Thế Giới Ngầm

Chương 6: Chạm Mặt




Ads Chương 61: Lựa chọn duy nhất

 

Lúc Nhan Nghiên đang nghĩ đến bản thân mình sẽ nguy hiểm thì ngay lập tức bị một bàn tay kéo cô rẽ vào chỗ tối, bịt kín miệng cô. Nhan Nghiên kinh sợ trợn tròn mắt, sợ làm kinh động đến Tống Ngọc San, theo bản năng cô bắt lấy tay đang che miệng cô, một bàn tay to dày già nua, còn có mùi xà phòng thơm ngát, cô vừa ngoảnh đầu, liền thấy đó là thím Thanh.

Thím Thanh buông lỏng cô ra, dơ tay ra hiệu im lặng cho cô, sau đó thân thể gầy yếu của thím đi ra ngoài: “Tiên sinh, bà chủ là tôi!”

Tống Ngọc San bước tới nhìn đúng là thím Thanh, sắc mặt cực kì khó coi “Sao thím lại ở chỗ này?”

“Bà chủ, tôi nghe trên lầu có tiếng động, thanh âm còn rất lớn, tôi lo lắng có chuyện gì, cho nên đi lên xem một chút.” Thím Thanh đi ra xa thêm một chút, lúc đối mặt với Tống Ngọc San, thím cũng cực kì sợ hãi, có chút run rẩy, ở dưới ánh sáng lờ mờ cúi đầu.

“Thím Thanh, thím làm việc ở nhà chúng tôi là ngày đầu tiên hay sao?” Đôi mắt xếch của Tống Ngọc San từ trong bóng tối ở gần đấy đặc biệt sáng ngời, bà ta không biết được chính xác thím Thanh đã nghe được cái gì, “Trên lầu là nơi thím có thể dễ dàng đi lên hay sao?”

“Thực xin lỗi, bà chủ!” Thím Thanh có thể cảm nhận được ánh mắt của Tống Ngọc San, “Lần sau tôi, tôi không dám nữa!”

“Cô đã đi lên bao lâu rồi? Đã đứng ở cửa từ khi nào?” Đôi mắt Tống Ngọc San nhìn chằm chằm vào thím hỏi.

“Tôi, tôi vừa mới đi lên, không cẩn thận va vào cửa, tôi không có nghe được cái gì cả…” Thím Thanh cúi đầu, tay chân cũng run rẩy và đổ mồ hôi lạnh theo.

“Thím đi xuống đi, không được lên trên lầu nữa.” Tống Ngọc San cũng cho rằng thím không dám nghe lén, cho dù có thật sự nghe được cái gì đi nữa, Tống Ngọc San cũng chắc chắn rằng thím sẽ không dám nói cái gì cả.

Thím Thanh thở phào nhẹ nhõm: “Bà chủ, tiên sinh, tôi đi xuống trước.” Lúc đó thím cũng không dám nhìn hai người, liền đi tới chỗ rẽ kéo Nhan Nghiên đi xuống lầu, thím Thanh dùng lực thật mạnh, tay chân Nhan Nghiên nhẹ nhàng sợ có người nghe được tiếng bước chân đi.

Nhan Nghiên bị động theo thím Thanh xuống lầu, cô không biết tại sao thím Thanh lại giúp cô.

Người hầu trong nhà này, ngoại trừ mẹ con vú Bảo bắt nạt cô ra, thì những người khác đối với cô thờ ơ lạnh nhạt như bỏ đá xuống giếng, mặc dầu thím Thanh chưa bao giờ quở trách cô, nhưng cũng chưa từng giúp cô, bình thường lúc nhìn cô thím Thanh đều lạnh lùng, nửa lời cũng không nói.

Cô đi theo thím Thanh vào phòng của thím, thím là góa phụ, người trong nhà này không ai muốn ở cùng với phòng với góa phụ, hơn nữa thím Thanh đã từng là người hầu bên mẹ của Tư Thành Đống. Cha mẹ của Tư Thành Đống qua đời trong một tai nạn,thím Thanh vẫn ở lại Tư gia. Tư Thành Đống vẫn luôn ghi nhớ thâm tình cũ của mẹ và thím nên có chút chiếu cố. Ở lại Tư gia, bà cũng coi như có chút địa vị, cho nên có thể ở một mình trong một gian phòng.

Nhan Nghiên kinh hãi đứng ở cửa, lo lắng nhìn bà. Thím Thanh nhìn bộ dạng run rẩy của cô, nở nụ cười: “Vào ngồi ở đây đi!”

Nhan Nghiên không nghe lời, vẫn đứng ở chỗ cũ hỏi: “Thím Thanh, vì sao thím lại giúp cháu?”

“Nếu thím không giúp cháu, cháu ở trước cửa phòng bà chủ nghe nhiều như vậy, nếu để bà chủ bắt được, thì cháu phải chết là điều chắc chắn.” Thím Thanh nói, “ thật sự lá gan của cháu quá lớn, có nhiều kinh nghiệm như vậy, cháu còn dám chạy lên trên lầu, không muốn sống nữa phải không?”

“Thím Thanh, vì sao thím lại giúp cháu?” Cô cũng biết là lá gan lớn, nhưng mà bây giờ cô không còn chỗ dung thân trong nhà này, cô chỉ có thể trốn vào chỗ nào không có người. Hiện tại, mối quan tâm lớn nhất của cô là mục đích thím Thanh cứu cô.

“Là thím nhất thời xen vào chuyện của người khác.” Sắc mặt thím Thanh không chút thay đổi nói, “Tối hôm nay cháu ngủ lai đây đi! Sáng sớm mai, cháu phải rời khỏi phòng sớm, hơn nữa không để bất cứ ai biết thím đã cho cháu ở đây cả đêm, cho dù cháu nói với người khác, thím cũng sẽ không thừa nhận.”

Nhan Nghiên không hiểu vì lí do gì, nhưng trong lòng đối với thím đầy cảm kích, theo như bà nói, nếu không phải bà cứu cô, nếu cô bị Tống Ngọc San và Tư Thành Đống bắt, cô tuyệt đối không có đường sống.

“Nhan Nghiên, có cơ hội, cháu hãy nhanh chóng rời khỏi nơi này đi!” Thím Thanh nhìnbộ dạng của cô còn sững sờ ngơ ngác, thở dài nói, “Ngôi nhà này, có nhiều bí mật lắm, nhiều tàn khốc lắm, nhiều dơ bẩn xấu xa lắm. Cháu còn nán lại đây một ngày, thì nhiều thêm một ngày nguy hiểm, với tính cách của bà chủ, “Bà ấy sẽ không buông tha cháu.”

Đương nhiên Nhan Nghiên biết, năm đó Tống Ngọc San hại chết mẹ cô, hôm nay có thể giết cô. Nhất định cô phải trốn đi, người nhà Tư gia hại chết cha mẹ cô, nhất định cô phải báo thù. Nhưng mà hiện tại, cô đang còn yết ớt, đừng nói đến báo thù, có thể sống mà trốn đi đã là hạnh phúc rồi.

“Thím Thanh, cảm ơn thím.” Cho dù là xuất phát từ mục đích gì, thím Thanh đã cứu cô là sự thật.

“Nhan Nghiên, tại cái nhà này, cháu có thể yên bình đến bây giờ đã là kỳ tích rồi.” Thím Thanh đem mọi chuyện đều không ở trong mắt, Nhan Nghiên cũng thừa nhận, cô biết rõ ràng, thím chưa bao giờ muốn giúp cô, ở trong cái nhà này phải tự sinh tồn, biện pháp tốt nhất là đứng về phía Tống Ngọc San, bà ta nói cái gì thì nghe theo cái đó.

Hôm nay, đầu thím chắc là bị nóng nên mới giúp cô. Nhưng mà, sau khi giúp cô xong thím không hề hối hận. “Tốt nhất sau đêm nay, đừng quay về Tư gia nữa.”

Nhan Nghiên cười khổ, cô cũng không muốn quay về Tư gia, nhưng không trở về Tư gia, cô còn có thể đi đến chỗ nào, vừa rồi cô nghe được rõ ràng, bây giờ còn đánh sâu vào ý tâm trí của cô, từ trước đến nay cô luôn nghĩ, cha mẹ qua đời là vì bất hạnh. Mà cô, từ nhỏ đã ăn nhờ ở đậu, cũng bởi vì bất hạnh, thì ra không phải, là Tư Thành Đống và Tống Ngọc San là hai con ác quỷ. Tư Thành Đống đâm chết cha cô, lại trốn thoát tội, Tống Ngọc San tráo đổi thuốc của mẹ cô, làm hại mẹ cô chết sớm, bọn họ đầu sỏ gây nên. Tư Thành Đống làm ra vẻ như hảo tâm cưu mang cô, lại đối với cô có ý đồ bỉ ổi.Còn Tống Ngọc San, chỉ cần bà ta ở nhà, bà ta sẽ lấy tìm vô số cớ, bắt cô vào trong phòng, sỉ nhục cô, uy hiếp cô. Bây giờ lại phát sinh chuyện này, bà ta lại cang không bỏ qua cô.

Cô phải làm gì bây giờ?

“Nhan Nghiên, cháu hãy nghe thím nói, người nhà Tư gia rất đáng hận, thậm chí có thể nói là tội đáng chết vạn lần.” Thím Thanh bắt lấy hai vai cô, ánh mắt có thần sắc sáng ngời nói với cô, “Nhưng mà hiện tại, cháu chỉ là một đứa trẻ, đừng nói là đấu với bọn họ, nếu cháu may mắn bỏ trốn còn sống sót, đã là may mắn lắm rồi, cháu phải sống cho tốt, phải làm cho bản thân mình trở nên mạnh mẽ, mười năm đất trời luân chuyển, chờ cháu có thực lực, cháu hãy trở về đấu với bọn họ.”

Nhan nghiên ngây ngốc nhìn thím Thanh, đột nhiên trong lúc đó cô giống như chưa từng biết người này, thím Thanh nói những lời này, lúc đó,là cắn răng nói. Chẳng lẽ, chẳng lẽ là thím cũng hận người nhà Tư gia hay sao?

“Nhưng mà bây giờ, ngay cả nơi ở cháu cũng không có, rời khỏi Tư gia cháu cũng không thể tiếp tục học hành.” Trong đầu Nhan Nghiên đột nhiên vang lên giọng nói của Tư Kình Vũ, hắn nói giao dịch, rất tàn khốc, rất đáng sợ, nhưng cũng là lối thoát duy nhất của cô.

“Hôm nay, có phải con bị bà chủ nắm được nhược điểm!” Lúc vú Bảo trốn ở trong phòng, mụ nghe được rõ ràng, “Với tính cách của bà chủ, con có thể bình yên từ nơi đó đi ra, là ai giúp con!”

“Thím Thanh, thím đã biết rồi!” Nhan Nghiên tự nhiên thấy khiếp sợ, “Sao thím lại biết?”

“Lúc vú Bảo gọi điện cho Vương Đồng, thím đã nghe được toàn bộ, lúc ấy thím còn buồn bực vì xảy ra chuyện gì, vừa rồi khi cháu trở về, bà chủ và tiên sinh cãi nhau to tiếng. thím mới giật mình. Đã xảy ra chuyện gì vậy?” Thím Thanh nói.

“Cháu bị Vương Đồng biến thành kẻ chịu tội thay, bà chủ hận nhất chính là đàn bà bên ngoài của tiên sinh, bà ấy nghĩ đến cháu cùng tiên sinh có gian tình,làm sao có thể dễ dàng buông tha cháu.”

“Là Tư Kình Vũ!” Nhan Nghiên cảnh giác nhìn thím Thanh, do dự có nên nói nói cho thím hay không, thím cũng không phải là thật tâm giúp cô, nhưng mà thím cũng đã giúp cô, lúc vú Bảo gọi điện thoại, thím có thể cảnh báo cô không cần đi, nhưng thím không nói, hay nói cách khác, thím giúp cô là có điều kiện. Hoặc là, thím muốn cô lâm vào hoàn cảnh này sau đó mới giúp cô. “Thím Thanh, thím cũng hận người nhà Tư gia!”

Thím Thanh nở nụ cười: “Tiểu nha đầu, trải qua một lần thiệt thòi, cháu cũng trở nên thông minh!”

Đã trải qua một lần như vậy, cô không có chút thông minh thì cô không cần sống sót. “Thím đã biết cháu bị người ta bắt nạt, đã thấy mọi người từng bước dồn cháu đến hoàn cảnh như vậy, lúc cháu đến cùng đường, thím lại giúp cháu, vì sao?”

“Bởi vì, thím muốn cho cháu biết, tại Tư gia này với thân phận của cháu, cháu không có khả năng sống sót được, thím càng muốn cho cháu thấy rõ ràng bản chất của người họ Tư.” Tới bây giờ thím Thanh cũng không cần giấu diếm gì nữa. “Năm đó Tư Thành Đống đâm chết cha cháu, sau khi trở về liền tìm bà chủ thương lượng nên làm sao bây giờ, là bà chủ đã tìm người lo liệu khiến tai nạn xe cộ lần đó trở thành không cố ý. Sau đó, mẹ cháu lại mang cháu tới Tư gia cầu xin tiên sinh cưu mang cháu, thực ra mẹ cháu không phải trượt chân ngã cầu thang xuống lầu, thím tận mắt nhìn thấy, là bà chủ ngáng chân nên mẹ cháu mới ngã cầu thang. Sau đó, ta lại biết thêm, bà chủ có quan hệ với bệnh viện, thay đổi thuốc của mẹ cháu, làm cho bệnh tình của mẹ cháu nặng thêm, không bao lâu thì qua đời. Là vợ chồng Tư gia hại chết cha mẹ cháu.”

Đột nhiên chân tay Nhan Nghiên lạnh như băng, lời nói của thím Thanh nhanh hơn cô nghe ở trên lầu càng đánh vào tâm cô mạnh hơn. Đúng vậy, năm đó cô cũng từng nghĩ mơ hồ, mẹ không phải trượt chân ngã cầu thang. Nhưng mà cô không thấy rõ ràng, càng không thể nào chứng thực được. Cô thở cố thở mạnh, ngẩng đầu nhìn thím Thanh: “Vì sao thím lại nói cho cháu biết những chuyện này?” Thím muốn cháu đối phó với người nhà Tư gia, thím Thanh, thím nên biết rằng bây giờ thân cháu còn khó tự bảo toàn được, cháu có thể sống sót, cũng rất khó khăn rồi!”

“Đối phó với người nhà Tư gia không cần phải gấp gáp ngay bây giờ.” Thím Thanh nói đến từng bước, lại càng không che dấu ý đồ của chính mình, “Nhan Nghiên, thím biết vì sao thím lại hận người nhà Tư gia như vậy, đáp án này, sau này thím sẽ nói cho cháu biết, thím cùng với vợ chồng Tư Thành Đống cũng mang thiên địa cừu hận, nhưng mà chúng ta phải nhẫn, phải chờ đợi cơ hội.”

Nhan Nghiên trầm mặc, đúng vậy, Tư Thành Đống và Tống Ngọc San là cừu nhân của cô, nhưng mà hiện tại cô quá nhỏ bé, yếu ớt như con kiến, Tống Ngọc San chỉ cần có tí thủ đoạn, có thể bóp chết cô. Cô muốn cho mình trở thành cường đại, chỉ khiến bản thân trở thành cường đại, mới có thể trả thù, mới có thể trừng phạt người đã hại chết cha mẹ cô.

Cô hít hít mũi, lộ ra nụ cười: “Cảm ơn thím, thím Thanh, cháu nghĩ cháu biết nên làm gì!”

Thím Thanh bị thái độ của cô làm cho hồ đồ, vừa rồi đau lòng kích động như vậy,lập tức lại trở nên bình tĩnh lạnh lùng, thím lo lắng hỏi:

“Nhan Nghiên, cháu biết nên làm cái gì sao?”

“Không phải vừa rồi thím hỏi cháu sao có thể bình yên tới bây giờ hay sao?” Trong đôi mắt Nhan Nghiên lóe sáng, “lúc này, cháu chỉ có duy nhất một sự lựa chọn!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.