Thế Giới Ngầm

Chương 22: Kế Hoạch Tác Chiến I




Ads Chương 77: Bắt gian Tư Thành Đống cũng không phải thường đến nơi ở Vương Đồng như vậy, một tháng thường chỉ đến một, hai lần. Vì che dấu sự dòm ngó của những người ở tòa nhà lớn này ông ta mua một chiếc xe, chỉ cần là đến chỗ Vương Đồng, đều ngồi xe kia đến. Đây là khu chung cư xa hoa, đối với hộ gia đình, bảo vệ cực nghiêm mật, đó cũng là lý do mà Tống Ngọc San tra xét lâu như vậy cũng không có tra ra và nhiều nguyên nhân nữa… 

Vương Đồng không hề nghĩ tới Tư Thành Đống hôm nay lại tới nơi này, bình thường ông ta muốn tới, ông ta nhất định thông báo trước, nói với cô, ông ta đến vài giờ. Hôm nay đột nhiên như vậy, cô ta nhất thời trở tay không kịp. 

Trương Dư Hàng rửa tay xong từ phòng bếp đi ra, xem Vương Đồng bộ dáng dại ra, đi qua ôm cô, hôn nhẹ mặt cô nói: “Làm sao vậy?” 

Vương Đồng lúc này mới kịp phản ứng, vội vàng đẩy hắn ra, cầm lấy áo khoác, khoác lên người hắn: “Tư Thành Đống sắp lên đây, anh phải lập tức đi, đi ngay lập tức” 

Trương Dư Hàng cũng ngây ngẩn cả người, nhất thời một cỗ tuyệt vọng, lửa giận nổi lên, hắn bắt lấy tay cô hỏi: “Em nói cho anh biết, ngày như vậy rốt cuộc khi nào thì mới có thể kết thúc?” 

“Bây giờ đừng hỏi em như vậy!” Vương Đồng gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, “Van anh đi nhanh lên, được không?” 

“Anh không đi, cùng lắm thì bị ông ta biết, anh cũng vốn không có ý ở lại tập đoàn Thao Thiết, không bằng chúng ta thừa dịp cơ hội này cùng ông ta thẳng thắn. Tư Thành Đống có nhiều phụ nữ như vậy, ông ta sẽ không cần em đâu”. Trương Dư Hàng cầm hai vai Vương Đồng, rất là quyết tâm nhất định không giống như trước trốn trốn tránh tránh như vậy. 

“Anh có thể không cần nổi điên như vậy không?!” Vương Đồng thực hận không thể giết hắn, cô xem thời gian, Tư Thành Đống sắp lên đây. Hiện tại chính là đi sợ cũng không kịp. “Em đã nói với anh, em ở bên Tư Thành Đống lâu như  vậy, bây giờ kêu em buông tay, em không cam lòng”. 

“Vậy em muốn như thế nào? Muốn có được Thao Thiết? Em cảm thấy em đấu thắng Tư Kình Vũ sao? Càng không cần phải nói đến Tư Gia người nào người nấy lợi hại như vậy, em theo chân bọn họ đấu như vậy, chỉ sợ đến tính mạng cũng không thể giữ nổi”. Trương Dư Hàng hận không thể thay đổi tham vọng của của Vương Đồng.Cô ta, những thứ khác đều tốt, chỉ là lòng tham không đáy, lấp bao nhiêu cũng không đầy được. 

“Em hiện tại không nghĩ nhiều như vậy, anh hiện tại có đi cũng không kịp rồi”. Vương Đồng lôi kéo hắn hướng đến ban công, “Anh trốn ở chỗ này trước, không cho phép ra ngoài, có nghe hay không.” 

“Vương Đồng, em nghe đây. Anh không có kiên nhẫn cùng sức lực để dây dưa tiếp nữa, nếu hôm nay em không chịu ngã bài, chúng ta liền chấm dứt”. Trương Dự Hàng đứng sát ngoài cửa sổ, ánh mắt mở thật to nhìn cô ta. Hắn đang nói với cô ta, hắn cũng không phải là hay nói giỡn. 

“Anh uy hiếp em?” Cô cùng Trương Dự Hàng cùng một chỗ thời gian cũng không ngắn, những lúc chật vật giống như hôm nay không phải không có, nhưng đây là lần đầu tiên hắn nói chia tay cùng cô. 

“Không phải uy hiếp?! Mà là anh mệt mỏi, anh không nghĩ tiếp tục dây dưa như vậy. Anh sẽ ở trong này, nhìn em lựa chọn. Nói xong, hắn kéo bức màn cửa sổ sát đất, cả người kề sát bên tường. 

Vương Đồng lòng bàn tay đều là mồ hôi, ánh mắt nheo nheo nhìn thấy giầy của Trương Dự Hàng cạnh cửa, chạy nhanh đến giấu đi. Chuông cửa lúc này lại vang lên, cô liền mở cửa, quả nhiên chính là Tư Thành Đống. Tư Thành Đống cũng cầm hoa, một tay ôm lấy eo cô, hôn tới. 

Vương Đồng ôm bó hoa, ngăn trở hắn hôn tới môi, cười nói: “Hoa này thật đẹp mắt!” 

Tư Thành Đống không hôn được giai nhân, cũng không có không vui, xem một bàn con đầy thức ăn, dọn sẵn hai bộ bát đũa. Tâm tình của ông ta thực tốt: “Khó có được cơ hội nhìn cháu xuống bếp, để chú xem nào, rau xanh dễ cho tiêu hóa, có điều màu sắc cũng không có sai.” 

“Cháu về nhà không có việc gì nên chỉ tùy tiện làm!”. Vương Đồng buông hoa xuống, bất giác nhìn nhìn cửa sổ sát đất bên kia, “Chú chưa ăn sao?” 

“Đương nhiên là chưa!”. Tư Thành Đống cởi áo khoác phóng tới tay cô, “Chú nhớ rõ thủ nghệ của cháu là rất tốt, chỉ là mấy năm nay, cũng không thấy cháu nấu cơm, hôm nay như thế nào lại có hứng thú vậy?!”. Ít nhất, lúc ông ta tới, Vương Đồng một lần cũng không có từng chuẩn bị. 

Vương Đồng cũng không đáp lại, nhìn ông ta cầm chiếc đũa, đĩa rau, hôm nay mọi đồ ăn đều là vì Trương Dư Hàng thích ăn mà chuẩn bị. Cô cất kỹ âu phục: “Sao hôm nay lại đến đây?” 

“Chẳng phải thật lâu đã không có tới sao? Gần đây để cho cháu chịu vắng vẻ, hôm nay chú sẽ bồi thường cho cháu thật tốt:. Tư Thành Đống cũng không khách khí, nhanh chóng ăn xong một chén cơm, đưa bát cơm cho Vương Đồng.

Cơ thể Vương  Đồng cứng đờ, Trương Dư Hàng đang ở sát cửa sổ, nếu như cô cùng Tư Thành Đông nói hết sự tình, chỉ sợ trong lúc đo bọn họ sẽ không có cách nào xoay chuyển đường để sống sót. Cô thật không hiểu, lúc trước không phải rất tốt sao? Trước kia cô cùng Tư Thành Đống trong phòng, nhiều thời điểm như vậy, hắn đều nhẫn nhịn được, vì cái gì hiện tại lại không thể nhẫn nhịn ? 

“Sao lại ngẩn người như vậy? Cho ta thêm cơm.” Tư Thành Đống nhìn thấy Vương Đồng ngơ ngác, ngây ngốc, rất ít khi thấy cô ta như vậy, cũng xem như điều mới mẻ. “Cháu lại đây, cùng chú ăn đi.” 

Vương Đồng thêm cơm cho ông ta, trong lòng lại nhớ thương Trương Dư Hàng đang đứng ở cửa sổ sát đất, trong lòng cô ta nóng lên, xem ra sự tình không còn nhỏ nữa. Ông ta cũng để đũa xuống, nghiêm trang nhìn cô ta: “Nói đi, có chuyện gì?” 

Đôi mắt nghiêm nghị của Tư Thành Đống khiến cô ta ngược lại một câu cũng không nói nên lời. Vương Đồng không biết chính xác, khi cô tự mình nói ra, Tư Thành Đống sẽ phản ứng như thế nào. 

Đang lúc cô phải mở miệng, chuông cửa lại vang lên, tay cô mềm nhũn, có một loại dự cảm bất hảo. Vương Đồng đưa mắt nhìn Tư Thành Đống, sau đó nói: “Để cháu đi xem!”. Thật sự không tốt, vừa thấy cô ta sợ tới mức tay chân mềm nhũn, đứng ngoài cửa chính là Tống Ngọc San và Tư Lập Hạ. 

Sao bọn họ lại có thể đi lên? Người lạ bình thường không thể vào tòa nhà. Vì cái gì bảo an dưới nhà lại không thông báo cho cô biết? Cô tựa vào cửa, đối Tư Thành Đống nói: “Đúng là Tư phu nhân cùng Lập Hạ!” 

Tư Thành Đống sắc mặt cũng thay đổi, bọn họ đi lên như thế nào, một tháng chi nhiều phí quản lý như vậy, này bảo an đều đang ngủ sao? 

Chuông cửa lại tiếp tục vang, Vương Đồng vẫn đứng không nhúc nhích, vừa không dám gọi Tư Thành Đống trốn đi, cũng không dám mở cửa. Bên ngoài đột nhiên sấm sét nổi lên ầm ầm, mưa bắt đầu kéo đến. Trương Dư Hàng còn ở bên ngoài, Vương Đồng thật không biết cần làm gì lúc này, cô lần đầu tiên có cảm giác tuyệt vọng bối rối như bây giờ. 

“Mở cửa đi!” Nếu bọn họ đã tìm tới, Tống Ngọc San nhất định đã bắt được tin tức, một khi đã như vậy cũng không cần thiết phải trốn. 

Vương Đồng hít một hơi thật sâu, mở cửa, bày ra vẻ tươi cười: “Tư phu nhân, Lập Hạ, các người tới!” 

“Đồng Đồng, thật là cháu ở nhà. Lập Hạ muốn nói với cháu mượn thắt lưng, thuận tiện tìm cháu cùng nhau ăn cơm. Tôi nói với nó, tới tìm cháu thì dù sao cũng phải gọi điện cho cháu trước, nếu cháu không có ở nhà thì biết làm sao bây giờ? Không nghĩ tới, cháu thật sự ở nhà.” Tống Ngọc San vẻ mặt ôn nhu ấm áp nói. 

“Nhưng mà bên ngoài trời hình như mưa!”. Tư Lập Hạ đi thẳng vào trong, khi nhìn thấy cha cô ta trong phòng, trợn tròn mắt: “Ba, sao ba lại ở đây?”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.