Thế Giới Trong Suốt

Chương 133




Hàng mày thanh tú của Phương Trì Hạ vặn vặn, mặt né tránh qua bên cạnh, tựa hồ là muốn tránh đi.

Một tay Lạc Dịch Bắc nâng cái ót của cô, một tay kiềm chế vai cô, giam cầm cô.

Phương Trì Hạ mật mở to mắt tiệp rung động, nhắm mắt lại đột nhiên mở ra.

Kinh ngạc nhìn chằm chằm anh, ánh mắt cô dường như có chút mê mang.

Lạc Dịch Bắc vừa nhìn thấy cô như vậy, đuôi lông mày nhíu nhíu, tùy thời chuẩn bị ứng phó động tác của cô.

Phương Trì Hạ nhiều lần bị đánh thức ở thời điểm mơ mơ màng màng, động tác tiếp theo chính là giơ tay lên đánh người, trước kia ở Phương gia bị nuôi thành thói quen.

Lạc Dịch Bắc kiến thức qua mấy lần, có chút phòng bị với cô.

Bất động thanh sắc nhìn cô, anh đang suy đoán cô sẽ giơ bàn tay nào lên, ai ngờ, Phương Trì Hạ lại chỉ nhàn nhạt nói: "Lần sau không được ở lúc tôi ngủ”.

Lời này của cô là ngầm đồng ý, cũng là dung túng với loại hành vi này của anh.

Cô chỉ là không thích cảm giác đang ngủ say lại bị đánh thức mà thôi, lúc ngủ mơ mơ màng màng lại coi anh là Phương Vinh, chứ không hề có ý tứ mâu thuẫn anh.

Lạc Dịch Bắc có chút ngoài ý muốn với cô, nhìn chằm chằm cô một hồi lâu, cúi người hôn xuống môi cô, ôm ngang cô lên đi đến căn phòng ở trên lầu.

Anh tựa hồ có chút gấp, vừa ôm cô đi, vừa hôn, thời điểm lên phòng ngủ ở trên lầu, quần áo trên người đã cởi toàn bộ...

Ngày hôm sau là thời gian làm việc.

Từ khi hai người tới Nice, trên cơ bản Lạc Dịch Bắc đi chỗ nào, Phương Trì Hạ đều đi theo chỗ đó

Lúc tan việc, Lạc Dịch Bắc nhận được một cú điện thoại, một vị quý tộc nước Pháp gọi tới, nói cũng giống như chuyện bạn bè tụ hội.

Lạc Dịch Bắc nghe, trực tiếp ra khỏi văn phòng.

Mở cửa phòng, miễn cưỡng đứng ở cửa, cũng mặc kệ trong văn phòng có nhiều người như vậy, đuôi lông mày nhảy lên, nháy mắt với Phương Trì Hạ cách mình gần nhất.

Phương Trì Hạ làm như không thấy được, như cũ phối hợp sắp xếp đồ vật ở trên bàn mình.

"Phương tiểu thư!". Lạc Dịch Bắc dương cao âm lượng gọi cô một tiếng.

"Có việc?". Phương Trì Hạ nghiêng đầu liếc anh một cái, một bộ dáng vừa mới chú ý đến anh.

"Đi vào”. Lạc Dịch Bắc lần nữa ý bảo đi vào phòng làm việc của mình.

"Không có ý tứ, Lạc tiên sinh, bây giờ là lúc tan việc”. Phương Trì Hạ không xem lời anh là chuyện quan trọng, sắp xếp đồ vật trên bàn mình xong, quay người, muốn rời khỏi, cổ tay lại bị Lạc Dịch Bắc thình lình kéo lấy.

Anh đi đến Nice làm gì cũng tuyệt không cấm kỵ, cũng mặc kệ văn phòng có nhiều người như vậy, nắm lấy tay cô, mang theo cô đi vào trong phòng làm việc của mình.

"Lạc Dịch Bắc, anh buông tay, tự tôi đi!". Phương Trì Hạ liếc xéo từng cặp mắt xung quanh rơi ở trên người mình, đè thấp âm lượng kháng nghị một câu, tay co rút ở trong tay anh.

Lạc Dịch Bắc không quan tâm cô, lôi kéo cô như cũ mắt nhìn thẳng không chớp mắt tiếp tục đi lên phía trước.

Phương Trì Hạ bất đắc dĩ, chỉ có thể đi theo anh đi vào.

"Đợi tí nữa theo tôi tới chỗ này". Tiến văn phòng nghỉ ngơi, quăng một bộ quần áo thoải mái vào trong ngực cô, anh đứng ở trước mặt cô, ý bảo cô giúp mình thay.

"Tự mình làm!". Phương Trì Hạ không còn lời nào với hành vi của anh, giơ tay lên đánh lồng ngực anh một chút, nghiêng đầu sang chỗ khác muốn chuyển đi một bên mát mẻ, lại bị anh lôi kéo cổ tay trở lại.

"Hay là, tôi giúp em đổi?". Ánh mắt Lạc Dịch Bắc ung dung quét qua người cô, dò xét cô từ trên xuống dưới mấy lần, miễn cưỡng phát động môi mỏng trêu chọc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.