Thế Giới Tiên Hiệp

Chương 50: Chiến ca cấm bay: 2-5




Sau vài lần giao thủ, Lưu Phong rốt cục phát hiện một vấn đề, vị Lữ Hổ giả mạo này không phải tu chân. Một người không phải kiếm thủ tu chân lại có thể cùng cao thủ Kim Đan kỳ so chiêu, cái này thật sự có chút không thể tưởng tượng nổi.
 
Trong đầu Lưu Phong hiện ra kế họach lớn mật.
Thiết nghĩ, nếu hắn có thể biết được bí mật, lại bồi dưỡng xuất ra trăm tên kiếm thủ như vậy, thiên hạ rộng lớn, còn không phải do hắn tùy ý thao túng sao.
 
"Ngươi rất muốn biết ta làm như thế nào có khả năng như vậy sao?" Lữ Hổ đưa tay lau đi vết máu khóe miệng, cười lớn một tiếng, nói: "Ngươi nghĩ rằng ta sẽ nói cho ngươi?"
Lưu Phong một lời không nói, ánh mắt chứa đựng hàn quang đáng sợ, lạnh lùng nhìn Lữ Hổ, một lúc lâu mới mở miệng nói: "Ta biết ngươi sẽ không nói. Nhưng là ta tin tưởng Cẩm Y Vệ sẽ có hàng trăm loại biện pháp khiến ngươi mở miệng."
 
Lữ Hổ hơi kinh hãi, hắn quả thật quên mất Lưu Phong còn có một thân phận khác. Lữ Hổ và thuộc hạ Cẩm Y Vệ rất nhiều lần quan hệ, thủ đoạn của Cẩm Y Vệ hắn cũng rất rõ ràng. Lưu Phong nói không sai, nếu sống mà rơi vào tay Lưu Phong, mọi bí mật to lớn trong hơn mười năm thủ hộ rất có thể sẽ lộ ra ngoài.
 
Bất quá, Lữ Hổ tuyệt đối sẽ không để cho Lưu Phong đưa hắn còn sống mang đi.
 
"Thủ đoạn của Cẩm Y Vệ ta so với ngươi còn rõ ràng hơn." Lữ Hổ khinh thường nói: "Đáng tiếc, ta tuyệt đối sẽ không cho ngươi cơ hội."
 
"Ngươi muốn chết?"
 
Lữ Hổ lắc đầu, lạnh nhạt nói: "Ngươi sai rồi, không ai muốn chết. Chỉ đáng tiếc là, từ khi ta bắt đầu nhận được nhiệm vụ ám sát ngươi, ta nhất định phải chết."
"Ta biết. Ngươi làm việc cho thế lực bí mật, bọn họ muốn giết ta, nhưng lại không muốn để cho người khác biết là bọn họ giết người. Cho nên, bất kể ngươi có thành công hay không, ngươi cuối cùng đều phải chết." Lưu Phong trầm giọng nói: "Các hạ, cần gì vì tiền tài, danh vọng hão huyền mà vứt bỏ tính mạng của mình. Hãy nghĩ cha mẹ của ngươi, người nhà của ngươi, bọn họ tuyệt đối không hy vọng ngươi cứ như vậy chết đi. Nói đi. Đối phương cho ngươi thù lao gì, ta có thể hứa cho ngươi gấp đôi, chỉ cần ngươi bỏ qua nhiệm vụ của ngươi. Đương nhiên, nếu ngươi có thiện ý nói cho ta biết bí mật to lớn trên người ngươi, ta sẽ thưởng đặc biệt cho ngươi, thù lao mà ngươi không thể tưởng tượng được. Đồng thời, ta cũng có thể cam đoan với ngươi, chỉ cần ngươi quy thuận, ta tuyệt đối bảo đảm an toàn của ngươi." Từng biết qua rất nhiều cuộc nổi loạn vì xúi giục, bất quá kẻ cầm đầu xúi giục đều bởi vì xúi giục nổi loạn mà chết, mà Lưu Phong cũng là bởi vì ái mộ người tài nên mới kích động làm phản.
 
"Ngươi lầm rồi, ta giết ngươi không phải vì tiền tài, cũng không phải vì quyền lợi."
 
Lưu Phong thản nhiên cười nhẹ, gạt gạt lông mày, nói: "Không phải vì tiền tài và quyền lợi, xem ra ngươi chính là vì đàn bà."Nữ nhân tình trường, anh hùng khí đoản". Các hạ tưởng rằng nỗ lực của các hạ đáng giá sao?"
 
"Không đáng giá cũng không sao cả, đây chỉ là hứa hẹn của ta." Nhớ tới nữ nhân kia. Nhớ tới đôi tay nhỏ bé, nhớ tới đôi chân dài của nữ nhân kia. Tâm tình của Lữ Hổ có chút kích động. Vì nàng, tất cả đều là đáng giá.
 
"Hôm nay ngươi phải chết——!" Thân thể Lữ Hổ có chút chấn động, lấy tay dùng sức xóa đi vết máu khóe miệng và trên gương mặt, một lần nữa vung trường kiếm trong tay lên, mũi kiếm xa xa chỉ hướng Lưu Phong, trầm giọng nói: "Ta không muốn nghe ngươi nói nhảm, có bản lãnh ngươi hãy giết ta, hoặc là ta giết ngươi."
Mẹ kiếp. Gặp phải kẻ điên cuồng. Lưu Phong có chút cau mày, trong lòng đang suy nghĩ đến tột cùng hồ ly tinh nào có thể mê hoặc cao thủ đến đến nỗi quên cả sống chết của bản thân như vậy.
 
"Ngươi không phải đối thủ của ta." Lưu Phong đứng ở khu đất bằng phẳng, vẫn không nhúc nhích, giống như một pho tượng điêu khắc.
 
Lữ Hổ cười lạnh một tiếng, nói: "Nếu ta phải chết, ngươi cũng phải chết theo."
"Phải không?". Trên mặt Lưu Phong không có biểu tình gì, trong mắt hắn hiện một tia quang mang sâu kín, bí ẩn, làm cho người ta căn bản không cách nào nhìn thấu hắn đang suy nghĩ gì giờ phút này.
 
Bóng đêm lan tỏa, thân hình của Lưu Phong tựa hồ dần dần hòa nhập trong bóng đêm.
 
"Đi tìm chết đi——!"
Sắc mặt Lữ Hổ trầm xuống, trường kiếm trong tay mãnh liệt xuất ra một tia lửa điện, trong nháy mắt, thân ảnh của Lưu Phong bị bao phủ trong kiếm thế của hắn. Mặc dù Lữ Hổ đã bị thương, nhưng kiếm thế của hắn so với vừa rồi càng thêm sắc bén.
 
Lưu Phong hừ nhẹ một tiếng, chậm rãi bước tới, Hạo Thiên kiếm trong tay kêu vang liên tục, kiếm thể không ngừng phát ra quang mang chói mắt.
 
"Nếu không ra tay, ngươi sẽ không có cơ hội?" Trong mắt Lữ Hổ đột nhiên tinh quang xuất hiện, lóe lên rồi biến mất. Sự phớt lờ và khinh địch của Lưu Phong, đã làm tổn thương sự tự tôn của hắn.
 
"Sát——!"
Kiếm của Lữ Hổ đột nhiên vươn dài ra, trực tiếp dẫn nhập, cỏ cây bốn phía như bị ảnh hưởng của sự giận dữ, dựng đứng lên, giống như vạn kiếm khởi phát, hướng Lưu Phong chém tới.
 
Lưu Phong thần sắc rùng mình, kiếm quang xuất ra, trong nháy mắt tạo ra một đạo kiếm quang cường đại phía trước thân mình, giống như tường đồng vách sắt, bảo vệ toàn thân.
 
Sức mạnh từ hai bên trong phút chốc bỗng nhiên tiếp cận nhau.
Kiếm Lữ Hổ biến hóa rất nhanh, lúc ẩn lúc hiện như vô hình, chỉ có kiếm khí cùng sát khí tung hoành điên cuồng, kiếm thế hàm ẩn sát khí mạnh mẽ, Lưu Phong đã nhận ra điểm này, âm thầm kinh hãi, không dám chậm trễ, vận khởi mười hai thành công lực đối chiến cùng Lữ Hổ.
 
Rất nhanh, hai người đã giao tranh hơn mười chiêu, thế công của Lữ Hổ ngày càng sắc bén, Lưu Phong đúng là thủ nhiều công ít. Bất quá nhìn vẻ mặt của hắn, hắn là chưa dốc hết toàn lực xuất thủ.
 
"Phanh——!" Tức thì một cỗ cát bụi tung lên.
 
Lưu Phong phòng bị không kịp, nhãn quang tựa hồ bị cát bụi che khuất, Lữ Hổ thấy thế trong lòng mừng rỡ, vội vàng đưa thân lên, trường kiếm khẩn cấp đâm tới Lưu Phong, giáng một huyền quang hủy diệt.
 
Kiếm pháp Lữ Hổ càng lúc càng trở nên kỳ ảo, huyền dị, thân hình Lưu Phong tựa hồ hoàn toàn bị bao phủ bởi kiếm thế quỷ dị này.
 
"Chịu chết đi——!" Cảm nhận được mình chiếm thượng phong, Lữ Hổ hét lớn một tiếng, song thủ cầm kiếm, xuất ra sát chiêu. Lưu Phong vội vàng ngăn cản, thân hình giống như lông chim dập dờn, đu đưa.
Đột nhiên, Lữ Hổ cảm giác được cổ tay phải có chút lạnh lẻo, cúi đầu nhìn lại, mới phát hiện tay hắn không biết từ khi nào xuất hiện một vết thương rất nhỏ.
 
Từng giọt máu tươi theo miệng vết thương chậm rãi chảy ra, sau đó dọc theo thân kiếm chảy xuống, một giọt, một giọt rơi xuống đất.
 
"Sao có thể như vậy?" Ngay Lữ Hổ không cách nào tiếp nhận sự thật là mình thất bại, hắn đột nhiên cảm giác được trong máu từ ngực phun ra, chân khí trong cơ thể ngắt đoạn, hắn thậm chí cơ hồ không cầm giữ được trường kiếm trong tay.
 
"Nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, trên đời này cho tới bây giờ không có chuyện gì là không có khả năng." Lưu Phong lạnh nhạt nói, ánh mắt cực kỳ trấn định.
Lữ Hổ do dự một chút, há mồm hỏi: "Ngươi vốn có cơ hội giết ta, sao ngươi lại lưu thủ?"
"Ngươi đi đi." Lưu Phong lạnh nhạt cười, nói: "Thấy ngươi là hán tử. Biết rõ là chết, nhưng vì nữ nhân của mình không để ý đến bản thân, hành vi của ngươi mặc dù rất ngu xuẩn, nhưng là nhưng đáng để người kính nể. Trở về đi thôi, kiếm đạo của ngươi mặc dù có chút thành tựu, nhưng lại không giết được ta. Ta đợi ngươi lần sau trở lại." Lữ Hổ có chút không dám tin tưởng những điều nghe thấy, trên đời lại có chuyện như vậy.
Biết rõ mục đích là giết chết hắn, nhưng hắn lại để mình rời đi. Nếu không phải kẻ ngu, thì chính là người thâm sâu khôn lường. Hiển nhiên, Lưu Phong chính là loại người thứ hai.
 
Lữ Hổ do dự một chút, hỏi: "Ngươi không giết ta, là vì bí mật trên người ta phải không? Nếu là như vậy, ta khuyên ngươi hãy từ bỏ ý nghĩ đó đi, ngay cả chết, ta cũng sẽ không nói cho bất luận kẻ nào bí mật trên người ta." Lữ Hổ nói rất nghiêm chỉnh, sự thật rõ ràng là như thế, bí mật trên người Lữ Hổ từ trước đến nay ngoại trừ hắn, ai cũng chưa từng biết. Cho dù là hảo chủ tử hắn năm đó, hảo huynh đệ cũng đều không rõ ràng lắm.
 
Lưu Phong mặc dù nghe Lữ Hổ dãi bày tâm sự, nhưng là hắn không chấp nhận thực tế, mặt dày vừa cười vừa nói: "Ngươi sai rồi, với kiếm đạo và tu vi của ta, ta căn bản không cần bí mật của ngươi. Ta chỉ là nghĩ rằng, không nên để cho nữ nhân của ngươi trở thành quả phụ. Trở về đi thôi, chờ cảnh giới kiếm đạo của ngươi tăng lên hãy trở lại tìm ta." Những lời này của Lưu Phong, không thể nghi ngờ chính là hoan nghênh ngươi tới giết ta bất cứ lúc nào.
 
Lữ Hổ có chút không hiểu chính xác ý tứ của Lưu Phong, nhưng là bất kể thế nào, Lưu Phong xác thật buông tha chính mình.
 
Trong nháy mắt chuyển thân đi, Lữ Hổ cô độc nói: "Nữ nhân kia vị tất đã hy vọng ta không chết. Cái nàng quan tâm chính là cái chết của ngươi."
.
.
Đến khi Trương Đại Đầu mang theo thân binh và phiên tử Cẩm Y Vệ chạy tới, sát thủ Lữ Hổ đã rời đi thật lâu, Lưu Phong vẫn đứng ở nơi đó không nhúc nhích, trong lòng đang suy nghĩ chủ tử Lữ Hổ rốt cuộc là nữ nhân nào. Tất nhiên đáng để cho một vị anh hùng nhân vật như vậy lại vì nàng bán mạng. Lưu Phong nghĩ trước hết chính là Ma giáo. Ma nữ phong tao, bản lĩnh câu dẫn nam nhân tự nhiên không kém, mà các nàng cũng có lý do muốn mình chết.
 
Tiếp theo, Lưu Phong nghĩ đến chính là nữ nhân Yến Vương phủ. Kỳ nhân dị sĩ dưới tay Yến Vương không thiếu, mà Lữ Hổ giả mạo chính là một người hết sức đặc biệt. Thiết tưởng, không phải tu chân, nhưng lại có thể cùng người tu vi Kim Đan kỳ chống đỡ, người như vậy đủ để xưng kỳ nhân dị sĩ.
 
Nghĩ tới rất nhiều nữ nhân. Lưu Phong hết lần này tới lần khác không có hoài nghi Thái Tử phi, mặc dù hắn biết Thái Tử phi rất muốn làm cho hắn chết, nhưng là hắn cảm thấy với thân phận và hàm dưỡng Thái Tử phi hẳn là còn chưa tới mức dùng sắc đẹp để câu dẫn nam nhân dưới quyền.
 
"Công tử, ngươi có bị thương không?" Trương Đại Đầu thấy trên mặt đất có vết máu, nhất thời kinh hô. Tiếng la không quan trọng, nhưng làm tất cả mọi người đi theo tưởng rằng Lưu Phong bị thương. Phiên tử Cẩm Y Vệ vội vàng hồi báo với Phùng Nguyệt, đồng thời sai quân truy tìm sát thủ. Thân binh thì lập tức hối báo tin tức cho Vương Đức Vọng.
 
"Không có việc gì, để tất cả mọi người trở về đi thôi." Lưu Phong lạnh nhạt cười, xua tản mọi người. Trong lòng hắn thủy chung đang suy nghĩ, đến tột cùng là vị Madam nào muốn mạng của mình. Hắn muốn biết là ai, định dùng bổng bổng để gian sát nàng. Làm cho nàng biết Lưu Đại thiếu gia không dễ bắt nạt như vậy.
 
Ngày hôm sau, Hoa Hạ đại đế nhận được tấu báo đại quân tiễu phỉ đang trên đường rút quân, đồng thời cũng biết được phó soái Lưu Phong anh hùng giết địch, người bị trọng thương nên tấu xin thưởng công lớn.
 
Hoa Hạ Đại Đế nghe xong chuẩn tấu, trong lòng xuất hiện kích động mà đã lâu không có, lão Thiên Sư quả nhiên không có nhìn lầm người. Lưu Phong quả nhiên là một trong số không nhiều nhân tài trung quân ái quốc. Tuổi còn trẻ, lần đầu tiên xuất quân chiến đấu đã lập chiến công hiển hách. Hiếm thấy nữa chính là hắn can đảm bất chấp sự nguy hiểm của tính mạng, một thân xông vào quân doanh tướng địch. Đánh chết một gã thủ lĩnh loạn quân. Nếu Hoa Hạ đại đế ta có thêm mấy người như vậy, sao phải khiếp sợ Phù Tang, Cao Lệ.
 
Hoa Hạ đại đế rất nhanh phê tấu thưởng công, hạ lệnh mau chóng quay về, bất quá thưởng tứ cụ thể Hoa Hạ đại đế không có nói rõ, muốn đợi cùng quần thần cẩn thận hợp kế một chút.
 
.
.
Tại Sơn Mộc trấn, sau khi cử hành lễ tuyên dương công lao to lớn mà nghi thức có phần sơ sài, tướng sĩ ba quân bắt đầu rút quân. Đương nhiên, rút quân cũng không có nghĩa Vương Đức Vọng thốngt lĩnh đại quân đi vào kinh đô. Đại quân tiễu phỉ vốn chính là liên quân, hôm nay chiến sự xong. Nên trả về như trước đây.
 
Dưới đề nghị của Lưu Phong, Vương Đức Vọng lập tức gởi đề nghị lên Quân Bộ, đề bạt Trương Trì làm Doanh quan Lương Châu Thần Cơ Doanh. Hàn Tử Vân cũng bởi vì lập được quân công, được đề bạt Tuyên Võ tướng quân hàm tứ phẩm. Trương Đại Đầu, cùng với một vài tướng sĩ lớn nhỏ cũng đều được ban thưởng. Công chính lớn nhất ngăn chặn tiễu phỉ chính là Lưu Phong. Vương Đức Vọng nhân cơ hội nói quá lên, cơ hồ tất cả công lao đều đổ lên trên đầu Lưu Phong. Đương nhiên, Lưu Phong cuối cùng có thể được thưởng tứ cái dạng gì, còn phải xem ý tứ của Hoàng Đế bệ hạ.
 
"Đông Đông, hôm nay trở về Giang Nam, ngươi sao mất hứng a." Lưu Phong một bên thu thập đồ vật, một bên tùy ý hướng Vương Đông Đông hỏi.
 
Vương Đông Đông hừ nhẹ một tiếng, nói: "Chết cũng không có lương tâm, hi vọng sớm trở về, đi gặp người thân thiết của ngươi đi."
 
Lưu Phong cười hắc hắc, nói: "Có tiên tử trên trời tại Sơn Mộc làm bạn, ta sao lại hy vọng sớm trở về, Đông Đông a, nếu không trước tiên cho phụ thân đại nhân mang binh trở về, chúng ta tiếp tục ở tại chỗ này giao lưu tình cảm?"
 
Vương Đông Đông sắc mặt vui vẻ, nhưng lại hừ nhẹ một tiếng, quay đầu đi.
 
Lưu Phong lại gần, ngồi vào bên cạnh nàng, cười nói: "Tiên tử Madam, Đông Đông, cái mông của ngươi mấy ngày nay hình như lại lớn hơn a."
 
"Đáng ghét, đại sắc lang." Vương Đông Đông vốn muốn nói chuyện cùng Lưu Phong, nhưng lại không chịu nổi được sự khi dễ của sắc lang.
 
"A a, Đông Đông, lại đây, để cho đại ca sờ một chút?" Lưu Phong miệng nói, con mắt cũng là yên vị nhìn chằm chằm cái mông nhỏ bé của Vương Đông Đông, yết hầu rõ ràng đang chuyển động.
 
"Đại ca, ngươi không thể nghiêm chỉnh một chút sao?" Vương Đông Đông trừng mắt nói: "Ngươi nếu còn dám khi phụ ta, xem ta thu thập ngươi như thế nào?"
Lưu Phong nao nao, lập tức cười nói: "Xem ngươi thu thập ta như thế nào?"
 
"Ngươi sắc, ta cũng sắc, ai sợ ai a." Vương Đông Đông đột nhiên đứng dậy, lại gần Lưu Phong, vươn hai tay, ôm chặc lấy eo hắn, kéo sát hắn vào trong ngực.
 
Trong khi Lưu Phong còn đang thất thần, bàn tay nhỏ bé của Vương Đông Đông từ bên hông hắn chảy xuống, chuẩn xác nắm được căn thượng bổng kia của Lưu Phong làm dừng mọi hoạt động.
 
Lưu Phong thầm kêu cứu mạng, lá gan cô nàng này hôm nay thật là lớn.
 
"Đông Đông, mau mau buông tay, cái này ngươi không cầm lung tung được." bổng bổng của Lưu Phong, lần đầu tiên bị Vương Đông Đông bắt được, cảm giác và kích thích rất đặc biệt. Chỉ trong nháy mắt, nó đã trở nên vừa thô vừa to.
 
Vương Đông Đông thấy tiểu bổng bổng đột nhiên biến lớn, càng trở nên tò mò đứng lên, thân mật hỏi: "Đại ca, cái này đã xảy ra chuyện gì?"
 
Muốn thịt ngươi đấy. Lưu Phong rất muốn nói ra tiếng lòng của bổng bổng, nhưng lại cảm giác được có chút không ổn, nếu lần trước đã quyết định tạm thời không ăn Vương Đông Đông, lần này cũng nên kiên nhẫn.
 
Miệng thì lên tiếng đơn giản, nhưng là bổng bổng lại rất khó chịu. Nhẫn, nhẫn, ta nhẫn.
"Đông Đông, ngươi mau buông tay, nếu không ta cũng không thể tiếp tục bảo đảm an toàn của ngươi?" Dục vọng mãnh liệt đang cùng lý trí tranh đấu kịch liệt.
 
Vương Đông Đông thấy Lưu Phong có chút khó chịu, ân cần nói: "Đại ca, ngươi làm sao vậy?"
 
Làm sao vậy? Làm sao vậy? Dục hỏa của ta khó nhịn a, đều là tiểu nương bì ngươi làm hại.
 
 
Việc rõ ràng, trở thành như vậy, tiểu nương bì còn hỏi làm sao vậy?" Lưu Phong, sau này có cơ hội nhất định mở lớp học, thực hiện giáo dục giới tính cho mọi người. Nếu không, các nữ hài tử khi lớn tựa như Vương Đông Đông, ngay cả chính mình xảy ra chuyện gì cũng đều không hiểu, thật sự là buồn bực.
 
"
Đông Đông, nếu ngươi không buông tay, ta sẽ cướp đi trinh tiết của ngươi." Lưu Phong thật sự chịu không được, vội vàng nói một cách trực tiếp.
 
Quả nhiên, sau khi nghe thấy đề cập đến trinh tiết, mặt của Vương Đông Đông đỏ bừng, nghĩ tới tình hình của Lưu Phong giờ phút này, nhất thời hiểu được nguyên ủy trong đó.
 
Kỳ thật Lưu Phong đã đoán sai một chút, Vương Đông Đông cũng không phải kẻ thiếu hiểu biết, mà là lá gan lớn, vốn nàng chỉ là giả vờ ác ý cùng Lưu Phong so sắc, lại không nghĩ tới phản ứng của Lưu Phong lại mãnh liệt như thế.
 
"
Đại ca, xin lỗi a, ta. sai rồi, nhưng là vẻ mặt nhìn có chút hả hê. Nàng biết rõ ràng, dục vọng nam nhân nếu không được phát tiết, thì sẽ là cảm thấy rất thống khổ.
 
Ta khinh, ngươi cười ta, xem ta làm ngươi khóc như thế nào. Lưu Phong mãnh liệt ôm Vương Đông Đông vào trong lòng, hai tay nâng hương đồn phì mỹ của nữ nhân, để bổng bổng kia hung hăng tiếp xúc với bộ vị mẫn cảm dưới hạ thân của Vương Đông Đông.
 
Thân thể mềm mại Vương Đông Đông khẻ run, thở hổn hển, hạ thể nhất thời truyền đến một cảm giác nóng bỏng.
 
"Trời ạ, ngàn vạn lần không thể phát sinh quan hệ." Lý trí mách bảo Vương Đông Đông, nàng phải bảo vệ trinh tiết của mình
 
"Đông Đông, đều là ngươi làm hại, ngươi nhất định phải chịu trách nhiệm a." Hai tay Lưu Phong dùng sức xoa bóp cặp mông của nữ nhân. Hạ thể liên tục xuyên qua quần nữ nhân, đánh sâu vào bộ vị mẫn cảm của nàng.
 
Hành vi của Lưu Phong có chút hèn mọn, nhưng hết thảy đều là do Vương Đông Đông ban tặng, Lưu Phong cũng là nạn nhân.
 
Tình hình khẩn cấp, Vương Đông Đông sợ Lưu Phong chịu đựng không được chiếm đoạt mình, do dự một chút, lấy hết can đảm, suyễn trứ hương khí nói: "Đại ca. Không nên lộn xộn, ta. Ta. Ta lấy tay giúp ngươi thoải mái."
 
"Lấy tay giúp ta?" Lưu Phong nao nao, lập tức mừng rỡ, ngoan ngoãn, ngươi cuối cùng còn có chút lương tâm.
 
"Có thể không?" Vương Đông Đông đỏ mặt, cẩn thận hỏi. Nàng còn tưởng rằng Lưu Phong hơn phân nửa sẽ không đồng ý. Tâm tình rất là khẩn trương.
"Ngươi sẽ làm chứ?" Lưu Phong hỏi có chút chờ mong.
 
Vương Đông Đông thẹn thùng gật đầu, thấp giọng nói;" Ta xem qua Xuân Cung đồ mà ca ca cất dấu."
 
Lưu Phong đã minh bạch, tình cảm Vương Đông Đông chính là học được từ dâm thư, xem ra quá trình không cần hắn phải chỉ đạo.
 
"Đông Đông, bắt đầu đi."
 
Vương Đông Đông ân nhẹ một tiếng, ngọc thủ khéo léo xen giữa hai chân của Lưu Phong, run rẩy nhẹ, nắm chặt bổng bổng kia.
 
"Kích thích thật mạnh liệt——!"
 
Lưu Phong nhịn không được thở nhẹ lmột tiếng, trong lòng cảm thấy sảng khoái nói không nên lời, bàn tay nhỏ bé của nữ nhân cầm ở chỗ này. Thật sự là quá mỹ diệu.
Không thể không thừa nhận, Vương Đông Đông ở phương diện này thiên phú rất cao. Mặc dù mới biết lý thuyết, mặc dù đây là lần đầu tiên. Nhưng nàng thực hành thập phần linh hoạt, khiến cho Lưu Phong sảng khoái vô cùng.
 
"Cầm vào trong." Lưu Phong dần dần đã không thỏa mãn Vương Đông Đông vuốt ve qua khố tử.
 
Vương Đông Đông có chút thẹn thùng, nhưng giờ phút này cũng không thể lựa chọn, ai bảo họa này chính nàng gây ra.
 
Để thuận tiện cho Vương Đông Đông, Lưu Phong tụt quần xuống, hạ thân xích lõa đứng lên, hai tay của nữ nhân chuyển động tại hạ thể hắn, mà hắn đưa hai tay thân hướng tới bộ ngực nữ nhân. Xoa bóp nhẹ nhàng, thi triển liên tục hơn trăm loại thủ nghệ.
 
Kích thích và khoái cảm truyền đến từ tay nữ nhân. Tốc độ thường rất nhanh. trong thời gian ngắn, hạ thể của Lưu Phong đã truyền đến một khoái cảm đỉnh điểm.
 
"Đông Đông, nắm chặt một chút, nhanh hơn một chút."
Được Lưu Phong chỉ điểm, động tác trên tay Vương Đông Đông gia tăng mạnh mẽ.
 
Đột nhiên, Lưu Phong thở nhẹ một tiếng, khoái cảm như dòng điện chạy dọc sống lưng, thân thể giật giật, một dòng chất lỏng màu sữa trắng phun ra, dính đầy một tay của Vương Đông Đông. Có lẽ do Vương Đông Đông lần đầu tiên hầu hạ hắn, thời gian Lưu Phong phun ra rất lâu, ít nhất gấp đôi so với ngày thường.
 
Lưu Phong thở hổn hển, sảng khoái cả ngày, bộc phát này kéo dài mạnh mẽ làm cho hai chân hắn cảm thấy bay bổng, hắn muốn ôm chặt hương đồn phì mỹ của Vương Đông Đông, thụ hưởng cảm giác thoải mái.
 
"Đông Đông, giúp ta một chuyện?" Sau khi Lưu Phong thỏa mãn, sắc mặt có chút đỏ ửng, nhưng là lục quang trong mắt đã biến mất. Ngoại trừ sắc mặt có chút uể oải bên ngoài, hết thảy đều khôi phục bình thường. Nam nhân thường thường là như vậy, tới nhanh, biến mất cũng rất nhanh.
 
"Đại ca, ngươi thật xấu. Chuyện gì nói đi?" Có lẽ kích thích khác thường này làm cả người Vương Đông Đông nóng bừng lên, giờ phút này trên mặt của nàng cũng hiện lên hai điểm đỏ ửng.
 
"Nếm thử, nói cho ta biết là cái kia có mùi vị gì?" Lưu Phong lại nhớ tới câu kinh điển kia nói, trong miệng một ngàn người đàn bà, có một ngàn loại mùi vị khác nhau.
 
Vương Đông Đông nao nao, cẩn thận hỏi: "Có thể ăn sao?" Trong Xuân cung đồ của Vương Bảo Nhi không có nói chất dịch này có thể ăn, cho nên trong lòng của Vương Đông Đông cũng không biết chính xác có ăn được hay không.
 
"Có thể ăn." Lưu Phong nói nhanh: "Ăn cái này có thể làm đẹp, phòng ngừa bệnh tật. Tóm lại, có nhiều cái tốt."
 
Vương Đông Đông do dự một chút, đưa tay đặt lên trên mép, vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm một cái, ăn vào một chút chất lỏng màu sữa trắng.
 
Lưu Phong hơi kinh hãi, kỳ thật hắn chỉ là tùy tiện nói một chút, lại không nghĩ rằng Vương Đông Đông thật sự ăn một ít. Hắn rốt cục cũng hiểu cái gì kêu không biết thì không sợ. Nếu Vương Đông Đông biết ăn chất lỏng kia có ý nghĩa gì, e rằng đánh chết nàng cũng sẽ không tùy tiện ăn nó.
 
"Đông Đông, mau nói cho ta biết là cái mùi vị gì?" Lưu Phong trong lòng đầy chờ mong hỏi.
 
Vương Đông Đông suy nghĩ một chút, nói: "Hình như là có vị ngọt."
 
"Vị ngọt? A a, quả nhiên là vị ngọt." Câu trả lời của Vương Đông Đông không thể nghi ngờ chính là đáp án Lưu Phong chờ mong đã lâu. Từ trước tới nay, Lưu Phong đều kiên trì nhận định tinh dịch có vị ngọt. Hôm nay rốt cuộc có người làm sáng tỏ việc này.
 
"Đại ca, bây giờ nên làm cái gì đây?" Vương Đông Đông cảm thấy mông lung mở to mắt, nhìn Lưu Phong hỏi.
 
"A a, tiểu nương bì sau này nhất định sẽ cho ngươi ăn nhiều nhiều." Lưu Phong đang đắm chìm trong ý dâm, tựa hồ vẫn chưa nghe thấy câu hỏi của Vương Đông Đông.
Vương Đông Đông thấy Lưu Phong không để ý tới mình, mị nhãn ngưng lại liếc hắn một cái, sẳng giọng: "Đại bại hoại, vừa mới giúp ngươi. Bây giờ sẽ không để ý tới ta nữa"
Lưu Phong thấy Vương Đông Đông cau mày, vội vàng cười nói: "Đông Đông, ngươi là có chuyện gì nói với ta phải không?" Đôi tay nhỏ bé của Vương Đông Đông thật kích thích, thật kích tình, Lưu Phong cũng không muốn đắc tội với Vương Đông Đông. Hắn muốn để cho Vương Đông Đông có thể cho hắn sung sướng nhiều hơn nữa.
 
Vương Đông Đông đột nhiên hỏi: "Đại ca, ngươi có cưới ta không"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.