan hệ không cách nào nói hết là hết được.”

Sự tin tưởng của Phương Trạch bị thái độ lạnh lùng của Vũ Thần làm sụp đổ, huống chi sau khi đứa bé sinh ra hơn một năm anh mới biết mình đã được làm cha. “Đứa bé là cúc áo sao? Lỡ như tổ trưởng các cô không yêu vợ cậu ấy thì làm sao bây giờ?”

“Vậy tổ trưởng có thể tìm một người khác a… Mang theo con riêng kết hôn với người khác cũng không phải chuyện gì dọa người.”

Tái hôn! Đầu óc Phương Trạch loạn cả lên, rất sợ hãi khả năng này có thể xảy ra. Vũ Thần sẽ kết hôn với một phụ nữ, hoặc là đi tìm một người đàn ông? Anh không cần, Phương Trạch anh làm sao có thể cho phép loại chuyện này xảy ra.

.:End 50:.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.