Thế Giới Ngầm

Chương 40: Chương ngoại truyện: Phần 3




Ads Chương 95: Hồ ly tinh

 

Nhan Nghiên nghĩ rằng, điều này là ý tưởng của ai đó, nhưng không có nghĩa hầu hết là tình cờ. Lấy hiểu biết của cô đối với Văn Vi, trong từ điển của cô ta không có từ ngẫu nhiên.

Cho dù chạm mặt vị hôn phu cùng người con gái khác, còn mang theo con trai cô ta ăn cơm ở nhà hàng Pháp, Văn Vi vẫn có vẻ cực trấn tĩnh, giọng điệu ôn ôn nhu nhu: “Kình Vũ, không phải hôm nay anh nói phải gặp một vị khách quan trọng sao? Tại sao lại ở đây?”

“Vị khách kia tạm thời hủy bỏ! Hai người sao lại tới đây ăn cơm.” Tư Kình Vũ cũng không có nhiều bối rối, mặc dù có vài phần chột dạ nhưng hắn vẫn rất trấn tĩnh.

“Chúng em sao lại tới đây ư?” Tư Lập Hạ hừ lạnh, “Chúng em nếu không tới đây, làm sao gặp được anh cùng với con hồ ly tinh này ở trong này ăn cơm.”

“Lập Hạ!” Không đợi Nhan Nghiên mở miệng, Tư Kình Vũ sắc mặt lập tức đanh lại, “Em là người của công chúng, nói chuyện phải biết lựa lời cẩn thận.”

Nhan Nghiên ôm đứa con, cô cảm nhận được cả người Tử Hằng đều cứng ngắc, nó là đứa nhỏ thông minh, rất rõ ràng Tư Lập Hạ nói là ai! Nó đột nhiên ngẩng đầu hỏi Lập Hạ: “Cô ơi, cô nói chuyện lớn tiếng như thế, còn nói nhiều như vậy, cô khát nước không? Đến uống ly nước đi!”

Tư Lập Hạ hung hăng trừng mắt liếc Tử Hằng một cái: “Tiểu quỷ, mày không cần nịnh bợ, tao không cần mày nịnh bơ.” Nói xong, cô ta vung tay, không ngờ tới Tử Hằng bên cạnh người mình, cầm ly nước dường như không có vững, cả ly nước trái cây màu vàng ngã toàn bộ vào chiếc váy đỏ của Tư Lập Hạ. Lập Hạ kêu to: “Thằng nhóc thối tha, mày làm gì vậy!”

Mắt thấy Tư Lập Hạ định đánh Tử Hằng, Nhan Nghiên một tay ôm lấy Tử Hằng vào ngực, nói: “Tư đại tiểu thư, Tử Hằng chẳng qua cũng chỉ là đứa trẻ, nó cũng không phải cố ý.”

“Nó rõ ràng là cố ý.” Phục vụ vội vàng đến, giúp Lập Hạ lau quần áo. “Nhóc con, mày lại đây, hôm nay tao nhất định phải dạy dỗ mày!”

“Lập Hạ, em rốt cuộc muốn ồn ào tới khi nào?” Tư Kình Vũ kéo Tư Lập Hạ sang một bên, “Em không cần thể diện nhưng Tư gia cần thể diện. Em còn kiêng nể mặt mũi Tư gia, thì lập tức đi toilet rửa sạch, về nhà.”

“Em không để ý thể diện Tư gia, vậy còn anh! Anh để ý thể diện Tư gia sao?” Tư Lập Hạ thấy anh trai không những không đứng về phía cô, còn liên tục giáo huấn cô, càng thêm giận, “Anh theo con hồ ly tinh này đến đây ăn cơm, anh cũng rất có thể diện sao? Anh hai, anh chớ quên là anh còn có vị hôn thê, anh ở bên ngoài tam thê bảy thiếp như vậy, anh với ba ba có gì khác nhau?”

Lời nói của Tư Lập Hạ khiến cho sắc mặt của Tư Kình Vũ xám ngoét, sắc mặt của Văn Vi đứng ở bên cạnh cũng càng ngày càng tái nhợt, thậm chí sắp khóc. Tư Kình Vũ hít một hơi sâu, Lập Hạ chỉ trích ít nhiều đều có hại. Hắn thấp giọng: “Có chuyện trở về nói sau, hiện tại em lập tức rời đi cho anh!”

Lập Hạ rất rõ tính tình của anh trai, tiếp tục ồn ào đối với bản thân một chút ích lợi đều không có. Nhưng cứ vậy buông tha ả Nhan Nghiên hư hỏng, cô không cam lòng.

Nhan Nghiên để cho đứa con ngồi yên một bên xong, cô đi tới trước mặt Tư Lập Hạ: “Tư đại tiểu thư, cô vừa mới nói hồ ly tinh gì đó… nói tới ai tôi không hiểu cho lắm, nhưng trong tay tôi nắm chứng cớ chứng minh có một người nhất định là hồ ly tinh.” Nhan Nghiên tiến tới bên tai cô ta thấp giọng nói: “Có lẽ tối hôm nay tôi có thể gửi một chút đến hòm thư của cô, cô sẽ hiểu.”

Lập Hạ sắc mặt trắng nhợt, cô ta không biết chính xác Nhan Nghiên ám chỉ điều gì, cô ta không hiểu nhưng vẫn có chút run sợ.

“Cho nên làm người nhất định không cần quá kiêu ngạo.” Nhan Nghiên vừa lòng trước phản ứng của cô ta. “Hôm nay, lời nói của cô, tôi nhịn, nếu lại có tiếp theo, tôi sẽ cho cô biết, Nhan Nghiên tôi cũng không phải là người dễ bị khi dễ.”

“Được rồi, Lập Hạ!” Văn Vi cũng không muốn làm loạn nhiều, đừng nói là chung quanh lại có nhiều người nhìn như vậy. “Tôi không muốn ăn cơm, đi về trước!”

Tư Kình Vũ giữ chặt Văn Vi: “Văn Vi, anh đưa em về!”

Văn Vi thản nhiên cười: “Không cần, anh tiếp tục cùng khách hàng của anh dùng cơm, em có thể tự về”. Nói xong, cô rút tay ra, đi ra ngoài không một lần quay lại.

Tư Kình Vũ chần chờ vài giây, cuối cùng vẫn là đuổi theo.

Tư Lập Hạ cười ha hả nhìn Nhan Nghiên: “Thấy rõ ràng chưa? Người phụ nữ của anh tôi chính là Văn Vi, trong lòng anh ấy chỉ có Văn Vi. Hồ ly tinh như cô nên sớm hết hi vọng đi!”

“Cô ơi, quần áo của cô bây giờ thật xấu nha! Hơn nữa lời nói của cô cũng thật hôi thối, cháu cảm thấy cô càng giống hồ ly tinh hơn.” Tử Hằng đứng bên cạnh Nhan Nghiên, ngẩng đầu nói sự thật.

“Thằng nhóc, mày nói bậy bạ gì đó, xem tao xé nát cái miệng thối của mày.” Tư Lập Hạ nói xong liền đi qua bắt Tử Hằng.

“Tư tiểu thư, xin nói nhỏ thôi, cô đã muốn quấy rầy các vị khách khác.” Quản lý không biết đã che trước mặt cô ta tự khi nào. “Như vậy đi, quần áo của cô hiện tại bị bẩn, cô trước tiên tới toilet của chúng tôi tẩy rửa một chút, được không?”

“Không liên quan đến anh, tránh ra!” Lập Hạ đẩy quản lý ra, bộ dạng muốn đi giáo huấn Tử Hằng.

“Tư Lập Hạ, cô là người lớn lại đi so đo tính toán với một đứa trẻ, thật là có phong độ. Bên kia hình như có phóng viên. Cô nói xem, bộ dạng hiện tại của cô ngày mai lên báo sẽ thế nào?” Nhan Nghiên kéo đứa con đến bên mình: “Tôi khuyên cô không nên động tay động chân ở chỗ này, nếu không hình tượng của cô đều không còn.”

Tư Lập Hạ nhìn nhìn chung quanh, tuy rằng không thấy phóng viên như Nhan Nghiên nói, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống: “Nhan Nghiên, mày chớ đắc ý. Mày đừng tưởng tùy tiện nói vài câu tao sẽ sợ mày!”

Nhan Nghiên vẫn thản nhiên cười: “Buổi tối hôm nay sau khi trở về cô sẽ biết, có phải là tôi tùy tiện nói hay không!”

Tư Lập Hạ không đáp trả, lại trừng mắt nhìn Tử Hằng, tức giận không nguôi.

Nhan Nghiên ôm Tử Hằng ngồi xuống, vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn của nó nói: “Hằng Hằng, về sau không được như vậy, biết không?”

“Mẹ Nghiên, con ghét người kia bắt nạt mẹ.” Tử Hằng thực ra là bị tổn thương, nó biết hồ ly tinh và nghiệt chủng là có ý gì, đó thật là những từ ngữ đáng sợ. Nó không cần làm một đứa trẻ ngoan, nó cũng biết mẹ không phải loại người như vậy. Những người đó là người xấu mà người kia cũng không có giúp mẹ và nó. Hắn cùng những người đó là một phía.

“Mẹ biết!” Nhan Nghiên ôm chặt đứa con, hôn nó một cái: “Hằng Hằng, mẹ cũng biết. Thực xin lỗi , Hằng Hằng, mẹ không nên mang con đi ăn cơm cùng hắn.” Cô nghĩ sai sao? Tư Kình Vũ đối với mẹ con cô mà nói chẳng qua là kiếp nạn, cô đủ manh mẽ, có thể chấp nhận điều này, thậm chí có thể đi phản kích. Chỉ là Tử Hằng không như vậy, nó rất thông minh, nó là đứa trẻ, chắc chắn sẽ bị tổn thương.

“Con về sau không ăn cơm cùng chú ấy nữa, không cần chơi cùng chú ấy nữa. Chú ấy để cái cô đáng ghét này bắt nạt mẹ, con ghét chú ấy.” Tử Hằng dùng hết sức nói, hốc mắt đều đỏ ửng.

Nhan Nghiên thực sự đau lòng, cô ôm chặt đứa con. Cô không nên cho rằng Tử Hằng coi trọng Tư Kình Vũ mà liền để cho bọn họ gặp mặt, cô hẳn biết, gặp Tư Kình Vũ sẽ làm cho Tử Hằng càng khó chịu. Nó không thể gọi người kia là ba, nhưng cũng có một chút hiểu biết rõ ràng người đàn ông của mẹ mình. Tử Hằng cần tình thân, lại không cần Kình Vũ. Nhan Nghiên tự nói với chính mình.

 

Tư Kình Vũ một đường đuổi theo đến, đuổi theo Văn Vi đến ngã tư, hắn cầm tay Văn Vi kéo cô bước đi: “Anh đưa em trở về!”

Văn Vi không chịu đi, cô không muốn tranh chấp trên đường với hắn, lại tràn ngập thất vọng đối với hắn. “Kình Vũ, anh để cho em yên tĩnh một chút có được không?”

“Văn Vi, mọi chuyện không phải như em nghĩ đâu!” Tư Kình Vũ không biết nên giải thích như thế nào, hắn cảm giác bất lực, nhưng một lần nữa, hắn vẫn muốn hẹn Nhan Nghiên. Hắn thật ra làm sao vậy, chính hắn cũng không đoán được bản thân mình.

Văn Vi biết, nếu không nói rõ ràng, Tư Kình Vũ sẽ không để cô đi. Cô nói: “Kình Vũ, xe của anh ở đâu, chúng ta lên xe của anh nói chuyện.”

Tư Kình Vũ có đôi khi rất là bất lực đối với lý trí của Văn Vi, máu của cô có vẻ lạnh hơn so với những người khác một chút, bất cứ lúc nào, cô cũng đều có thể giữ bình tĩnh và lý trí như vậy. Nhưng là Văn Vi đúng, hai người bọn họ không thích hợp cãi nhau nơi công cộng.

Trở lại xe hắn ngồi, Văn Vi vẫn cười nói với hắn: “Tốt lắm, bây giờ em nghe anh giải thích.”

Tư Kình Vũ nhìn Văn Vi cười với mình, nụ cười dịu dàng mà bao dung, từ khi hắn biết Văn Vi tới nay, cô vẫn cười như vậy đối với hắn. Bất luận cô gặp phải chuyện gì, hay là hắn gặp phải chuyện gì. Từ lâu, hắn rất muốn biết, dưới khuôn mặt tươi cười của Văn Vi rốt cuộc là cái gì? Đối diện với khuôn mặt tươi cười, hắn không thể nói dối, cũng không có ý định biên soạn một lời nói dối. Hắn nói: “Đúng vậy, anh đã nói dối. Ngay từ đầu không có vị khách nào cả, anh hẹn Nhan Nghiên, nói dối em.”

“Anh thích cô ta?” Văn Vi hít một hơi, cô đã hy vọng biết bao Tư Kình Vũ gạt cô, cho dù là tìm một cái cớ tồi. Ít nhất Tư Kình Vũ như vậy, làm cho cô có thể cảm giác được hắn quan tâm cô.

“Đương nhiên không!” Tư Kình Vũ tức khắc thốt ra, bản năng hắn phủ nhận chuyện này sao có thể. Hắn có tình cảm như vậy với Nhan Nghiên, sẽ chỉ làm cho hắn cảm thấy đây là chuyện thật đáng buồn cười. Làm sao hắn có thể thích Nhan Nghiên cơ chứ. Một cô gái đầy mưu tính, một cô gái có ý đồ không tốt.

“Anh không thích cô ta, sao lại vì hẹn cô ta mà gạt em? Anh không thích cô ta, sao lại lần lượt chịu sự dụ dỗ của cô ta, anh biết rõ, cô ta chính là cố ý mà?” Văn Vi không muốn tiếp tục giả bộ, điều muốn nói đều nói hết.

“Anh…” Hắn không trả lời được, chẳng lẽ hắn phải nói hắn có dục vọng đối với Nhan Nghiên sao? Hắn không thể nói, nhưng mà hắn thích Nhan Nghiên, không thể nào! Tư Kình Vũ hắn có thể thích bất kỳ phụ nữ nào, nhưng không thể là Nhan Nghiên.

“Còn có một vấn đề, Tư Kình Vũ, em hy vọng anh có thể thành thật nói cho em biết.” Văn Vi rất hiểu Tư Kình Vũ, chỉ sợ hắn ngay cả lòng mình cũng chưa hiểu biết rõ ràng. Quên đi, cô cần gì phải buộc hắn để ý rõ ràng! “Đứa con của Nhan Nghiên có phải là của anh hay không?”

Sắc mặt Tư Kình Vũ vô cùng biến đổi, sao Văn Vi lại hỏi vấn đề như vậy. Quá hoang đường cũng quá buồn cười! Hắn tức khắc phủ nhận: “Văn Vi, sao em lại nghĩ như vậy! Anh chưa từng phát sinh quan hệ với Nhan Nghiên, làm sao có thể có một đứa con trai! Nhan Tử Hằng tuyệt đối không thể là con anh!”

Văn Vi cũng nghi hoặc, lời nói của Tư Kình Vũ có thể tin tưởng, tuyệt không phải là lời nói dối. Chẳng lẽ thực sự mình đã hiểu lầm rồi sao? “Anh nói Nhan Tử Hằng không phải con anh, vì cái gì hai người lại có bộ dạng giống nhau? Hơn nữa anh còn quan tâm nó như vậy, lần trước còn liều mình cứu nó.”

“Chẳng lẽ anh cứu nó thì nó phải là con anh sao?” Trong lòng Tư Kình Vũ trào lên một tình cảm là lạ, không thể nói rõ ràng. Thậm chí, trong đầu hắn hiện ra một điều nghi hoặc, Tử Hằng thật sự không phải là con hắn sao? Lập tức hắn lại quyết định phủ nhận, hắn chưa từng có quan hệ với Nhan Nghiên, làm sao có thể có con. “Văn Vi, tin tưởng anh, Nhan Tử Hằng không phải con anh!”

Văn Vi biết, Tư Kình Vũ ở chuyện quan trọng sẽ không nói dối với mình. Cô cười khổ: “Kình Vũ, anh có thể đáp ứng em một chuyện không! Trước kia, em cũng không có yêu cầu anh làm cái gì, bây giờ, anh có thể đáp ứng em một chuyện không.”

“Em nói đi!” Nhìn thấy Văn Vi như vậy, hắn thật sự không đành lòng, rất muốn ôm cô. Chỉ là tay chân giống như đều cứng ngắc, hắn chỉ có thể ngồi yên một chỗ nhìn cô.

“Rời xa Nhan Nghiên một chút”. Giọng điệu Văn Vi như là khẩn cầu nhưng không thể cự tuyệt, tay cô đặt lên trên tay hắn: “Kình Vũ, anh biết không? Em hiện tại rất bất an, em không hiểu anh đang suy nghĩ gì! Trước kia anh chưa bao giờ nói dối em, em tin tưởng bên cạnh anh có rất nhiều phụ nữ xinh đẹp thông minh như Nhan Nghiên, anh chưa từng bị hấp dẫn, vì sao đối với Nhan Nghiên anh lại không thể chống đỡ được! Chúng ta vốn sẽ kết hôn, nhưng mà anh đột nhiên muốn trì hoãn hôn lễ, em thật sự không biết phải làm sao bây giờ!”

“Anh trì hoãn hôn lễ là bởi vì hiện giờ công ty đang có mấy hạng mục lớn gấp rút, thật sự không rút ra được. Hơn nữa mẹ anh cũng cho rằng, tạm thời không nên kết hôn. Văn Vi, em là hôn thê của anh, chúng ta nhất định sẽ kết hôn, hiện tại chính là vấn đề thời gian.” Tư Kình Vũ trả lời Văn Vi vấn đề thứ nhất, vấn đề thứ nhất hắn có đầy đủ lý do.

Văn Vi nở nụ cười: “Kình Vũ, em quen biết anh không phải một hai năm, chẳng lẽ em còn không hiểu anh hay sao? Nếu Tư Kình Vũ anh muốn làm bất cứ chuyện gì, cho dù có trở ngại cũng sẽ không làm khó được anh. Mẹ anh chưa bao giờ là cái cớ của anh, công ty càng sẽ không. Lý do thật sự là trở ngại gì, anh có muốn kết hôn với em không?”

Tư Kình Vũ như đông cứng người, Văn Vi quả thật rất hiểu hắn. Mỗi câu đều của cô đánh trúng tâm hắn, chặt chẽ chụp mũ hắn. Hắn có thể lấy rất nhiều cớ, có thể gạt được chính mình, có thể gạt được mọi người, chỉ là không lừa được Văn Vi – người rất hiểu rõ hắn.

“Kình Vũ, anh còn yêu em sao?” Văn Vi lúc này rơi nước mắt, cô không định nói những lời này với Kình Vũ, cô nói những lời này, kết quả cuối cùng chính là dồn ép bọn họ. Nhưng nếu cô ôm những khúc mắc đó sống cùng hắn, thậm chí về sau thật sự kết hôn, như vậy là lừa mình dối người, cuối cùng vẫn là hai người đau khổ.

“Anh đương nhiên yêu em!” Tư Kình Vũ không chút do dự nói. “Được rồi, nếu em cảm thấy anh chậm hôn ước là lấy cớ, vậy chúng ta lập tức kết hôn.”

Văn Vi lắc đầu, không ngừng lắc đầu: “Không cần, Kình Vũ, không cần! Đây rốt cuộc không phải vấn đề của em, anh không có cách nào đáp ứng em, về sau rời xa Nhan Nghiên, đúng không?”

Lòng Tư Kình Vũ nhất thời rối loạn, rời xa Nhan Nghiên! Hắn có thể không chút do dự đáp ứng Văn Vi, nhưng lúc này, phát hiện kia đối với hắn mà nói, thật sự chính là chuyện khó khăn nhất.

“Kình Vũ, anh có nghĩ tới hay không, nếu anh không đáp ứng em, chúng ta có thể không thể tiếp tục được nữa! Trong thế giới của chúng ta, không thể có người thứ 3!” Văn Vi nhẹ nhàng lau nước mắt, “Em nghĩ chúng ta cần cho nhau thời gian để suy nghĩ kỹ càng một chút, em muốn một mình yên tĩnh một chút, sẽ tự bắt xe về!” Văn Vi không đợi hắn trả lời, đã mở cửa xe đi xuống.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.