Thế Giới Nợ Tôi Một Mối Tình Đầu

Chương 423: Ngoại Truyện Anh Ta Là Có Ý Gì




"Tổ chức của chúng tôi đã từng chứng kiến sự hưng thịnh cũng như suy bại của vô số đế quốc, sự ra đời và diệt vong của các loại sinh vật, nhưng từ hàng vạn ngàn năm nay, chỉ có sự ngu muội của loài người là vĩnh cửu."

Sau khi Ancient One cắn câu, Evanson không hề nâng cần câu lên mà còn nhắm mắt nói ra câu này với giọng điệu vô cùng đau đớn.

"Bọn họ rất khó để đoàn kết lại với nhau, mà việc mất đoàn kết, hẹp hòi, ích kỷ này, sẽ trở thành căn nguyên cho sự hủy diệt của chúng ta." 

"Thượng Cổ Tôn Giả." Evanson bình tĩnh nhìn Ancient One mà nói: "Để tôi giảng bài học cuối cùng cho bà nhé."

"Ta chỉ là đám sâu, đại quân tan thành mây khói, thế giới cháy rụi dưới chân ta." Một giọng nữ trầm thấp cứng cỏi lại đè nén thù hận vang vọng trong căn phòng.

Lại xuất hiện một cảnh tượng mới, nhưng hình ảnh lần này lại khiến cho Ancient One có cảm giác gần gũi hơn, bởi vì bất luân là Dalaran hay High Heavens, không khí huyền ảo đều quá đậm đặc. 

Nhưng lần này lại xuất hiện những tòa cao ốc, thành phố cực kỳ hợp thẩm mỹ của loài người hiện đại, mặc dù trên trời có máy bay chiến đấu đang lao vùn vụt, trông rất tiên tiến, nhưng vẫn làm cho người ta cảm thấy, có lẽ loài người phát triển thêm 100 năm nữa cũng sẽ như thế này.

Nhưng vào lúc này, bóng ma hủy diệt liền phủ xuống. Chiến hạm to lớn nhả ra từng cái vòi như một con bạch tuộc, bom cứ thế trút xuống thành phố.

Trong mỗi hố sâu dưới đất đều hiện ra đủ loại sâu bọ, trong nháy mắt cuốn sạch cả thành phố như một cơn hồng thủy. Bầy sâu bọ bao phủ lấy những người mặc giáp điện, những con thú khổng lồ cao mấy chục mét va đổ những tòa nhà chọc trời, san phẳng những cỗ máy chiến tranh cồng kềnh kia. 

Rất nhanh bọn chúng liền tiến vào quảng trường có dựng một pho tượng khổng lồ, nơi này là phòng tuyến cuối cùng của thành phố này, hay có lẽ là của hành tinh này rồi, quân phòng thủ tập trung tại đây, dự định tử chiến đến cùng.

Thế nhưng những con côn trùng khổng lồ từ dưới đất chui ra phối hợp với nhau để áp sát đại quân, trong nháy mắt xé nát phòng tuyến của bọn họ. Chiến hạm khổng lồ trên không rơi xuống từ tầng mây, xem ra chiến trường của bọn họ cũng không chỉ là ở trên mặt đất.

Chiến hạm rơi xuống nổ tung, ánh sáng lóe lên. 

Một thân hình cuối cùng cao ngạo đứng trên phế tích của thành phố, giáp xác của côn trùng bao quanh lấy thân thể uyển chuyển của cô, sau lưng là đôi cánh đao tạo nên từ xương chân, còn mái tóc của cô lại đầy những roi xương thép gai. Ừm... Còn có đôi giày cao gót không hiểu ở đâu ra của cô nữa.

Từng thứ đồ đều khiến người khác ghê sợ này, nhưng khi gộp chúng lại với nhau thì lại tạo ra một mỹ cảm khác thường.

"Ta chắc chắn phải hoàn thành việc báo thù của mình trên hành tinh này, bởi vì ta là Queen of Blades!" Gương mặt mang những nét đặc thù của phụ nữ kia hiện đầy những đường vân phát ra ánh sáng tím. 

"Dark Psionic!" Ancient One kinh ngạc nói, con ngươi và đường vân màu tím trên mặt Queen of Blades khiến bà cảm thấy quen mắt vô cùng, bởi vì khi bà sử dụng toàn lực cũng sẽ xuất hiện chúng.

"Sức mạnh bóng tối mà cô ta sử dụng mạnh hơn tôi rất nhiều..." Ancient One mau chóng đưa ra nhận xét. Tại sao? Bởi vì cái của Queen of Blades có thể phát sáng!

"Sarah Kerrigan, vốn thuộc về Ghost agent của quốc gia loài người Koprulu sector, thiên tài trăm năm có một, đã từng vì bảo vệ nhân loại mà chống lại cuộc xâm lăng của trùng tộc, từng có công lao hiển hách." Evanson nghiêng đầu nói: "Nhưng dã tâm và sự đê tiện của một số người khiến cô ta rơi vào tử địa, cuối cùng chúa tể của trùng tộc biến cô ấy thành dạng này, cô ấy đã tự mình dẫn theo bầy trùng để đích thân hủy diệt quốc gia mình đã từng bảo vệ, đồng thời biến thành tiết mục chính trong Darkness Rising, bầy trùng mà cô ấy dẫn đầu cũng đáng sợ y hệt Burning Legion vậy." 

"Một bài học sâu sắc, đúng không?" Evanson hơi châm chọc nói: "Mặt tối của loài người đã khiến họ tự đẩy mình vào vực thẳm."

"Cô ấy cũng là một phần của Darkness Rising?" Ancient One hiện giờ rất bình tĩnh, bởi vì bà không còn sức để mà kinh ngạc nữa. Có lẽ bà nên về nhà nghỉ hưu, nhân lúc vẫn còn thời gian để hưởng thụ cuộc sống, sau đó ăn một bữa ngon.

"Đúng." Evanson cười khổ nói: "Hơn nữa bầy trùng của cô ta còn ở rất gần vũ trụ của chúng ta, vào lúc bóng đêm vùng lên, bọn chúng sẽ cảm thấy cực kỳ đói khát, sau đó sẽ biến tất cả sinh mạng của thế gian này trở thành đồ ăn cho vào mồm." 

"Nói với tôi là anh có cách chiến thắng bọn họ đi." Ancient One run giọng nói. Đối với sinh vật đáng sợ này, bà không thể tìm ra bất cứ khả năng chiến thắng nào cả, đành phải coi Evanson là phao cứu mạng duy nhất.

Evanson mừng thầm, thời khắc quan trọng tới rồi. Tuyệt diệt mọi khả năng khác, chỉ chừa lại duy nhất một hy vọng, như vậy ai cũng sẽ vội nắm giữ nó thật chặt trong tay.

"Bất kể có là Burning Legion hay bầy trùng, từ trước tới nay chưa có ai có thể thắng bọn họ." Evanson nói rất bi quan. Điều này làm cho Ancient One nhất thời trắng bệch mặt, nhưng anh ta lại đột nhiên chuyển ngoặt: "Nhưng cũng không phải là hết cách ngăn cản bọn họ." 

"Hà." Ancient One thở ra một hơi, hơi động đậy cái thân già suýt nữa đã bị dọa chết, hỏi: "Làm cách nào?"

"Những sinh vật đáng sợ này, muốn đến nơi đây cũng không hề dễ." Evanson đứng quay lưng về phía Ancient One, nói một cách bí hiểm: "Cũng giống như Chitauri, bọn chúng cần có cánh cổng không gian, thế nhưng số lượng đồ sộ của chúng lại yêu cầu quá cao với cánh cổng, nhất là những cá thể hùng mạnh đến nỗi khiến người ta tuyệt vọng, điều kiện xuất hiện của chúng càng thêm ngặt nghèo."

"Cho nên thường là chúng sẽ xây một loại cổng không gian kiểu nhỏ trước, chuyển những đội quân tiên phong qua, sau đó dần dần củng cố cho cánh cổng thêm chắc chắn, rồi mới đưa đại quân chính thức sang." 

"Cho nên!" Evanson đột nhiên xoay người: "Hy vọng duy nhất của chúng ta chính là trong khoảng thời gian này, tiêu diệt đội quân tiên phong của chúng, ngăn cản đại quân xuất hiện. Đây chính là hy vọng duy nhất của chúng ta..."

"Mưu kế rất đơn giản." Ancient One ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: "Những thế giới đã bị hủy diệt kia, chẳng lẽ lại không nghĩ ra cách này sao?"

"Nghĩ ra rồi." Evanson nói: "Nhưng cho dù là đội quân tiên phong cũng chẳng phải có thể dễ dàng giải quyết. Việc này cần đến toàn bộ người của chúng ta đoàn kết lại, tập trung tất cả sức mạnh mới có khả năng." 

"Điều này không hề đơn giản..." Ancient One xoa cằm, bà cũng được coi là sống đủ lâu, tính xấu gì của nhân loại bà cũng cơ bản là nắm rõ rồi. Cho dù là dao kề cổ cũng chưa chắc họ đã đồng tâm hiệp lực với nhau.

"Cho nên..." Evanson nói ra mục đích của mình: "Từ nay về sau tôi sẽ sử dụng nhiều cách thức để ép họ phải đoàn kết lại, những cách này có thể không hợp pháp, còn trái với đạo đức, thủ đoạn của tôi có thể sẽ rất đê hèn, thậm chí là bẩn thỉu, nhưng những điều này đều cần thiết và cần phải làm. Nếu như có thể... tôi hy vọng sẽ nhận được sự hỗ trợ của bà, Thượng Cổ Tôn Giả."

Ancient One ngẫm nghĩ kỹ về lời đề nghị này, đây cũng không phải chọn lựa gì quá khó khăn, vì vận mệnh của toàn nhân loại, thậm chí là cả vũ trụ, sử dụng vài thủ đoạn đen tối là điều hoàn toàn có thể hiểu được. Chẳng phải chính bà cũng đang sử dụng sức mạnh bóng tối đó sao? Hơn nữa xem xét tình hình trước mắt, có vẻ như nếu không làm thế này thì loài người thật sự sẽ không còn đường sống nữa. 

Ancient One hít thở thật sâu, quay xung quanh để nhìn những người trong phòng, đang định đồng ý, nhưng khi ánh mắt quét qua cặp song sinh eredar thì đột nhiên sững lại, cuối cùng bà cũng hiểu tại sao trong những hình ảnh mình vừa chứng kiến lại có những thân hình khiến bà cảm thấy quen thuộc như vậy.

"Bọn họ là ác ma của Burning Legion, hơn nữa còn là đồng tộc của ma vương đã hủy diệt Dalaran. Anh có thể giải thích chuyện này là sao không? Evanson!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.