Quán bar “Capture”
Ngồi trong căn phòng được trang trí bằng nhiều loại rượu khác nhau,
Thường Phong Dịch nghiêng người dựa vào ghế salon, từ từ nhấm nháp ly
Whisky đậm đặc, bên mỗi vẫn còn nụ cười thoả mãn, liếc mắt nhìn ông chủ
kiêm bạn tốt – Cổ Chí Luân.
“Thật không ngờ, nhiều năm vậy rồi, cậu vẫn nhớ tôi thích uống Whisky, làm cái người rời nước nhiều năm như tôi thật cảm động!”
“Nói nhảm!” Cổ Chí Luân lười biếng nửa nằm nửa ngồi trên ghế coi thường
bĩu môi. “Từ lúc tôi kinh doanh khách sạn hạng nhất, chai Whisky này
được được đặt trên kệ chờ cậu, ai ngờ cái tên cảm thấy trăng nước ngoài
tương đối tròn như cậu, chết cũng không chịu quay về Đài Loan, dĩ nhiên
không thể uống rồi!”
“Hừm —— thì ra tôi không về Đài Loan, còn có khuê nữ trách móc?” Thường Phong Dịch chế nhạo nói, cười rồi uống thêm ngụm rượu
Cô Chí Luân trợn mắt, hét to. “Này này này! Cái đồ nói hưu nói vượn làm
tổn hại đến khí phách đàn ông của tôi kia! Cái gì mà khuê nữ trách móc
với không trách móc, đáng đánh đòn! Nói nữa tôi sẽ khiến cậu bay về New
York, để cậu ở bên kia luôn!”
Bỗng dưng Thường Phong Dịch cười
to, cả hai người bạn ngồi trong phòng nghe họ nói chuyện nãy giờ - Phòng
Bách Ngạn và Thẩm Hoành Trung cũng cười theo, nhất thời cảm thấy bốn
người như trở lại cảnh chung sống cùng nhau ở nước ngoài năm đó.
“Thôi đi, Chí Luân, đừng cho rằng chúng tôi không hiểu cậu, ước gì tên
nhóc họ Thường này nhanh trở về Đài Loan, không cần lưu luyến trăng sáng
nước ngoài nữa, làm sao có thể đưa cậu ta đến thế giới ‘ác nghiệt’
được, vậy thì thật không có đạo lý bạn bè rồi, đúng không?” Thẩm Hoành
Trung cười chế nhạo Cổ Chí Luân.
Cổ Chí Luân xì một tiếng,
nghiệm giọng nói: “nói rõ đi, dám nghi ngờ khí phách đàn ông của tôi,
không cho cậu ta vào ‘túi vải’, chỉ đưa cậu ta về New York đã coi là
khách khí rồi!”
“Được rồi! Chí Luân, nhìn bộ dáng bây giờ của
cậu, ai dám nghi ngờ khí phách đàn ông của cậu nữa?” Phòng Bách Ngạn nín
cười nói: “Thật là, tôi cho rằng tối nay ngoài việc chúng ta chào mừng
Phong Dịch trở về, còn cá cược xem nguyên nhân cậu ta đột nhiên về Đài
Loan, kết quả lại bị cậu so đo khí phách đàn ông với người khác, không
cảm thấy nhàm chán sao?”
Cổ Chí Luân nhướng mày, bất giác cũng cười. “Bây giờ chúng ta thật giống năm đó!”
Năm đó anh thích nhất Thường Phong Dịch – người nhỏ tuổi nhất trong bốn
người, mà Thường Phong Dịch luôn lấy việc anh ghét nhất là bị người
khác nghi ngờ đáp lại, hai người thỉnh thoảng đấu miệng, mà hai người
còn lại bàng quan xem kịch vui, có lúc còn thuận miệng quạt gió đốt lửa
để tăng thêm niềm vui thú. Phải chăng đó là lúc thoải mái nhất trong
cuộc sống của họ?
Thường Phong Dịch vừa cười. “Nhiều năm vậy
rồi, thói quen thích tìm tôi gây phiền toái của cậu vẫn không thay đổi,
thật không biết nên nói cậu ‘nhớ tình bạn cũ’ hay là cười nhạo cậu đã
trưởng thành mà không hề thay đổi thói quen?”
Lời của anh làm mọi người cười, bao gồm cả Cổ Chí Luân.
Cổ Chí Luân vừa cười vừa nói: “Thôi đi! Cậu thích nói gì thì nói, đại
nhân tôi rất rộng lượng, không so đo với cậu, ngược lại cậu đừng nói
lẳng sang chuyện khác, rốt cuộc vì sao cậu lại thay đổi, đồng ý trở lại
định cư? Vì tôi còn nhớ có người từng thề nói cậu ta sẽ không quay lại
Đài Loan. Bây giờ đột nhiên thay đổi, thật sự làm người ta rất hoài
nghi!”
Nghe Cổ Chí Luân khen ngợi như châm biếm, Thường Phong Dịch hứng thú liếc anh một cái, nụ cười bên môi càng sâu.
“Lựa chọn từ chức ở R. A. để quay về Đài Loan , vì có người khiêu chiến tôi, làm tôi không thể cự tuyệt.”
Cổ Chí Luân xì một tiếng. “An hem tôi đây rất vui vì cậu quyết định
quay về định cư! Nhưng tôi không thể nào tin được sẽ có công việc gây
chiến hơn một công ty tư nhân lâu đời.”
Thường Phong Dịch cười không nói, Phòng Bách Ngạn liếc nhìn Thường Phong Dịch.
“‘khiêu chiến’ tuỳ mỗi người nghĩ, tôi nghxi trong lòng Phong Dịch đã
có định kiến. Thật ra tôi cũng muốn biết, người nào có bản lĩnh lớn đến
vậy có thể thuyết phục cậu trở lại? Làm được chuyện mà ba người chúng
tôi mấy năm qua đều không thể.”
“Tôi cũng muốn biết đó là công
việc có tính khiêu chiến nào lớn thế khiến cậu không thể cự tuyệt?” Thẩm
Hoành Trung cũng chen miệng.
Vốn cũng không có ý định giấu giếm, Thường Phong Dịch từ từ nói. “Biết công ty cổ phần kĩ thuật khoa học Lập Hoa không?”
“Lập Hoa?” Phòng Bách Ngạn suy nghĩ một lát, mới gật đầu. “Ba, bốn năm
trước tôi từng nghiên cứu giá cổ phiếu công ty này, lợi nhuận không tệ.
Chỉ đáng tiếc, hai năm qua Lập Hoa ngày càng sa sút, chủ tịch vô dụng,
thu chi của công ty cũng gặp vấn đề, không thay đổi chỉ sợ xảy ra vấn đề
lớn….. Cậu nói khiêu chiến lớn, chẳng lẽ là tahy đổi việc kinh doanh
của Lập Hoa?”
Thường Phong Dịch gật đầu. “Từ tháng sau tôi sẽ nhaamjc hức Tổng giám đốc.”
Phòng Bách Ngạn khó hiểu. “Mặc dù công ty Lập Hoa quy mô không nhỏ,
nhưng cũng không phải tập đoàn lớn, nó có sức hấp dẫn gì hấp dẫn ánh mắt
cậu vậy?”
Nụ cười bên môi Thường Phong Dịch thật kỳ lạ. “Cậu biết chủ tịch Lập Hoa là ai phải không?”
Phòng Bách Ngạn sững sờ, chưa trả lời Cổ Chí Luân đã kêu lên.
“Chờ chút, Lập Hoa……. Tôi nhớ ra rồi! Công ty của thanh mai trúc mã của cậu không phải tê là Lập Hoa sao?”
Cổ Chí Luân vừa nói xong, hai người kia chợt hiểu, cũng bắt đầu nhớ lại.
Thường Phong Dịch nhếch miệng. Không ngờ trước kai rất lâu nói qua một
lần, họ lại nhớ rõ vậy, đầu óc của ba người bạn này của anh thật làm
người khác không thể khinh thường!
“Các cậu nói đúng, chính là
yêu cầu của ‘thanh mai trúc mã’ của tôi, cùng với điều kiện của tôi đã
cam kết, cho nên tôi quyết định trở về định cư, giúp cô ấy một tay!”
“Thanh mai trúc mã là chủ tịch Lập Hoa?” Cổ Chí Luân hỏi.
Thường Phong Dịch gật đầu, vui vẻ nhấp một ngụm Wishky.
Thẩm Hoành Trung hừ nhẹ. “Tại sao tôi cảm thấy cậu nói ‘giúp cô ấy một tay’ không có ý tốt, cậu định làm gì?”
Thường Phong Dịch bỗng dưng cười to. “Quả nhiên không hổ danh là bác sĩ, vô cùng chú trọng chi tiết!”
“Tôi đoán đúng rồi?”
“Không sai!” Thường Phong Dịch sảng khoái thừa nhận thật sự mình có ý
đồ với thanh mai trúc mã. “Tôi và cô ấy có chuyện chưa giải quyết xong.”
“Chưa giải quyết xong?” Tại sao họ không biết giữa Thường Phong Dịch và cô gái này có chuyện?
Thường Phong Dịch chậm rãi gật đầu, nhìn ba bạn tốt rồi cười kỳ lạ.
Nụ cười này của anh làm trong đầu ba người kia không khỏi cùng hiện lên một ý nghĩ ——
Bọn họ rất đồng cảm với vị thanh mai trúc mã kia của Thường Phong Dịch, vì sắp tới có người phải khổ sở rồi
Nửa tháng sau
Thật vất vả mới khuyên được em trai cô không cần về Đài Loan, kết thúc
cuộc nói chuyện, An Lệ Đề nhẹ nhàng gập điện thoại, mày nhíu lại.
Không ngờ hai vị giám đốc ngoài việc cảnh cáo cô, còn không quên báo
cho em trai cô du học ở nước ngoài xa xôi về tình hình công ty, cho nên
em trai mới lo lắng cho cô như vậy, muốn trở về giúp cô vực công ty lên.
Thật may em trai cô vẫn tin tưởng người chị này, nghe cô cẩn thận giải
thích cuối cùng cũng từ bỏ ý định quay về Đài Loan, khiến cô thở phào
nhẹ nhõm.
Xem ra mời Thường Phong Dịch làm Tổng giám đốc công
ty, chỉnh đốn lại tài chính công ty làm rất nhiều người lo lắng và bất
mãn…….
Men theo ánh đèn đi vào phòng khách, Thường Phong Dịch
liếc mắt thấy An Lệ Đề u sầu ngồi ngẩn người trên ghế salon. Anh nhướng
mày, vừa tháo cà vạt vừa đi tới cạnh cô.
“Chuyện gì làm Chủ
tịch An của chúng ta phiền não vậy? Khuôn mặt xinh đẹp nhăn thành như
vậy.” Ngồi xuống cạnh cô, Thường Phong Dịch nhạo báng hỏi.
An Lệ Đề kinh sợ hồi hồn, quay đầu nhìn thẳng anh. “Sao em không nghe tiếng anh mở cửa?”
“Em ngồi ngẩn người, làm sao để ý anh về được chứ?” Dựa vào ghế sofa,
Thường Phong Dịch liếc nhìn vẻ mặt không được tự nhiên của cô. “Đang
nghĩ gì?”
An Lệ Đề nhìn anh, đột nhiên hỏi: “Công việc thuận lợi chứ?” Thường Phong Dịch đã nhậm chức Tổng giám đốc một tuần trước.
“Tại sao đột nhiên hỏi vậy?” Mắt anh lộ vẻ đùa giỡn, Thường Phong Dịch
hỏi ngược cô. “Công việc của anh có thuận lợi không, Chủ tịch lại không
biết sao?”
An Lệ Đề cẩn thận nhìn anh. “Có phải trong công ty có rất nhiều người không hợp tác, anh rất khó làm việc?”
Trước mắt trong công ty có rất nhiều phe, đều vì mình nên tình trạng
hết sức nghiêm trọng, ngay cả Chủ tịch là cô cũng không được người ta để
trong mắt, sao mọi người có thể dễ dàng chấp nhận ‘người từ trên trời
rơi xuống’ do Chủ tịch mời lãnh đạo?
“Thì ra em cũng biết anh ở
trong công ty rất khó khăn!” Thường Phong Dịch châm biếm cười. “Nhưng
mà tình huống này em nên biết trước chứ? Cần gì giả mù sa mưa đất hỏi
anh?”
An Lệ Đề trắng mặt. “Em không có giả mù sa mưa, em chỉ….. À……”
Nhìn vẻ mặt cô, Thường Phong Dịch đột nhiên cười. “Đừng lo, vấn đề công
ty rất nhiều, nhưng cũng không phải không có cách giải quyết, huống chi
anh cũng không phải hạng tầm thường, bọn họ muốn làm khó anh cũng không
dễ đâu!”
An Lệ Đề sững sờ nhìn sự tự tin và niềm vui trong mắt
anh. “Anh thật sự cực kì tự đại.” Giọng cô buồn bực, nhưng không thể
coi thường sự tự tin của anh, một sự mê hoặc lòng người còn ẩn chứa sức
quyến rũ của đàn ông rất mãnh liệt.
Nhìn cô ngạc nhiên, Thường
Phong Dịch cảm thấy buồn cười. “Tự đại cái gì? Cô à, tôi tự tin có được
hay không? Nếu vấn đề công ty nhà em không giải quyết được, vậy mấy năm
nay anh đều ngồi ăn chờ chết sống qua ngày rồi! Còn nói giúp em, thà sớm
về New York còn hơn!”
An Lệ Đề trợn mắt. “Nói như vậy mà còn không phải tự đại……” Cô không nhịn được nói thầm.
Trong mắt Thường Phong Dịch hiện lên niềm vui, liếc nhìn khuôn mặt non
nớt mà mịn màng của cô dưới ánh đèn, sau đó phát hiện tâm trạng mình đã
thay đổi. Anh nhìn kĩ gương mặt trắng hồng của cô, trắng như vậy dễ dàng
đánh thức tất cả các giác quan của anh……..
Đột nhiên anh chỉ nghĩ muốn làm hài lòng mình.
Tay anh vuốt ve gương mặt cô, ngón tay không chút kiêng kị lướt nhẹ qua da thịt của cô.
An Lệ Đề ngây dại, toàn thân cứng lại nhìn Thường Phong Dịch tự nhiên
vuốt ve lại sờ, mà anh dựa quá gần nên cô có thể cảm nhận được sự ham
muốn ham muốn mãnh liệt của đàn ông, khiến mặt cô nóng lên, tim đập
nhanh hơn, bỗng nhiên tâm hoảng ý loạn.
Không…… không thể nào? Không phải anh nghĩ tối nay muốn thực hiện cam hết, hết lòng làm tròn bổn phận “bạn gái” đấy chứ?
Mà anh cũng không có nói hoặc tỏ ra có nhu cầu, cho nên cô lừa mình dối
người vì cô đồng ý lời hứa của anh nhưng không bao gồm hành động “thân
mật”; nhưng bây giờ hành động của anh làm cô hoài nghi có lẽ mình sai
rồi.
Thường Phong Dịch nhìn mặt cô từ từ ửng hồng, ngón tay lớn
mặt chạm vào môi cô, đầu ngón tay khẽ vuốt đôi môi non mềm như hoa……..
“Mềm như vậy, non như vậy………” Mắt anh bắt đầu toả ra ngọn lửa, giọng anh trầm nhẹ như nói nhỏ bên tai cô.
Giống như bị thôi miên, An Lệ Đề bị ngọn lửa trong mắt anh mê hoặc, đầu
óc tạm dừng hoạt động, hoàn toàn không biết phản ứng thế nào………
Đôi môi nóng bỏng của đàn ông bỗng dán lên môi cô, đầu tiên nhẹ nhàng
hôn, sau đó bắt đầu chiếm đoạt, chuyển thành đánh thẳng vào điểm quan
trọng.
Cảm thấy trên môi nóng bỏng làm cô ý thức được chuyện
xảy ra. Tim cô đập nhanh hơn, trong tai ù ù, phát hiện cơ thể mình như ở
trong lửa bắt đầu bốc cháy.
Cô không biết phải làm sao, muốn
giãy giụa nhưng cả người không còn sức lực, chỉ có thể cố gắng nhỏ nhẹ
phát ra tiếng kháng nghị.
Nụ hôn của anh thật bá đạo lại quyến
rũ, công kích mãnh liệt như anh sở hữu đôi môi như cánh hoa đó, khiến cô
phải dùng hết sức mới có thể trụ được lý trí tới cùng không bị nụ hôn
nóng bỏng của anh mê hoặc.
Chỉ tiếc lý trí của cô không duy trì được bao lâu đã bị sức quyến rũ của anh đánh bại……
Đầu lưỡi điêu luyện thăm dò miệng cô, kỹ xảo thuần thục đảo lên xuống, chiếm lấy mỗi chỗ tư mất, nếm vị nước miếng của cô.
Vị của cô ngọt ngào như trong ký ức của anh, Thường Phong Dịch phát
hiện mỗi lần hôn cô càng ham muốn ném đôi môi đỏ mọng ngọt ngào của cô.
Nụ hôn nóng bỏng triền miên lại điên cuồng làm cô hoàn toàn thuần phục
dưới sự hấp dẫn của anh, không thể chống đỡ. Cô chỉ có thể bị động để
mặc phòng tuyến của mình bị anh đánh hạ, thân thể cô xụi lơ, tình dục bị
anh nhiệt tình hôn mà đã dấy lên hừng hực. Toàn
thân như bị sốt cao làm cô không để ý đến cánh tay không an phận đang
cởi nút áo trước ngực mình, thậm chí cơ thể cường tráng của anh còn áp
đảo cô, chen vào giữa hai chân cô, phái nam nóng bỏng đè lên người nhưng
cô cũng không phát hiện ra, cô chỉ cảm thấy mình đã bị mất không chế,
xoay vòng quanh cô khiến cô không biết làm sao, mà nhiệt độ tình dục
cũng đang thiêu đốt các giác quan của cô làm cô mâu thuẫn giữa hai cảm
giác đối lập nhau, sự sáng suốt mất hết rồi, bây giờ trong đầu cô rất
rối loạn.
Sau đó, cô không tự chủ được mà uốn éo, ngoài ý muốn
cảm nhận được một vật cứng cứng nóng bỏng đang chống trên bụng cô. Cô
lập tức hiểu ra đó là phái nam của anh đang cương lên.
Cô hít sâu một hơi, khiếp sợ làm cô thanh tỉnh, ngay sau đó lại cảm nhận được trước ngực cô có một bàn tay đang sờ loạn.
Phát hiện áo sơ mi trên người mình đã bị cởi ra, cô khẽ kêu một tiếng,
bỗng chốc đẩy mạnh cái đầu đang vùi trong cổ cô liếm láp….
“Đừng như vậy……. Rốt cuộc anh muốn làm gì?” Cô lắp bắp kháng nghị, lùi
lại phía sau, trốn tránh hành động của anh, cố gắng điều hoà hơi thở vì
anh công kích mà cả người cô nóng ran.
Đôi mắt tà khí đầy dục
vọng nhìn bộ ngực cô đang cố gắng che lại, Thường Phong Dịch vẫn nằm
sấp. “Cũng không phải không có kinh nghiệm, em không biết anh đang làm
gì sao?”
“Kinh nghiệm gì? Em không giống anh…….” An Lệ Đề theo
phản xạ phản bác lại, hô hấp vẫn hơi dồn dập, bộ ngực phập phồng bị
người đàn ông kia nhìn thấy hết mà không biết.
“Giống anh cái gì?” Anh trêu chọc hỏi ngược lại.
“Em…… Em nói……” Bị anh nhìn như vậy, cô do dự một lát, sau đó quyết
định sửa đổi ý cô một chút. “Cho dù em không có ‘kinh nghiệm phong phú’
như anh, cũng hiểu anh vừa làm gì, em vẫn cho rằng điều kiện của chúng
ta không bao gồm quan hệ thân mật.”
“Em ngây thơ quá rồi!” Anh
nhìn cô vừa gian ác vừa ngang ngược. “Nếu đã đồng ý điều kiện gì cũng
được, em cho rằng trách nhiệm ‘bạn gái’ của anh không bao gồm quan hệ
thân thể sao?”
Quan hệ thân thể?! Anh dùng bốn chữ này để xác định quan hệ trong tương lai của hộ sao?
Cô còn tưởng rằng anh đồng ý quay lại giúp cô vì anh còn……… A, hình như
cô nghĩ mọi việc quá tốt đẹp rồi, anh đồng ý trở về giúp cô có thể vì
chuyện gì chứ, chỉ liên quan đến lợi ích, chuyện khiêu chiến thôi! Cô
căn bản không nên suy nghĩ nhiều.
“Bằng điều kiện của anh, muốn
loại phụ nữ nào mà chả có, tìm một người bình thường như em thật vô
lý.” An Lệ Đề cố gắng nói lý với anh.
“Vậy em lại sai nữa, Tiểu
Đề, em quên quy tắc số 1 của thương nhân là gì rồi.” Nhìn vẻ mặt cô
phòng bị, Thường Phong Dịch ngồi dậy, lại kéo cô phản kháng ngồi xuống
bên cạnh.
“Quy tắc số 1 gì?” Biết không đấu lại được sức anh, An Lệ Đề không thể làm gì hơn ngoài việc dựa vào anh, chán nản hỏi.
“Em là Chủ tịch một công ty đúng là thiệt thòi, quy tắc số 1 của thương
nhân chính là không làm mất vốn. Chẳng lẽ em không hiểu đạo lý này?” Ôm
lấy cơ cơ thể nhỏ nhắn mềm mại có mùi thơm thoang thoảng, Thường Phong
Dịch cười tà, tâm trạng không vui vì vị cắt đứt lúc này đã khôi phục.
“Không hiểu đạo lý này thì sao?” An Lệ Đề hừ nhẹ, không hiểu rốt cuộc anh muốn nói gì?
Thường Phong Dịch đưa tay nâng cằm cô lên, nhìn thẳng mắt cô. “Anh là
thương nhân, không làm ăn mất vốn, cho nên khi em cam kết điều kiện, làm
sao anh có thể không nhận lấy lợi ích lớn nhất mà buông tha quyền lợi
của mình, ăn loại thiệt thòi khó chịu này chứ, em nói đúng không?”
“Anh dậu đổ bìm leo!” An Lệ Đề bất mãn nói.
Nhìn cô tức giận, mặt anh ghé sát vào cô. “Chẳng lẽ kỹ thuật hôn của
anh rất kém nên em mới tìm mọi cách khước từ, không chịu làm tròn trách
nhiệm?”
“Anh nói liên thiên cái gì vậy! Em không có trách nhiệm
cần làm tròn với anh!” Cho dù mặt anh rất gần tạo thành áo lực cho cô
nhưng cô vẫn cố gắng phản bác tội danh anh định cho cô.
“Vậy
thì kỹ thuật hôn của anh rất kém rồi, cho nên tiểu thư Tiểu Đề mới không
chịu nể mặt.” Thường Phong Dịch trêu chọc ôm sát cô, trong mắt đột
nhiên có ánh sáng kỳ dị. “Nhưng anh thật sự rất nghi ngờ, vì anh nhớ
không nhầm, bảy năm trước em rất thích kỹ thuật hôn của anh!”
Trong đầu bùm một tiếng, An Lệ Đề trợn to mắt, trong mắt đầy vẻ khiếp sợ và tỉnh ngộ.
“Anh…… Anh…… Thì ra anh thừa dịp lần này em cầu xin anh mà muốn báo
thù! Anh hận em năm đó nói với anh như vậy, cho nên mới muốn cùng em lên
giường để báo thù em, có phải không?”
Năm đó cô hiểu lầm và
tức giận nên mới nói với anh như vậy nhưng sau đó cô rất hối hận, nhưng
cô không kịp giải thích và rút lại những lời nghĩ một đằng nói một nẻo
đó. Sau đó hai người không gặp lại, mà cô cũng không có dũng khí chủ
động tìm anh giải thích, không ngờ anh ghi hận đến bây giờ……….
“Em nghĩ nhiều quá, Tiểu Đề, năm đó em nói với anh những lời như vậy quả
thật không dễ nghe, nhưng đó là chuyện đã qua, hôm nay anh muốn lên
giường với em, nguyên nhân rất đơn giản, anh vẫn không thể quên tư vị
ngọt ngào của em, rất muốn thưởng thức nhiều hơn nữa…. Lý do này đã đủ
chưa?”
Nhìn chằm chằm gương mặt kề sát của anh thật lâu, An Lệ Đề nói, “Em không tin!”
“Thật sao?” Thường Phong Dịch cười. “Vậy em cho rằng vì sao anh muốn em lên giường với anh?”
“Không phải ‘trả thù’ thì là gì?” An Lệ Đề hậm hực.
“Em chắc chứ?” Nhướng mày, Thường Phong Dịch cười mỉm.
“Em……..”
An Lệ Đề nhìn chằm chằm anh, không thể ngăn cản được kỷ niệm trong trí nhớ ùa đến……