Thề Hẹn Với Quân

Chương 12




Phương Trạch nhìn thấy người mình tâm tâm niệm niệm suốt hai năm, mà Vũ Thần lại dùng thái độ lạnh như băng đối đãi anh, không thể nghi ngờ đây đúng là đả kích đối với anh. Phương Trạch đi tìm Vũ Thần rất nhiều lần, nhưng mỗi lần quay về đều không có kết quả. Khi anh quyết định dùng thời gian để quên đi đoạn tình cảm này thì Vũ Thần sau khi đã lấy vợ sinh con lại xuất hiện trước mặt anh, trong lòng đúng là lửa giận vô tận nhưng không thể nào phát tiết, lại không có tư cách lên án Vũ Thần.

Hai năm qua, Vũ Thần đã trải qua chuyện gì? Phương Trạch xoay xoay bút máy, không muốn xử lý văn kiện, trong đầu đều là dáng vẻ của Vũ Thần.

Lúc Phương Trạch ra quyết định gì thì đều là quyết định rất nhanh, không do dự điều gì, nhưng mà hiện tại cầm di động mở tới dãy số của Vũ Thần thì anh lại do dự.

Có nên gọi hay không đây? Cậu ấy liệu có bắt máy không? Liệu có bị ngắt máy không?

Phương Trạch biết mình thật kém cỏi khi không quả quyết như vậy.

Kiên quyết bấm phím màu xanh, trong lòng chớp mắt trầm xuống, khi ống nghe truyền đến giọng nữ máy móc thì anh lại nặng nề buông điện thoại xuống.

Đây là lần thứ mười cậu ngắt điện thoại của anh.



TMD, người này bị bệnh hay sao chứ, lúc đi làm lại gọi điện nhiều như vạy. Rốt cuộc có để yên cho mình không đây, não úng à… Vũ Thần rất muốn bắt máy để chửi mắng người quấy rầy cậu một chút rồi ngắt máy ngay lập tức, nhưng sau khi bình tĩnh lại, cậu vẫn mặc kệ người đó. Lý do gì thì không quan trọng.

Sau khi di động im lặng được năm phút thì lại vang lên.

Hừ, TMD còn chưa xong hả… Định buộc ông đây đổi chuông điện thoại sao? Vũ Thần áp chế xúc động, lúc bình tĩnh lại thì thấy người gọi không phải là Phương Trạch.

Nhìn thấy tên Dịch An, nháy mắt Vũ Thần đã bình tĩnh mà bắt máy.

Hôm trước Dịch An không đi đón Vũ Mao cùng Vũ Thần được nên trong lòng vẫn tiếc nuối, cho nên anh muốn hôm nay sau khi tan ca sẽ đến nhà trẻ cùng Vũ Thần. May mắn, Vũ Thần không từ chối lời đề nghị của anh.

Sau khi tan ca, hai người tới nhà trẻ, lại thấy tiểu Vũ Mao không khóc nháo đang ngồi chờ ở bên trong, Vũ Thần mềm lòng nhịn không được gọi một tiếng. Vũ Mao nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn thấy ba ba và cha nuôi thì rất vui mừng, đẩy đồ chơi ra khỏi người rồi bò về phía cửa.

“Hôm nay cha nuôi tới con có vui không? Ba ba ôm một cái… Chúng ta về nhà.”

Lúc Vũ Thần vươn tay định ôm tiểu Vũ Mao thì tiểu Vũ Mao lại trực tiếp nhào vào lòng Dịch An.

“Cậu còn tranh cả con với tôi?” Vũ Thần vui đùa, nhưng cũng rất bất mãn với nhóc con ăn cây táo rào cây sung.

“Tôi không dám tranh đoạt, chính tiểu Vũ Mao muốn tôi mà. Đúng không? Bảo bảo có muốn cha nuôi hay không?” Tiểu Vũ Mao đáng yêu đã chạm tới sự mềm mại, dịu dàng sâu thẳm trong lòng của Dịch An cho nên trước mặt cha con hai người Vũ Thần, Dịch An cực kỳ dịu dàng lại có ý muốn bảo hộ. Tuy rằng Vũ Thần luôn không tiếp nhận tình cảm của anh, nhưng Dịch An lại cảm thấy tình trạng ở chung như thế này cũng không tồi.

Tiểu Vũ Mao tựa hồ thực sự giữ thể diện cho cha nuôi, từ nhà trẻ ra tới xe đều bám chặt trên người Dịch An, khuôn mặt nhỏ nhắn còn không ngừng cọ cọ lên mặt Dịch An.

Vũ Thần có chút buồn bực, tại sao Dịch An lại thu hút sự chú ý của tiểu Vũ Mao như vậy, chẳng lẽ thật là vì Dịch An là người đầu tiên mà bé con nhìn thấy sao? “Anh bạn Vũ Mao à, mau xuống dưới, cha nuôi phải lái xe, như vậy thì cha nuôi ôm con làm sao đây? Ba ba ôm được không?”

“Không cần… Không cần… ba ôm…” Vũ Mao cố tình không cho Vũ Thần chút mặt mũi nào, dính vào người Dịch An mè nheo, ánh mắt mở to nhìn Vũ Thần không chịu nghe lời.

Dịch An hôn hôn khuôn mặt phấn nộn của Vũ Mao, cưng chiều dỗ dành nói: “Bởi vì cha nuôi muốn lái xe, cho nên ba ba ôm con. Chúng ta đi trung tâm mua sắm mua đồ chơi được không? Tiểu Vũ Mao ngoan nào…” Dứt lời, lại hôn xuống cái trán bóng loáng của bảo bảo.

Trong lời nói của Dịch An dường như có ma lực, Vũ Mao chủ động nhào qua lòng Vũ Thần.

“Vũ Mao ngoan quá, lần tới cũng phải nghe lời ba ba như vậy, biết không?” Vũ Thần vui sướng hôn lên trán Vũ Mao một cái. Tiểu Vũ Mao dù không hiểu lắm cũng gật gật đầu, Vũ Thần cũng không so đo nhiều như vậy, chỉ cần nghe lời cậu thì tốt rồi.

Lúc này, không khí ấm áp giữa ba người đều rơi vào trong mắt Phương Trạch, nếu không phải xe đã tắt máy thì không chừng anh có thể làm ra việc rất đáng sợ.

Thì ra là Vũ Thần đã cùng với người đàn ông kia một chỗ, vậy tại sao còn bặt vô âm tín hai năm trời, thật sự là buồn cười.

Vì sao khi anh hỏi Vũ Thần về chuyện đứa bé thì lại nhận được đáp án mơ hồ như vậy, anh cũng có thể đoán ra nguyên nhân, đứa nhỏ không phải con đẻ của Vũ Thần. Vì sao lúc gặp lại thì Vũ Thần liên tiếp nói dối anh, thái độ lạnh băng như thế, tựa hồ hết thảy đã có đáp án rồi.

Cách đó không xa, chiếc xe đã nổ máy, Phương Trạch không đuổi theo mà đi vào nhà trẻ.

Lúc ra khỏi nhà trẻ, tâm tình Phương Trạch lại nặng nề không ít. Đứa bé kia nếu chỉ gần một tuổi thì lời nói Vũ Thần không phải không thể tin. Nhưng đứa bé kia đã hơn một tuổi rưỡi.

Sắc mặt Phương Trạch âm trầm, anh không biết Vũ Thần còn gạt anh điều gì. Ngày đó ở bệnh viện anh không đuổi theo Vũ Thần, sau đi tìm cậu lại được tin cậu đã xuất ngoại. Thông qua rất nhiều thủ đoạn mới có được địa chỉ cụ thể của Vũ Thần ở Mỹ, không nghĩ tới là khi đến nơi thì trống không.

Phương Trạch rốt cục đã rõ vì sao hai năm qua đều tìm không thấy tung tích của Vũ Thần, nếu không có cuộc gặp mặt kia, có phải Vũ Thần muốn trốn anh cả đời hay không? Trời thay đất đổi, sự thay đổi của Vũ Thần khiến trái tim anh băng giá.

Nhớ lại từng chút một, lần đầu nhìn thấy Vũ Thần là lúc cãi vã ồn ào, nam sinh kia còn xinh xắn hơn nữ sinh kia xuống xe chửi ầm anh lên, khí thế và thân thể nhỏ bé yếu ớt hoàn toàn không tương đồng, hơn nữa còn có tinh thần trọng nghĩa hơn cả người thường, cho nên ảnh hưởng đó đã khắc sâu vào anh. Mà lần thứ hai gặp ở phòng bệnh, bóng trắng ấy cũng đã hấp dẫn toàn bộ lực chú ý của anh.

Lúc đầu thấy thú vị, càng về sau càng có ý nghĩ muốn ăn tươi thân ảnh màu trắng kia… Khi anh đã chinh phục được con mèo nhỏ xù lông kia lại không phát hiện ra mình cũng đã rơi vào tay giặc.

Mà hiện tại anh thấy Vũ Thần và Dịch An ở cùng một chỗ lại hài hòa đến kỳ lạ… Phương Trạch càng nghĩ thì lửa giận trong lòng càng bốc cao, nếu để anh thấy trường hợp như vậy thì anh nhất định sẽ điên mất. Từ người chủ động trong trận tình ái này, anh đã trở thành một người bị động không biết từ khi nào nữa, thậm chí cảm xúc hoàn toàn thay đổi theo đối phương, lúc này Phương Trạch không hề phủ nhận thất bại của mình.

Nhưng anh vẫn còn một tia tự tin nho nhỏ, Vũ Thần không hoàn toàn quên anh.

Phương Trạch ngồi ở trong xe hút xong một điếu thuốc mới khởi động xe, thế nhưng mùi thuốc lá lại không phải là thuốc chữa đúng bệnh.



Buổi tối còn chưa đến tám giờ, tiểu Vũ Mao đã mệt mỏi vì chơi với đồ chơi mới mua hôm nay, Vũ Thần thấy thế liền đưa núm vú cao su qua, tiểu Vũ Mao thỏa mãn mà đi vào giấc ngủ.

Cuối cùng cũng ngủ, thật là làm người khác mệt chết… Vũ Thần đắp chăn cho Vũ Mao, thở một hơi nhẹ nhõm.

“Ngủ rồi à?” Dịch An tựa vào cánh cửa hỏi.

“Ừ.” Vũ Thần ra hiệu muốn Dịch An ra ngoài nói chuyện.

“Mệt lắm sao?” Dịch An lo lắng hỏi, anh có cảm giác gần đây Vũ Thần không tập trung cho lắm, hi vọng là anh lo lắng thái quá.

Vũ Thần lắc đầu nói: “Không có.”

Không mệt đúng là không có khả năng, hiện tại Vũ Thần phát hiện mình là người có tố chất làm vợ, phòng chừng đều là do bé con gây ra. Mà cậu cũng không nói ra ý nghĩ này, chính là sợ Dịch An nói muốn chia sẻ với cậu.

Bởi vì Vũ Nhung trọ ở trường, mà Vũ Phong lại đi xã giao chưa về, cho nên trong nhà bây giờ chỉ có Dịch An và Vũ Thần, cộng thêm tiểu Vũ Mao đang ngủ say. Hai người không nhiều chuyện, im lặng xem TV.

Dịch An không có lòng dạ nào để xem TV là bởi vì người bên cạnh chú ý quá mức tới hình ảnh trên TV, anh không chịu nổi mà phá vỡ im lặng, khi Vũ Thần quay đầu đáp lại, lúc bốn mặt nhìn nhau, tay không không khống chế được mà vươn qua. “Cậu đừng nói chuyện, cũng đừng từ chối tôi.”

“Cậu…” Vũ Thần đang muốn giật tay lại, môi đã bị một thứ ấm áp phủ lên.



───

Lời tác giả:

Ta xuất hiện rồi…

Hỏi một câu nho nhỏ nhé: các cô có đọc văn hoa cúc khiết phích không?

───

Có lẽ đây là chương cuối cùng của tuần này. Nếu ngày mai tâm trạng tốt hơn thì tôi sẽ mần một chương nữa các cô nhá. Chương này thực sự ngắn, cũng không có màn ngược công như DY nham nhở mong muốn.

Kem đánh răng: Hôm qua đi học lớp thầy đẹp trai, tôi ngủ gật, cứ gật lên gật xuống như đúng rồi ế. Rồi tới lúc làm bài, trong khi mọi người hì hục chép thì tôi ngồi gật gù và ngắm thầy một chút (đại mỹ nhân đã làm bài ở nhà sẵn rồi, phòng trường hợp lên lớp ngủ gật). Thầy nhận ra lớp không tập trung lắm nên kể chuyện cười rồi làm bài, sau đó cho về sớm. Hình như lúc về thầy ngó tôi, chắc thấy tôi ‘giã tỏi’ nhiều quá. Thật sự là thời gian này rất khó vượt qua đối với tôi, thật sự nặng nề, ăn uống thất thường, tâm trạng bất ổn, ngủ cũng không yên giấc, toàn thức dậy lúc 2h sáng nên đi làm cũng như đi học thêm thấy rất mệt mỏi. Thực sự là cảm ơn thầy nữ vương thụ đã thông cảm và cho về sớm.. Nếu những chương này có gì thiếu sót thì hi vọng mọi người bỏ qua. Tks!

.:End 42:.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.