Thế Giới Ngầm

Chương 29: Chuỗi Dài Quá Khứ V




Ads Chương 84 : Nổi giận

 

Tư Kình Vũ hết sức buồn bực bản thân lại không kiểm soát được, vì lý do gì lại đụng đến người đàn bà này, đầu óc hắn chính là như con ngựa hoang thoát cương, hắn không khỏi nhào tới cô. Hắn buông lỏng tay Nhan Nghiên: “Tốt nhất cô nên nhớ kỹ lời tôi nói!”

Nhan Nghiên chậm rãi rút tay về, cô thấy Văn Vi thỉnh thoảng lại nhìn về bên này, không nhịn được khoé miệng cười càng sâu hơn: “Tư tổng, có một số việc, một khi đã bắt đầu sẽ không thể cứ đơn giản mà kết thúc. Tư đại tổng tài ngay cả dũng khí chơi trò trơi cũng không có sao?” Nói xong, cô bước ra khỏi chuồng ngựa, đuổi theo con trai.

Văn Vi lúc này đã đến nơi “Chọn được ngựa tốt chưa? Chúng ta đi thôi!”

Tư Kình Vũ trước đây đã có ngựa ở mã trường này, mã sư dắt ngựa của hắn đến. Tư Kình Vũ nhìn Văn Vi cười cười:

“Đi thôi!”

“Có một số việc từ từ sẽ đến, không thể nhanh chóng.”, Văn Vi cười nói với hắn, “Em thấy, Nhan Nghiên có rất nhiều tâm tư hận thù, chúng ta không thể quá cưỡng cầu cô ấy.”

“Cũng chỉ có em lại nghĩ như vậy.”, Tư Kình Vũ nắm tay cô, cùng bước ra ngoài.

Nhan Nghiên cùng Nhan Tử Hằng đã đi ở phía trước, Tử Hằng cưỡi con ngựa nhỏ, bất quá nó cũng biết cưỡi ngựa. Nhan Nghiên và nó cưỡi ngựa chầm chậm đi phía trước, Tử Hằng đã không còn hoạt bát như vừa nãy, thay vào đó là bình tĩnh, khuôn mặt nhỏ nhắn không nói lời nào.

“Làm sao vậy, vừa rồi con còn rất vui vẻ mà!” Nhan Nghiên nhìn con nói.

“Tiểu Nghiên, vì sao chú kia lại đến vậy?”, Tử Hằng nắm dây cương ngựa trong tay, quay đầu lại nhìn, người phía sau còn cách rất xa.

“Tử Hằng, không phải mẹ đã nói với con rồi sao? Con đừng hận người đó, thử cùng ở chung, có lẽ hai người còn có thể trở thành bạn bè”. Kỳ thực đây không phải là chuyện cô mong muốn, nhưng Tử Hằng cần một người cha, dù người này có phải là Tư Kình Vũ hay không, nhưng quan hệ huyết thống không thể thay đổi, Nhan Nghiên cũng không có tư cách thay đổi.

“Con không cần làm bạn bè với chú, chú đó không tốt với mẹ, ánh mắt cũng rất hung dữ”. Nói xong, Tử Hằng kẹp bụng ngựa, phi nhanh về phía trước.

“Tử Hằng!” Nhan Nghiên lo lắng nhìn con trai, đang định đuổi theo thì Vệ Tề Hàn và Tư Lập Hạ đuổi tới nơi.

“Tiểu quỷ làm sao vậy, vừa rồi còn nói đấu với ta, sao lại chạy trước” Lập Hạ cưỡi ngựa cùng Vệ Tề Hàn tới, hỏi.

“Thằng bé khởi động trước”. Nhan Nghiên nhìn Tư Lập Hạ đứng một bên, dáng người cao gầy, mặc trang phục rất khí thế. “Hai người đi cùng nhau, tôi đuổi theo thằng bé.”

“Nhan Nghiên, em cẩn thận một chút.” Nhan Nghiên cưỡi ngựa kỳ thực không giỏi, lại cưỡi nhanh như vậy không khỏi làm Vệ Tề Hàn lo lắng nói.

“Anh rất quan tâm đến cô ấy?” Lập Hạ hỏi, giọng điệu chua xót.

“Nhan Nghiên là bạn tốt của anh.” Tâm tư của Tư Lập Hạ kỳ thực rất rõ ràng, anh ta liếc nhìn cũng hiểu, “Bọn anh quen nhau ở Mỹ, lúc đó cô ấy một thân một mình mang thai, mắt lại không nhìn thấy gì nhưng lại rất kiên cường, anh vô cùng khâm phục dũng khí ấy, dần dà hai đứa trở thành bạn tốt.”

“Anh có biết cha của con cô ấy là ai không?” Lập Hạ hỏi, Tử Hằng khoảng hơn năm, sáu tuổi, tính ra cô phải có con trước khi ra nước ngoài, chẳng lẽ đứa bé kia là của cha mình? Tư Lập Hạ mở to hai mắt, hô hấp dồn dập, như vậy tính ra, tiểu quỷ chẳng phải là em trai mình. Trời ạ, thật đáng sợ!

“Chuyện này anh không rõ, lúc bọn anh quen nhau cô ấy đã mang thai”. Ánh mắt Vệ Tề Hàn trở nên sâu và đen hơn, “Anh cũng từng hỏi Nhan Nghiên, nhưng cô ấy một mực không nói. Đúng rồi, em có cảm thấy diện mạo Tử Hằng đặc biệt giống anh trai em không”. Sắc mặt Lập Hạ trở nên khó coi, chẳng lẽ năm đó Nhan Nghiên cùng cha mình đã thực sự xảy ra quan hệ? Vậy cũng không thể, cha ở cùng với Vương Đồng, cũng không thể phát sinh quan hệ với Nhan Nghiên. Người đàn bà này quá đáng ghét. “Từ khi còn ở trong nước đã không nghiêm túc, ai biết thằng bé là con của ai?”

“Anh quên mất, em và cô ấy cùng nhau lớn lên”. Vệ Tề Hàn biến sắc, quả nhiên là con cháu Tư gia, đều là mồm miệng như vậy. “Anh biết Nhan Nghiên, dù dạy dỗ Tử Hằng hay với chính bản thân mình, đều là người vô cùng nghiêm khắc. Một người con gái như vậy nhất định đã gặp một việc làm cô ấy vô cùng thống khổ, mới có con. Đúng rồi, cô ấy khi đến Mỹ, hai mắt đều đã mù. Phải rất lâu sau mới có người quyên mắt cho. Trước khi phẫu thuật, bác sĩ nói mắt cô ấy đã từng trải qua giải phẫu lấy giác mạc, là chuyện vô cùng đáng sợ. Em có biết khi ở trong nước đã xảy ra việc gì với cô ấy không?”

Tư Lập Hạ điếng người, nhất thời nghẹn lời. Cô ta đương nhiên biết rõ đã xảy ra chuyện gì. Sau cuộc phẫu thuật Nhan Nghiên còn đang nằm viện, không hiểu bằng cách nào cô ta có thể thoát khỏi nơi đó, càng không hiểu sao Nhan Nghiên không tĩnh dưỡng cho khỏe lại bỏ phí tâm tư cố gắng chạy trốn. Cô ta chỉ biết, vì chuyện này mà có vài lần anh trai và mẹ đã cãi nhau cực kỳ kịch liệt. Nhưng đương nhiên không thể nói ra, đành giả bộ cười nói: “Em cũng không rõ, chỉ biết cô ấy đi, còn nguyên nhân vì sao, em cũng không rõ.”

Vệ Tề Hàn thấy Tư Lập Hạ nói vậy, không khỏi cảm thấy thất vọng với cô bé này. Tư Lập Hạ là một cô gái rất ngay thẳng, chỉ tiếc lại là người Tư gia, trên người cũng hiển hiện sự độc ác của người nhà họ Tư.

 

“Nhan Nghiên sao lại đi trước rồi!” Văn Vi cùng Tư Kình Vũ lúc này cũng đuổi tới nơi.

“Cô ta đuổi theo Tử Hằng, anh đi trước xem sao.” Vệ Tề Hàn nói xong, cũng phi ngựa lên phía trước.

“Chúng ta cũng cùng đi xem!” Văn Vi cười nói với hai anh em.

Lập Hạ bất mãn nhìn về phía Vệ Tề Hàn vừa đi, không hiểu vì sao thái độ hắn lại thay đổi. Bất quá cô ta vẫn phi ngựa lập tức đuổi theo.

Tư Kình Vũ sắc mặc luôn có chút âm trầm, khi bọn họ đuổi đến nơi, thấy Nhan Nghiên đang cùng Tử Hằng song song, chậm rãi đi cùng nhau. Vệ Tề Hàn ở bên nói đùa, thỉnh thoảng lại có tiếng cười vui vẻ vang lên. Từ phía sau nhìn đến, rất giống cảnh gia đình vui vẻ. Tư Kình Vũ nắm chặt dây cương, kẹp bụng ngựa đi lên. Lập Hạ cũng không vui, Nhan Nghiên này quá tâm cơ, rõ ràng bản thân mình cùng Vệ Tề Hàn là một đôi, còn giới thiệu hắn cho mình. Rõ ràng là lôi cô ra làm trò cười!

“Tiểu quỷ, không phải muốn đấu với ta ư, sao lại đi một mình!” Lập Hạ bất mãn nói lớn.

Tử Hằng nhìn Tư Lập Hạ vừa đến, biểu lộ vô cùng khinh miệt: “Cô quá chậm chạp, cháu đến đây đã lâu như vậy cô mới đuổi kịp, cháu không cần phải đọ với cô nữa.”

“Hừ! Là mày sợ đi !”, Lập Hạ càng nhìn tiểu quỷ trước mặt càng thấy không vừa mắt.

“Tư Lập Hạ, em cùng thi đấu với một đứa bé, có thấy xấu hổ không.” Tư Kình Vũ nhìn Tử Hằng, nói. Hôm nay nắng không gắt, nhưng vì đã chạy một lúc lâu, nên trán nó lấm tấm mồ hôi. Vừa rồi nhìn thấy Tử Hằng, Vệ Tề Hàn cùng Nhan Nghiên đang nói đùa, nhưng vừa thấy Kình Vũ đến, mặt cậu bé lập tức căng thẳng. Chẳng lẽ hắn lại làm cho tiểu quỷ này chán ghét hắn đến vậy!

Văn Vi chú ý tới Tư Kình Vũ đang chăm chú nhìn Nhan Tử Hằng, cô đi lên, hơi nghiêng đầu nói, “Lập Hạ, chúng ta đi cưỡi ngựa để giải trí, không phải thi đấu. Mọi người đều vui vẻ không phải là tốt rồi sao?”

Lập Hạ bất mãn nhìn Văn Vi, không có việc gì ngoài đóng giả người tốt!

Ngược lại, Tử Hằng thấy lúc này Văn Vi đang nhìn mình, ánh mắt kia nhìn như thương cảm, nhưng lại làm nó cảm thấy sợ hãi. Tử Hằng bất an nhìn mẹ, bất giác nắm chặt dây cương.

Đột nhiên, con ngựa nhỏ nó đang cưỡi phát cuồng giơ hai chân lên, sau đó điên cuồng lao về phía trước.

Tử Hằng không ngờ tình huống này lại xảy ra, may mắn sao nó lập tức nắm chặt cương, chỉ là ngựa chạy quá nhanh, người nó dường như ngồi không vững, có lúc như bay ra khỏi yên, lúc lại vung trở về.

“Tử Hằng !” Nhan Nghiên quá sợ hãi, vội vàng đuổi theo. KHông nghĩ tới ngựa của Tử Hằng tuy nhỏ nhưng sức chân rất khoẻ. “Tử Hằng, con giữ chặt cương ngựa, đừng buông tay.”

“Tiểu Nghiên, nhanh đến cứu con, con sợ. Con ngựa này hất con đau quá!”. Nhan Tử Hằng vẫn còn là trẻ con, khả năng cưỡi ngựa bình thường, lúc này đã khóc lớn vì sợ hãi.

Vệ Tề Hàn cùng Tư Kình Vũ vội vàng đuổi theo, Tư Kình Vũ cưỡi ngựa rất tốt, chỉ lát sau đã đuổi kịp Nhan Nghiên. Hắn gọi lớn “Cháu ôm lấy cổ ngựa, bàn chân giữ chắc lấy bàn đạp.”

Tử Hằng đã thất kinh, chỉ còn có thể giữ dây cương, “Mẹ, con sợ lắm, nhanh đến cứu con.”

“Hằng Hằng đừng sợ, mẹ lập tức đến đây!” Nhan Nghiên phi ngựa lên, chạy song song với con ngựa đang mất kiểm soát. Cô định lao ra ôm lấy Tử Hằng nhưng tay quá ngắn, nhiều lần gần chạm đến Tử Hằng nhưng lại rơi xuống.

“Nhan Nghiên, em cẩn thận, đừng để rơi xuống ngựa”, Vệ Tề Hàn cũng chạy theo, lo lắng gọi lớn.

Nhan Nghiên hiểu, cô không với tới chỗ Tử Hằng, biết làm vậy không phải biện pháp tốt. Cô một lòng lo cho an nguy của Tử Hằng, đột nhiên chân cô rời khỏi bàn đạp, kẹp vào thân ngựa, định lao về phía Tử Hằng.

“Nhan Nghiên, em điên rồi sao!” Vệ Tề Hàn hoảng sợ kêu to, như vậy quá nguy hiểm, có thể không cứu được Tử Hằng mà Nhan Nghiên còn bị thương.

Hắn không chú ý đến Tư Kình Vũ cũng đang hành động tương tự, khi Nhan Nghiên vừa nhảy về phía Tử Hằng, Tư Kình Vũ cũng nhảy đến. Vào thời điểm nguy hiểm, hắn và Nhan Nghiên cùng lao về phía Tử Hằng, ba người cùng nhau nhảy xuống, nhưng Tư Kình Vũ bảo vệ hai mẹ con trong lồng ngực, cả 3 dính sát vào nhau.

Con ngựa nhỏ ở giữa kinh hãi, giơ chân hí vang. Tư Kình Vũ phản ứng cực nhanh, hắn đẩy hai người trong ngực ra, bản thân bị ngựa đá văng ra hơn một mét.

“Anh!”

“Kình Vũ!”

Hai người Tư Lập Hạ và Văn Vi đồng thanh thét lên, luống cuống xuống ngựa đến xem Tư Kình Vũ.

Vệ Tề Hàn đã đỡ Nhan Nghiên và Tử Hằng đứng dậy, Tử Hằng trên người trầy xước không ít, nhưng không có gì nghiêm trọng. Nhan Nghiên không bị thương, cô ôm chặt Tử Hằng, người vẫn còn choáng váng. Vừa rồi chứng kiến Tư Kình Vũ cứu mình, hắn phi thân lao đến, ánh mắt sâu đen như mực, làm việc nghĩa không chùn bước.

Tư Kình Vũ không bị chảy máu, chỉ có sắc mặt tái nhợt, vẫn chưa mất tri giác, hắn hé mắt ra hỏi:

“Hai mẹ con không sao chứ!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.