Thế Giới Ngầm

Chương 77: Mình yêu nhau xong rồi




Ads Chương 132: Nóng đến đau đớn 

Bọn họ nghỉ ngơi đến trưa, sau đó đến đại sảnh khách sạn tập hợp. Miêu Phong đã khôi phục trạng thái bình thường, cô đứng ở chính giữa, nói: “Tôi vừa nhận được tin, chính phủ đã ký hiệp nghị với phản quân, giao thông hàng không và đường thuỷ đã khôi phục lại. Nhưng chúng ta đã đến Thái Lan, công ty cũng đã đưa quyết định dự kiến, mọi người nghỉ ngơi hai ngày, sau đó chúng ta tiếp tục quay quảng cáo.” 

Trên mặt mọi người đều hiện lên vẻ hoảng sợ và mệt mỏi. Nhan Nghiên thật không ngờ trải qua chuyện vừa rồi mà kế hoạch quay phim vẫn tiếp tục, cho dù hiện giờ tâm trạng cả đoàn đang không biết để đâu! Nhất là Tư Lập Hạ, cô ta bị hoảng sợ, không bình tĩnh lại được, muốn chụp ảnh, căn bản không thể làm được. 

Vì vậy, đạo diễn lập tức nói: “Quản lý Miêu, hiện giờ tinh thần mọi người đều không tốt, hơn nữa bên ngoài cũng chưa hoàn toàn ổn định, hiện tại quay chụp thật sự là miễn cưỡng.” 

Kỳ thực khí sắc của Miêu Phong không tốt, thần sắc cũng có phần ngơ ngẩn. Nghe đạo diễn nói xong, cô ngơ ngác sửng sốt rồi nói: “Mọi người nghỉ ngơi hai ngày trước đã!” 

“Chúng tôi muốn về nước!” Một nhân viên phòng thị trường đột nhiên nói lớn, những người khác lập tức phụ hoạ theo, tất cả đều đòi phải về nước. 

Nhan Nghiên đến cạnh Miêu Phong, nói: “Quản lý, tình trạng hiện giờ không ai có thể quay chụp được, hơn nữa chúng ta còn có Tư đại tiểu thư và một siêu sao quốc tế, chúng ta có lẽ nên sớm quay về nước, đợi nghỉ ngơi tốt rồi tiếp tục lại quay!” 

“Đây là ý của công ty!” Miêu Phong thấp giọng nói với Nhan Nghiên, “Công ty có ý, nếu có thể tiếp tục thì tiếp tục quay xong quảng cáo.” 

Nhan Nghiên không biết nói gì, ý của công ty chẳng phải là ý của Tư Kình Vũ sao? Cô không ngờ Tư Kình Vũ lại là người máu lạnh như vậy, mọi người đang như vậy mà còn muốn tiếp tục hoàn thành quảng cáo. Hắn nên biết mọi người đã gặp phải chuyện gì, đặc biệt là Miêu Phong. Cô ấy đã có chồng, hơn nữa còn là mẹ của một đứa trẻ, lại gặp phải chuyện như vậy. Đối với Miêu Phong việc cần nhất là quay về nước nghỉ ngơi thật tốt. 

“Mọi người yên tâm!” Một giọng nói mạnh mẽ vang lên từ phía cửa ra vào, Tư Kình Vũ mặc trang phục thường ngày, khí định thần nhàn nói: “Công ty biết rõ chuyến đi này mọi người rất vất vả, lần này mọi người đều được thưởng thêm hai tháng lương, bên cạnh đó máy bay đã chuẩn bị sẵn, tôi cam đoan tất cả mọi người đều có thể an toàn trở về nước.” 

“Anh!” Tư Lập Hạ vừa nhìn thấy Tư Kình Vũ xuất hiện, kinh hỉ chạy tới ôm lấy hắn. “Anh, cuối cùng anh cũng đến. Em rất sợ, em cứ nghĩ rằng em không còn sống để gặp anh nữa.” 

Ánh mắt Tư Kình Vũ nhìn về phía Tư Lập Hạ, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cô ta, nói: “Nhỏ ngốc, không phải anh đã đến đây rồi sao? Hiện giờ mọi người đều an toàn, chính phủ ở đây đã ổn định, tất cả mọi người đều có thể bình an trở về nước.” 

Mọi người đều không nghĩ tổng tài sẽ đến, ai nấy đều kích động, nghĩ đến có thể lập tức trở về nước, tất cả mọi người nhẹ nhàng thở phào, Tư Kình Vũ đẩy nhẹ Lập Hạ sang bên, đi đến trước mặt Thần Phong: “Quản lý Miêu, mọi người về phòng nghỉ ngơi thật tốt, hiện giờ công ty hàng không vẫn đang trong trạng thái chuẩn bị, chuyến bay là vào buổi sáng ngày mai. Cô nên tự giữ gìn sức khoẻ, đừng tự gây áp lực cho bản thân.” 

Miêu Phong thấy tổng tài quan tâm đến mình, không kìm được nước mắt. “Cảm ơn tổng tài, tôi không sao.” 

Tư Kình Vũ gật gật đầu: “Mọi người cũng về phòng nghỉ ngơi đi!” Trước đó, thư ký của Tư Kình Vũ đã giúp hắn chuẩn bị phòng sẵn sàng. 

Nhan Nghiên một mực không yên tâm, bởi vì khi trở về phòng, Tư Kình Vũ nhờ người đưa cho cô một tờ giấy, trên đó có viết một số phòng, còn có lời nhắn của Tư Kình Vũ: “Đến gặp anh” 

Đến gặp hắn làm gì? Hiện giờ Nhan Nghiên không có sức, càng không có tâm tình chơi đùa với hắn, hơn nữa việc này rất mệt mỏi! Từ khi nhận được tờ giấy, tay Nhan Nghiên có phần nóng lên, giống như nhận được một củ khoai lang nóng bỏng tay, không biết phải làm thế nào. 

Tư Lập Hạ vừa nhìn thấy anh mình đến, biểu hiện vô cùng hưng phấn, cũng cảm thấy an toàn hơn. Trong lòng cô ta, Tư Kình Vũ không phải người thường mà giống như thần thánh, hiện giờ hắn đã đến đây thì không còn gì phải sợ nữa. Dù thế nào, Nhan Nghiên cũng không có dũng khí đối mặt với Tư Kình Vũ, cô không thể. 

Đến tối, Tư Kình Vũ bao cả sảnh khách sạn, cố ý mời đầu bếp Trung Quốc, làm một bữa tiệc đứng. Hắn còn mời cả ban nhạc đến biểu diễn, hy vọng có thể làm mọi người bình tĩnh trở lại. 

Trong một bữa tiệc nho nhỏ này, Nhan Nghiên phát hiện ra, cả đoàn đang trầm lặng nhưng sự xuất hiện của Tư Kình Vũ lại mang đến sức sống cho mọi người. Các công nhân viên đều hào hứng, tuy mọi người không có tâm trạng ăn uống, nhưng Tư Kình Vũ lại đến mời rượu từng người một, trấn an tất cả mọi người. 

Lát sau, mọi người bắt đầu hát hò và lên sân khấu nhảy múa, ai nấy đều rất hưng phấn. Chỉ mình Nhan Nghiên, ngồi ở lầu bát giác cầm một ly rượu mà ngẩn người. Một lát sau, cũng chẳng biết là từ lúc nào, Tư Kình Vũ đã ngồi bên cạnh Nhan Nghiên. 

“Em không nhận được lời nhắn?” Tư Kình Vũ nói bên tai cô, giọng điệu có phần bất mãn. Nhan Nghiên cúi đầu như không nghe thấy lời chất vấn, chỉ hỏi lại: “Tử Hằng có khoẻ không? Con có biết chuyện xảy ra ở đây không?” 

Tư Kình Vũ càng có vẻ không vui, nhưng vẫn nhẫn nại, nói: “Yên tâm, con không biết gì cả, chỉ ngồi đếm ngày chờ em về.” Đột nhiên hắn nắm chặt lấy tay cô, thấp giọng ra lệnh, “Đi theo anh.” 

Bản năng Nhan Nghiên muốn tránh ra, nhưng lại không có chút khí lực nào. Cô bị Tư Kình Vũ giữ chặt, kéo vào thang máy. Lúc ở bên trong, hắn cũng không nói gì, cô chỉ cảm thấy khí lực của hắn rất lớn, hơn nữa còn nóng bỏng khiến trái tim của Nhan Nghiên cũng nóng lên. 

Tư Kình Vũ không nói gì, Nhan Nghiên cũng yên lặng, cô bị Tư Kình Vũ ép vào sau cánh cửa. Môi hắn hôn lên môi cô, môi hắn rất mềm mại, rất nóng bỏng, còn đầu lưỡi lại mạnh mẽ bá đạo. Nhan Nghiên thoáng chốc mất đi ý thức, tay cô vòng ra sau cổ hắn. 

Đến giờ Nhan Nghiên mới phát hiện ra, cô cần nụ hôn của hắn đến thế nào. Cường thế, bá đạo, khiến cô không có cách nào kháng cự. Thân thể Nhan Nghiên bị hắn vây chặt trong lòng, vừa bị ép sát vào cánh cửa lạnh băng, mà thân thể hắn lại nóng bỏng như muốn thiêu cháy cô. Nhan Nghiên không thể kiềm chế bản thân mà ôm hắn chặt hơn, thân thể dính sát vào người hắn, tinh tế ma sát, cảm thụ hơi nóng của cơ thể hắn. 

Đối với Tư Kình Vũ mà nói, đây chính là một loại khiêu khích, hắn cuồng nhiệt hôn lên đôi môi nhỏ nhắn của cô, tay ôm lấy mông Nhan Nghiên, cứ như vậy ôm cô cùng mình đều ngã xuống ghế sô pha. Nhan Nghiên cũng không phải chưa bao giờ cùng hắn nhiệt tình, nhưng trong quá khứ nhiệt tình của cô cũng ít nhiều có phần mang mục đích diễn trò. Nhưng lúc này, có Tư Kình Vũ cô lại cảm nhận được rõ ràng rằng cô cần hắn. 

Đầu Nhan Nghiên nóng lên, cô không có cách nào tự hỏi mình, chỉ biết rằng khát vọng của thân thể không lừa được người. Kỳ thực Nhan Nghiên hiểu rõ cô đang làm gì, nhưng lại không khống chế được bản thân. Nhan Nghiên phát hiện ra mình cần hắn đến như thế nào, tim cô không chỉ thắt lại, mà còn nóng đến đau đớn!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.