Thế Giới Tiên Hiệp

Chương 44: Lấy lùi làm tiến: 2-5




"Chém!" Thanh âm Lưu Phong lạnh như băng cùng với sát khí như một sát thần khiến người ta sợ hãi trong lòng.
 
"Phó soái đại nhân, ngươi không có quyết xử giết chúng ta, chúng ta là thân tín của Doanh quan đại nhân." Hai người này ngày thường kiêu ngạo, chưa từng nghĩ đến vị phó soái đại nhân trước mặt, nếu không bọn họ đã không dám làm.
 
"Thân tín con mẹ ngươi, Đại Đầu, chém cho ta!" Lưu Phong ánh mắt tức giận, lạnh lùng nói.
 
Trương Đại Đầu nghiêm nghị không nói, đưa tay rút cương đao bên hông, khuôn mặt lóe lên một tia dữ tợn, giơ tay chém xuống, cương đạo xẹt qua không trung lưu lại một hình vòng cung lạnh lẽo, hai cái đầu lâu đã nhanh chóng rơi trên mặt đất.
 
Sĩ binh tham dự cướp bóc tại trường nhất thời hoảng hốt. Vốn tưởng vị nguyên soái trẻ tuổi này cùng lắm cũng chỉ ra dáng dọa nạt, không ngờ hắn thực sự ra tay, tra xét cũng không tra xét, trực tiếp mang hai gã thân tín của đại nhân giết.
 
Mọi người đều lộ ra vẻ sợ hãi.
 
Lữ gia hai huynh đệ và Tạ Thế Kiệt sớm biết tin, nhưng không ai dám đến đây. Theo ý bọn họ, đêm nay không cho phép đi ra ngoài cướp bóc, nhưng không ngờ, bọn thuộc hạ này ngu ngốc tự tiến đi ra ngoài náo loạn một phen, để chuốc đại họa. Cũng may chỉ có hai thân binh, , Lữ gia hai huynh đệ hoàn toàn có thể xóa sạch dấu vết.
 
Thần sắc nghiêm khắc, Lưu Phong cao giọng quát: "Đại Đầu, nhưng người này giao cho ngươi, mau điều tra tội hành bọn họ, y theo luật pháp, phải giết thì cứ giết, cần đánh cho đánh, không nên lưu tình."
 
Trương Đại Đầu hiên ngang tiến lên một bước, lạnh lùng nói: "Thuộc hạ tuân mệnh."
Một hồi chỉnh quân giết người oanh oanh liệt liệt bắt đầu.
 
. Kinh đô hoàng thành đông cung, Hoàng thái tôn đang chong đèn đọc sách. Là quân vương tương lai, Hoàng thái tôn rất chú trọng tích lũy tri thức cho bản thân, nguyện vọng của hắn sẽ là một vị minh quân chứ không phải là hôn quân. Vì vậy, cho đến giờ hắn đều rất khắc khổ, cũng rất chăm chỉ.
 
"Điện hạ, có người muốn gặp ngươi?" Người nói là Tiểu Thúy, nha hoàn thiếp thân của Hoàng Thái Tôn.
 
Hoàng thái tôn nao nao, lập tức ngẩng đầu, cau mày nói: "Là ai cư nhiên muốn ta phải tự mình đi gặp hắn?"
 
"Điện hạ." Tiểu Thúy đang muốn nói lại không ngờ bên ngoài truyền đến thanh âm nữ tử: "Hoàng nhi, chẳng lẽ đến mẹ cũng không được sao?"
 
Hoàng thái tôn sắc mặt biến đổi, trong mắt hiện lên lên một chút tâm tình phức tạp. Vội vàng đứng dậy, tiến lên nghênh đón: "Hoàng nhi khấu kiến mẫu thân đại nhân."
 
Thái tử phi cười nhạo nói: "Hoàng nhi, gần đây ngươi không có đến thỉnh an ta, như thế nào, ngươi rất bận sao? Bận rộn đến ngay cả mẫu thân cũng có thể quên?"
 
Hoàng thái tôn không khỏi một trận khẩn trương, cũng không dám nhìn thẳng mẫu thân mình.
 
"Mẫu thân, hài nhi mấy hôm nay quả thật có chút bận rộn, vốn hài nhi định ngày mai đến thăm mẫu thân, không ngờ hôm nay người."
 
"Được rồi." Nét mặt thái tử phi tỏ vẻ uể oải: "Ngươi là do ta sinh ra, cũng là do ta dạy dỗ, trong lòng ngươi nghĩ thế nào, ta lại không biết. Nói thật cho ta biết, có phải hôm nay nghe được gì đúng không?"
 
Hoàng thái tôn do dự một chút nhẹ giọng nói: "Mẫu thân đại nhân quá lo lắng, hài nhi quả thật có chút bận rộn nên mới mấy ngày không đến thỉnh an mẫu thân. Người yên tâm, từ ngày mai, con dù có bận cũng sẽ tới thỉnh an mẫu thân."
 
Đôi mắt mỹ lệ của thái tử phi có chút ảm đạm, u buồn nói: "Hoàng nhi, ngươi nghĩ mẫu thân thật sự rất cần ngươi thỉnh an sao? Ta chỉ nghĩ, ngươi tuổi còn nhỏ, dễ nghe lời ngoại nhân, ảnh hưởng đến quan hệ của chúng ta."
 
Hoàng thái tôn thân thể khẽ run lên, vội vàng hỏi: "Mẫu thân người thật sự quá lo lắng, chúng ta là mẫu tử, vĩnh viễn đều là mẫu tử. Trong lòng hài nhi, người vĩnh viễn là một mẫu thân tốt, quan hệ của chúng ta người khác nào có thể xen vào được."
 
Đôi mắt rưng rưng nước mắt của thái tử phi nhìn chằm chằm khuôn mặt hoàng thái tôn, cười nói: "Hoàng nhi, nói thật cho ta biết, Lãnh Nguyệt tiên sinh có tìm ngươi hay không?"
 
Hoàng thái tôn sắc mặt khẽ biến, thoáng do dự một chút, nói: "Hài nhi không dám dấu diếm mẫu thân đại nhân, Lãnh Nguyệt tiên sinh quả thật đã tìm hài nhi."
 
"Vậy chuyện Triết Biệt tướng quân ngươi cũng đã biết?" Thái tử phi mặt lạnh lùng hỏi.
Hoàng thái tôn gật đầu, trầm giọng nói: "Không sai, Lãnh Nguyệt tiên sinh cũng nói cho con biết. Mẫu thân đại nhân, con cũng xin người thu hồi thánh mệnh, triệu hồi Triết Biệt tướng quân."
 
"Hừ." Thái tử phi hừ nhẹ một tiếng, bực tức nói: "Chẳng lẽ ngay cả ngươi cũng phản đối cách làm của ta? Ngươi cũng biết mẫu thân làm như vậy, hoàn toàn là vì ngươi."
 
Dừng lại một chút, Thái tử phi lại nói tiếp: "Ta vừa nghe tin Hoa Hạ đại đế có thể tiến hành thanh tra hoàng thương và nội vụ khố. Hoàng thương và nội vụ khố bị hổng khuyết nhiều, tin rằng ngươi cũng biết rõ. Vạn nhất lỗ hổng này bị Hoa Hạ đại đế phát hiện ra, ngươi tưởng rằng Hoa Hạ đại đế dễ dàng tha thứ cho chúng ta sao? Chúng ta bây giờ phải nhanh chóng lấp lổ hổng này. Thiên Thượng Nhân Gian của Lưu Phong chính là một công cụ, mẫu thân thân phải có nó, nắm nó trong tay. Nếu không, đến lúc đó ngươi và ta đều không tốt."
 
Hoàng thái tôn gật gật đầu, nói: "Con biết. Chỉ là Lãnh Nguyệt tiên sinh nói Triết Biệt không giết được Lưu Phong."
 
Thái tử phi nhíu mày nói: "Ngươi tin ta hay tin Lãnh Nguyệt?"
 
Hoàng thái tôn lạnh nhạt nói: "Lãnh Nguyệt tiên sinh sẽ không gạt con."
 
"Vậy ý ngươi là, mẹ ngươi lừa ngươi?" Thái tử phi hai mắt trợn tròn, trong ngữ khí mang theo một tia tức giận: "Hoàng nhi, ngươi nói làm ta rất đau lòng."
 
"Mẫu thân đại nhân, người không nên hiểu lầm ý tứ của con." Hoàng thái tôn vội bước lên nắm chặt tay thái tử phi, thành khẩn nói: "Mẫu thân đại nhân, bất kể lúc nào con cũng là nhi tử của người, con như thế nào lại không tin người. Chỉ là chuyện Triết Biệt tướng quân này, con cũng thấy không nắm chắc lắm. Nghe Lãnh Nguyệt tiên sinh nói, Lưu Phong đã có thần binh trong truyền thuyết."
 
Thái tử phi trầm giọng nói: "Ta biết, nhưng mà ta còn cho rằng Triết Biệt tướng quân có bảy phần nắm chắc có thể giết chết Lưu Phong. Hoàng nhi, chuyện này ngươi không cần xen vào nữa, để mẹ xử lý."
 
."Có chuyện ta muốn hỏi ngươi, vì sao ta phái người đến nội vụ khố để lấy tiền, lại bị ngươi cự tuyệt?" Ngữ khí thái tử phi rõ ràng mang theo sự nghiêm khắc.
 
Hoàng thái tôn nhíu mày nói: "Mẫu thân đại nhân, nói như vậy bát nhân đúng là do người phái đến? Người cũng biết nội vụ khố bây giờ khuyết bao nhiêu không? 800 vạn lượng bạc. Mấy ngày nay con nghĩ đủ thứ biện pháp mới bù được 80 vạn lương. Ngày hôm qua người phái người mở miệng đòi luôn 20 vạn lượng, người bảo con như thế nào mà cấp cho đây? Mẫu thân đại nhân, vốn con không muốn cùng người nói chuyện này. Nhưng hôm nay nếu người hỏi tới, con cũng phải nói rõ ràng với mẫu thân. Sau này hoàng thương không thể tiếp tục lấy tiền của nội vụ khố nữa.
 
Thái tử phi có chút tức giận: "
Hoàng nhi, ngươi, đây là ý gì? Ta lấy bạc nội vụ khố, ngươi tưởng ta dùng cho chính mình? Tất cả không phải đều là vì ngươi. Lúc này đúng là thời khắc mấu chốt, ta không phải lôi kéo trọng thần đế quốc cho ngươi sao?"
 
Hoàng thái tôn khẽ thở dài một tiếng, nói: "
Mẫu thân có chuyện con không biết có nên nói với người không nữa?"
 
Thái tử phi nhíu mày nói: "
Ngươi, ta là mẫu tử, còn có chuyện gì không thể nói ra."
 
Hoàng thái tôn do dự một chút nói: "
Mẫu thân, con nhận được tin tức, tháng trước hoàng thương từng có năm mươi vạn lượng bạc chuyển đến Yến Vương phủ. Không biết mẫu thân đại nhân có biết chuyện này không?"
 
"
Có chuyện như vậy sao?" Thái tử phi nhíu mày: "Hoàng nhi ngươi từ đâu nghe được tin tức này, hoàng thương vẫn do vi nương chưởng quản, một lượng bạc phải thông qua vi nương phê chuẩn mới có thể điều động. Như thế nào lại có thể xuất hiện chuyện như vậy?"

"
Mẫu thân, sự tình hoàng thương con không rõ lắm, cũng không dám hỏi nhiều. Bất quá, chuyện 50 vạn lượng bạc này quả thật là có thật. Nếu mẫu thân không biết việc này vậy có nghĩa là gian tế của Yến Vương đã chui vào hoàng thương. Mẫu thân, con hy vọng người có thể sớm điều tra việc này."
 
Thái tử phi đứng dậy, trầm giọng nói: "
Hoàng nhi, ngươi yên tâm, chuyện này vi nương nhất định điều tra rõ ràng. Thời gian cũng không còn sớm nữa, ngươi cũng nghỉ ngơi sớm một chút đi. Qua vài ngày nữa, ta sẽ phái người thông tri cho ngươi.
 
Hoa Hạ đại đế tâm tình không tốt.
 
Quan lại đế quốc cao thấp đều biết, các đây mấy ngày tâm tính Hoa Hạ đại đế thật không tốt, trong thời gian ba ngày lão chỉ ăn một lần. Ngay cả Mã hoàng hậu tự mình làm thức ăn sáng, lão cũng chỉ là ăn hai phần.
 
Liên tiếp mấy ngày lên triều, Hoa Hạ đại đế bởi vì tâm tình không tốt, hay nổi giận, vài tên quan viên cũng bởi vì một chút việc nhỏ mà bị Hoa Hạ đại đế khiển trách. Ngay cả vị Lý các lão đức cao vọng trọng cũng bị Hoa Hạ đại đế phạt bổng lộc một năm. Lý các lão đi theo Hoa Hạ đại đế sớm nhất, năm đó từng vì đế quốc lập nhiều công lao. Bình thường, trước mặt bách quan văn võ, Hoa Hạ đại đế sẽ để Lý các lão chút thể diện, nhưng hôm nay lại đối xử như vậy.
 
Hôm nay chầu triều, quần thần sợ hãi bất an như trước trận chiến căng thẳng, sợ chính mình không cẩn thận lại làm Hoa Hạ đại đế không hài lòng, chuốc lấy đại họa.
"Bệ hạ, Cẩm Y Vệ đưa tin gấp sáu trăm dặm." Nói chuyện chính là nội các thủ phụ Trương Tử Ngưu. Quần thần hơi kinh hãi, không nghĩ tới còn có người ra mặt dâng sớ, không phải muốn chết sao?"
 
Hoa Hạ đại đế hơi ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Trương Tử Ngưu một cái, nói: "
Nói, chuyện gì?"
 
"
Cẩm Y Vệ tuần sát sứ Lưu Phong báo lên, thỉnh cầu bệ hạ và Quân Bộ ban cho hắn chức chưởng quản quân tịch Lương Châu Thần Cơ Doanh." Trương Tử Ngưu mang nội dung tấu sớ đơn giản nói lại.
 
"
Mang sớ văn lên đây." Hoa Hạ đại đế khuôn mặt lộ chút âm trầm, thấp giọng ra lệnh.
Một bên sớm có người hầu, mang tấu sớ Lưu Phong hai tay dâng lên.
 
Hoa Hạ đại đế nhìn lướt qua, liếc mắt nhìn quần thần một cái, nói: "
Cẩm Y Vệ tuần sát sứ, Tiễu Phỉ phó nguyên soái Lưu Phong thỉnh cầu chưởng quản quân tịch Lương Châu Thần Cơ doanh, các ngươi thấy thế nào?"
 
Lý các lão liền mở miệng trước tiên: "
Bệ hạ, quân tịch luôn luôn đều do Quân Bộ đế quốc chưởng quản, không được bỏ đi tiền lệ này."
 
Hoa Hạ đại đế nhìn thoáng quá thống soái quân bộ đế quốc nói: "
Trình khanh gia, ngươi là Thống soái Quân Bộ đế quốc, ngươi nói xem?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.