Thế Giới Ngầm

Chương 12: Nhập Học- Khởi Đầu Rắc Rối




Ads ch67 : Con đường chết  

Nhan Nghiên cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra, cô biết, cô cùng Tư Kình Vũ bàn điều kiện hắn càng thêm xem thường cô. Nhưng chính là sau này, hắn có xem thường cô hay không, đối với cô đã không còn quan trọng.

Buổi chiều, quả nhiên Tư Kình Vũ đem giấy căn cước, hộ chiếu cho Nhan Nghiên,lại nói đã chuyển hai ngàn vạn cho cô, cô không có đi kiểm tra, Tư Kình Vũ nói chuyển cho cô, sẽ chuyển cho cô. Cho dù không có chuyển, cô cũng biết rõ.

Mấy ngày nay, Bắc Kinh thời tiết thay đổi thất thường. Buổi sáng, Nhan Nghiên lên sân thượng thấy được mặt trời thực ấm áp, ánh nắng làm cô cảm thấy vô cùng thoải mái. Nhưng tới buổi chiều, thời tiết lại thay đổi, sấm chớp kéo đến, ầm vang, bầu trời đen kịt còn lóe lên tia chớp. Phía ngoài phòng bệnh chính là hoa viên của bệnh viện, Nhan Nghiên ngồi bên cạnh cửa sổ, gắt gao ôm lấy chính mình.

Từ ngày bắt đầu tiến vào Tư gia, cô trở nên sợ hãi khi trời mưa xuống, sét đánh, tia chớp. Cô rất sợ, đến nỗi ngủ cũng không dám ngủ, dù có ngủ cũng toàn là ác mộng. Chính là hiện tại, cô lại có thể ngồi ở cửa sổ nghe tiếng sấm, xem từng tia chớp đánh xuống như muốn đem bầu trời cắt làm hai.

Ba, mẹ, Nhan Nghiên không sợ sét đánh! Cho dù là đại lôi con cũng sẽ không sợ! Không bao giờ…sợ nữa.

Lúc này, cửa phòng được đẩy ra, là Tống Ngọc San cùng Tư Lập Hạ, phía sau còn có Vú Bảo và Vương Đồng. Thật khó nha, thời tiết xấu như vậy, bọn họ còn có thể đến bệnh viện.

“Nhan Nghiên, trời mưa như vậy, sao lại ngồi bên cửa sổ.” Tống Ngọc San ra vẻ trưởng bối thân thiết, “Mau, trở lại giường đi, đừng để bị trúng gió”.

Nhan Nghiên nhìn bốn người trước mặt, thoáng cái bốn gương mặt hóa ra giống nhau. Bên ngoài chợt nhoáng tia chớp, dư quang né qua đỉnh đầu Nhan Nghiên, cô nở nụ cười: “Bác Tống, Lập Hạ, cám ơn mọi người đã đến thăm tôi!”

Tống Ngọc San biểu tình sửng sốt, vừa rồi nhìn thấy biểu tình của Nhan Nghiên lại thêm tia chớp kia, rất đáng sợ. Bà ta như thấy một người phụ nữ khác hiện ra trước mặt mình, một cách cực kỳ đáng sợ. Tâm bà ta không khỏi chấn động, cũng không nói lời nào.

Lập Hạ đối với Nhan Nghiên từ trước đến nay là cực kỳ chán ghét nói: “ Nhan Nghiên, mày tưởng trên mặt mày dát vàng sao? Chúng tao là tới thăm Văn Vi, chỉ là thuận tiện ghé qua mày thôi. Mày nghĩ chúng tao thích nhìn mày sao? Nhìn mày chỉ tổ làm dơ mắt tao thôi.”

“Các người vẫn là đến đây, không phải sao?” Nhan Nghiên nói xong không thèm để ý tới bọn họ nữa mà tiếp tục nhìn tia chớp ngoài cửa sổ. Lập tức, từng đợt mưa trút xuống, sét đánh đì đùng, từng hạt mưa quất vào mặt cô.

Tư Kình Vũ cùng Tư Thành Đống phía sau cũng vào, Tư Kình Vũ vốn có chút khẩn trương, hắn lo lắng mẹ hắn lại làm ra chuyện gì. Ai ngờ, vừa đến lại nhìn thấy nét mặt khó coi của mẹ hắn và Tư Lập Hạ, mà Nhan Nghiên vẫn ngồi bên cửa sổ coi bọn họ như không hề tồn tại.

Biểu tình của Nhan Nghiên thực sự yên lặng, sắc mặt thậm chí còn lộ vẻ tươi cười, càng nhìn càng cảm thấy trong trẻo nhưng lạnh lùng, đến đau lòng. Tư Kình Vũ lập tức cảnh báo chính mình không thể mềm lòng đối với cô bé. Hắn nói: “Mẹ, Văn Vi nghe nói mọi người tới, mọi người không đi xem sao?”.

Tống Ngọc San nhìn Nhan Nghiên, ánh mắt hiện lên một tia tàn nhẫn. Ngược lại, đối với con trai lại lộ vẻ tươi cười: “Mẹ muốn đến đây an ủi Nhan Nghiên vài câu, đứa bé này nói cho cùng cũng là do chúng ta nuôi lớn.”

Ánh mắt Tư Kình Vũ lộ ra nghi hoặc, mẹ hắn ở trước mặt hắn đương nhiên che giấu nhưng cũng không có cảm giác là làm bộ làm tịch. Chính là hiện tại, âm thanh của nụ cười kia thật sự làm hắn phản cảm.

Tư Thành Đống nhìn Nhan Nghiên, ánh mắt lại nhanh chóng chuyển sang người Vương Đồng rồi lại sang Tống Ngọc San, nói: “Chúng ta đi ra ngoài, để cho Nhan Nghiên được nghỉ ngơi.”.

Tống Ngọc San không hờn giận Tư Thành Đống, dẫn nhóm người của bà ta đi ra. Chỉ có Tư Lập Hạ ra tới cửa, quay đầu lại nhìn Nhan Nghiên, nguýt miệng một tiếng: “Đáng đời!”.

Cửa đóng lại, Nhan Nghiên vẫn ngồi yên như vậy như là không hề biết bọn người đó rời đi, cô ôm chặt gối, ánh mắt vẫn không di chuyển, nhìn mưa rơi ngoài cửa sổ.

Tư Kình Vũ vừa rồi cùng Tư Thành Đống nói qua, hắn cứ nghĩ ba hắn sẽ phản đối việc hắn bắt Nhan Nghiên hiến giác mạc cho Văn Vi, không ngờ tới Tư Thành Đống không hề phản ứng, nghe qua kế hoạch của hắn xong khi, chỉ nói một câu: “Như vậy cũng tốt!”

Tư Kình Vũ trước giờ làm chuyện gì cũng không cần cho Tư Thành Đống biết, nếu không phải bị mẹ hắn chen vào, hắn cũng muốn mọi chuyện xong xuôi mới thông báo cho họ một tiếng. Như vậy xem ra, ba hắn đối với Nhan Nghiên một chút quyến luyến cũng không có. Hắn không thể lý giải tâm tình hắn hiện tại, đối với Nhan Nghiên có vài phần thương cảm, lại cảm thấy được hả giận. Hiện tại, Nhan Nghiên lâm vào tình cảnh này, lòng hắn như nhũn ra, thậm chí không khỏi tự hỏi, chính mình làm như vậy là đúng hay sai?. Nhan Nghiên cũng chỉ là cô gái mười tám tuổi, làm cho cô ấy nhận lấy này đó, có phải quá tàn nhẫn hay không? Nhưng nghĩ tới, cô vừa mới cùng hắn đàm phán điều kiện, kia hai ngàn vạn, còn không tín nhiệm hắn, muốn lấy giấy chứng minh cùng hộ chiếu cất đi, lại cảm thấy làm như vậy không có gì là quá đáng. Trên thực tế, hắn cho cô điều kiện đều tốt, thậm chí giúp cô.

“Tôi, lần đầu tiên đến Tư gia cũng là một ngày như thế này.” Đột nhiên, Nhan Nghiên mở miệng. Cô không có nhìn hắn, ánh mắt đen huyền sâu thẳm, cũng không có chớp mắt, nhìn bên ngoài. Như là nói chuyện với hắn, lại như không. “Ngày đó, mưa so với hôm nay dường như còn lớn hơn, từng hạt mưa quất vào người thật đau, thật đau.”

Nhan Nghiên, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng làm cho Kình Vũ có vô số lời châm chọc, khiêu khích nhưng một chữ cũng không thể nói nên lời. Hắn vẫn đứng chỗ cũ nhìn chằm chằm vào Nhan Nghiên. Nhan Nghiên như vậy, hắn tựa hồ không có tưởng tượng tới, cũng không hề biết.

“Thật nhiều lần, tôi nghĩ… mẹ tôi không đưa tôi tới Tư gia, có lẽ tôi có thể ăn ngủ đầu đường, thậm chí bị bắt vào cô nhi viện, cuộc sống cực khổ một chút, nhưng mọi chuyện hôm nay sẽ không xảy ra, tốt bao nhiêu.” Nhan Nghiên nói xong, nước mắt cũng chảy xuống.

Tư Kình Vũ, thanh âm trở nên khô khốc, những vẫn là vô tình nói: “ Hiện tại cô muốn đổi ý cũng đã không kịp.”

Nhan Nghiên hít hít mũi, quay đầu nhìn hắn: “Tư Kình Vũ, anh có thể đáp ứng tôi một yêu cầu không?”

Ánh mắt Tư Kình Vũ như thay đổi, tất cả nhu tình thương cảm nhanh chóng xóa đi, hắn nửa uy hiếp nói: “Nhan Nghiên, cô đừng được voi đòi tiên.”

Nhan Nghiên không cần để ý tới hắn đối cô thái độ gì, nói: “Anh có thể đem trả tôi quyển nhật ký được không?”

Tư Kình Vũ ngẩn ra, tâm không hiểu sao hoảng hốt, hắn đương nhiên không có quên quyển nhật ký kia. Hắn cười lạnh: “Quyển nhật ký của cô, tôi đã sớm vất đi, chắc có lẽ giờ nó đang ở đống rác nào đó. Cô cho rằng tôi sẽ giữ quyển nhật ký buồn cười đó sao?”

“ Ném tới đống rác à!” Nhan Nghiên cũng không có tức giận, nhẹ nhàng thuật lại một lần nữa, thở dài một hơi nói, “Như vậy cũng tốt, hẳn là ném tới đống rác rồi, là nên ném đi.”

Tư Kình Vũ càng nghe càng tức giận, vì cái gì một cô gái như vậy, chỉ tùy tiện nói mấy câu có thể làm cho tâm tình hắn khó chịu như vậy . “Cô biết là tốt rồi.”

“Tư thiếu gia, rất nhanh sẽ bắt đầu giải phẫu, có thể để tôi ở lại một mình không?” Nhan Nghiên đột nhiên lộ ra ôn nhu, cười trong veo.

Hô hấp của Tư Kình Vũ như cứng lại, Nhan Nghiên vốn cực kỳ xinh đẹp, tinh xảo, đôi mắt đặc biệt linh động, trong suốt. Cô thừa hưởng vẻ xinh đẹp của mẹ, so với Đường Tuệ Hà có phần hơn, ngạo nghễ mà thanh quý. Cô cười như vậy, khiến hắn tâm thần rung động, đây là lần đầu tiên hắn thấy cô cười như vậy. Thât lâu, hắn mới nói: “Cô chuẩn bị đi, trong chốc lát bác sỹ sẽ đến”.

Nhan Nghiên không nói lời nào, vẫn đối với hắn cười, như là đang đợi hắn đi ra ngoài.

Tư Kình Vũ không nỡ rời đi, hắn phát hiện mình có vài phần lưu luyến, lại ảo não. Rốt cuộc lý trí vẫn chiến thắng tất cả, hắn bắt buộc chính mình nhìn nàng bằng ánh mắt lạnh lùng, cứng rắn, mới rời đi.

Tư Kình Vũ vừa rời đi, điện thoại Nhan Nghiên liền vang lên, là Dì Thanh gọi. Ở đầu bên kia, thím Thanh thực sốt ruột: “ Nhan Nghiên, phu nhân đã muốn hành động. Hiện tại, hiện tại, ta cũng không biết rõ ràng. Chỉ sợ phu nhân đã mua chuộc được bác sỹ cùng hộ lý của bệnh viện, muốn cho con chết trực tiếp trên bàn mổ.”

Tay Nhan Nghiên run lên, đây là kỹ xảo mà Tống Ngọc San vẫn quen dùng. Nếu lúc trước bà ta có thể đổi thuốc của mẹ cô, thông qua mối quan hệ với bệnh viện, hiện tại cũng có thể làm như vậy. Nàng thật rối loạn trong lòng, nàng phải làm sao bây giờ.? Nàng vào phòng phẫu thuật chẳng phải là đi vào con đường chết sao?

“Ta đang chờ tin tức của Tề Hàn, bác sỹ mổ cho con là Trình Chí Ngang, trước kia là bạn đồng học với Tề Hàn, nó đang liên lạc với hắn.”. Thím Thanh không nghe Nhan Nghiên lên tiếng, cũng nóng nảy, “Nhan Nghiên, con có đang nghe không?”

“Thím Thanh, con đang nghe thím nói!”. Nhan Nghiên dần dần tỉnh táo lại, nếu thật là như vậy, hiện tại cô phải trốn.Nhưng nơi này là nơi cao nhất bệnh viện, khu VIP, Tư Kình Vũ đề phòng cô chạy trốn, chắc chắn đã phái người cãnh giữ.

“Nhan Nghiên, con trước tiên chờ Tề Hàn gọi điện thoại tới.” Thím Thanh nói xong, cúp điện thoại.

Nhan Nghiên cầm điện thoại, lại là đằng đẵng chờ đợi, tất cả hy vọng cô đều đặt trên người thím Thanh. Cô đột nhiên cười, vì sao cho tới hiện tại, hy vọng của cô đều đặt trên người người khác. Khi nào thì cô mới có thể nắm giữ vận mệnh của chính mình.

Chỉ chốc lát sau, thím Thanh lại gọi tới: “ Nhan Nghiên, hộ chiếu của con đã lấy được rồi. Ta cho con biết, Bác sỹ Trình đã được phu nhân thông báo qua, nhưng hắn đã đồng ý giữ lại mạng sống cho con. Đến lúc đó, hắn sẽ công bố giả bệnh tình nguy kịch khó qua khỏi. Bọn ta sẽ lén đem con mang ra khỏi bệnh viện”.

“Vâng, con hiểu. Nhưng Tống Ngọc San nếu muốn con chết, không thấy được thi thể của con, chắc chắn sẽ không bỏ qua?” Nhan Nghiên nói ra lo lắng của mình.

“Cho nên, Nhan Nghiên, lần này con phẫu thuật, sẽ dùng một lượng thuốc tê rất nhỏ, rất có thể toàn bộ quá trình giải phẩu con đều thanh tỉnh. Có thể sẽ rất thống khổ, nhưng con phải ráng chịu đựng. Chờ con ra khỏi phòng giải phẫu, bọn dì lập tức đưa con lên xe ra sân bay.”. Dì Thanh nói tiếp.

Nói cách khác, cô có thể cảm nhận được một cách rành mạch cô mất đi hai mắt của mình như thế nào. Như vậy cũng tốt, Nhan Nghiên nở nụ cười: “Con không sao, dì thanh, cám ơn dì, dì thanh.”

“Nhan Nghiên”. Dì Thanh nghe xong giọng của Nhan Nghiên, không khỏi cảm thấy đau lòng cho cô bé này. “Con so với tưởng tượng của dì kiên cường hơn rất nhiều.”

Nhan Nghiên thản nhiên cười, có thật cô kiên cường như vậy không? Chỉ cần cô còn sống. Chỉ cần cô có thể còn sống, mọi chuyện cô đều có thể chịu đựng được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.