Thế Giới Phép Thuật - Gwyn

Chương 4: Nhận quơ sư phụ




Hai tay Kiều Nhã Nguyễn bám chặt trên mặt đất, ngẩng đầu, đập vào mắt là ánh nhìn phòng bị của Tiểu Bất Điểm.

Con của cô, đang dùng ánh mắt phòng bị nhìn cô.

Kiều Nhã Nguyễn muốn khóc, lại bật cười. Cô cười nhưng nước mắt vẫn chảy ra.

“Tại sao? Tôi và ông không thù không oán, tại sao ông lại làm như vậy?” Kiều Nhã Nguyễn khản giọng nói, giọng nói đầy bi thương, tựa như tiếng kêu của chim đỗ quyên.

Cô ngồi quỳ dậy, vươn tay giữ lấy Tiểu Bất Điểm, “Mẹ là mẹ con đây, Tiểu Bất Điểm, mẹ là...”

“Cô không được mắng ông cháu, ông cháu đã cứu cô, tại sao cô lại mắng ông cháu.” Tiểu Bất Điểm ôm chặt lấy chân của Tát Phổ Man, khó chịu nói, “Mẹ cháu sẽ không mắng người khác.”

Mẹ cháu sẽ không mắng người khác.

Cánh môi Kiều Nhã Nguyễn mấp máy, cổ họng lại đau dữ dội.

Cô ngẩng đầu, nhìn Tát Phổ Man vẫn không nói gì, sau đó lảo đảo đứng dậy, “Tôi biết ông có thể đoán được tương lai, nhưng ông không có quyền quyết định thay tôi, thay con gái của tôi.”

Không biết có phải vì sợ bị con gái chán ghét hay không, giọng nói Kiều Nhã Nguyễn đã nhẹ nhàng hơn.

“Kiều Nhã Nguyễn, thế này là thế nào?” Phong Phong cuối cùng cũng không thể im lặng nữa, anh bước qua kéo cổ tay Kiều Nhã Nguyễn lại, “Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra? Tại sao lại gạt anh?”

Câu cuối cùng, Phong Phong gần như gầm lên.

Liệu có phải, nếu chuyện này không xảy ra, cô ấy sẽ không nói gì với anh, nói với anh rằng anh đã có một đứa con, rằng con của anh đã từng tồn tại.

Trái tim này sao đau quá, đau đến nỗi hít thở không thông.

“Em nói đi.” Phong Phong vẫn siết chặt cổ tay cô, kéo cô vào trong lòng, ép cô mặt đối mặt với mình.

“Phong...” Thủy An Lạc kêu lên, sợ anh làm tổn thương đến Kiều Nhã Nguyễn.

Sở Ninh Dực vươn tay kéo Thủy An Lạc lại, “Để tự họ giải quyết đi, không sau này sẽ phiền phức hơn đấy.”

“Nói cho anh biết?” Kiều Nhã Nguyễn đột nhiên mỉm cười, dùng sức gạt tay anh ra, “Nói cho anh biết cái gì? Nói cho anh biết, em đứng dưới nhà Thủ trưởng, dầm mưa cả đêm, cầu xin được một năm, gần như liều mạng sinh con ra, đến tháng thứ ba lại bị hỏa hoạn nuốt mất hay sao?” Kiều Nhã Nguyễn cười, tiếng cười đầy thê lương, “Đến cái chết em cũng từng nghĩ tới. Em đã hao hết khí lực để đứng dậy, chẳng lẽ còn muốn để anh phải nếm thử loại đau đớn này một lần hay sao?” Kiều Nhã Nguyễn nói, cười, những vệt nước mắt nối tiếp nhau.

Hai tay Phong Phong hơi run lên, ánh mắt tiếp tục rơi vào Tiểu Bất Điểm, tiếp đó là Tát Phổ Man.

Lửa giận công tâm, anh vung nắm đấm định đánh tới, lại bị Sở Ninh Dực vươn tay giữ lại, thấp giọng cảnh cáo: “Con cậu đang nhìn đấy.”

Sở Ninh Dực vừa dứt lời, đùi của Phong Phong liền truyền đến một trận đau đớn. Anh cúi đầu, Tiểu Bất Điểm đang ôm lấy chân anh hung hăng cắn.

“Không được đánh ông cháu.” Tiểu Bất Điểm ngẩng đầu, quật cường thốt lên.

Sở Ninh Dực thả tay Phong Phong ra. Anh đã là ba của ba đứa trẻ, cho nên anh biết là một người cha, cái gì có thể làm, cái gì không thể làm. Nếu Phong Phong đánh ông ta, Tiểu Bất Điểm cả đời này cũng sẽ không tha thứ cho anh.

Phong Phong từ từ thu nắm đấm lại, nhìn cô bé vẫn ôm chặt lấy bắp đùi mình, phẫn nộ nhìn anh gườm gườm.

Bị con gái mình nhìn như vậy, cảm giác này, e là tê tâm liệt phế cũng không đủ để hình dùng. Anh hơi hé miệng, lại không phát ra nổi bất cứ thanh âm nào.

Thủy An Lạc ôm chặt Bánh Bao Rau, trong lòng chua xót, chóp mũi cay cay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.