Thế Giới Của Hắn Là Một Màu Hồng

Chương 8-2




Cái răng bí hiểm đi cùng khúc xương quai hàm đã hóa thạch lìa khỏi vách đá dễ đến khó tin. Harriet sử dụng vồ và đục với sự chính xác tỉ mỉ cô đã học được từ cha cô, và chỉ trong một khoảng thời gian ngắn cô đã nắm chắc cái răng trong tay.

Đó là một cái răng rất to, hình lưỡi liềm và gắn kết với chân răng, chứ không chỉ đơn giản là dính vào một khúc xương hàm. Cài răng này là của một con thú ăn thịt, Harriet xác định. Một con thú ăn thịt rất to.

Cô ngắm nghía nó dưới ánh sáng ngọn đèn cô đã treo trên vách hang. Cô không thể chắc chắn cho đến khi cô có thêm cơ hội để nghiên cứu, nhưng cô nhất quyết là nó không giống với bất cứ cái răng hóa thạch nào cô từng phát hiện. Và nó cũng không khớp với bất cứ món nào trong bộ sưu tập của cha cô.

Không chừng nó là dấu vết còn sót lại của một loài thú từ trước đến nay chưa ai biết đến. Nếu không thể xác định được nó, cô sẽ có thể viết một bài báo để giới thiệu nó với thế giới.

Đã hai ngày kể từ khi cô trải qua cái đêm định mệnh với Gideon. Ôm lấy cái răng trong hai bàn tay, Harriet nhìn quanh cái hang đã thay đổi cuộc đời cô. Của trộm cắp đã được Ông Dobbs dọn sạch dưới sự chỉ đạo của Gideon và nhà chức trách địa phương.

Ngay cả những cái túi bằng vải bạt được dùng làm giường trong đêm đó cũng đã được dời đi.

Vẫn cầm chắc khúc xương hóa thạch, Harriet đi thơ thẩn đến chỗ cô đã nằm trong vòng tay Gideon. Những ký ức nóng bỏng lại suýt nhận chìm cô. Cô nhớ lại nhu cầu nguyên sơ trong đôi mắt anh, mồ hôi trên lông mày anh, và những múi cơ căng nổi trên vai anh. Anh đã đến giới hạn tận cùng của sự kiềm chế vào đêm đó.

Nhưng điều bận tâm nhất của anh vẫn là sự đau đớn mà anh gây cho cô, Harriet nghĩ ngợi. Anh đã làm tất cả mọi thứ trong khả năng để làm giảm cảm giác khó chịu của cô, dù cho anh đã bị đam mê của chính bản thân anh đẩy đến giới hạn.

Harriet rùng mình nhớ lại cảm giác khi Gideon ở bên trong cô. Anh đã lấp đầy cô trọn vẹn đến mức anh gần như đã trở thành một phần của cô. Trong một khoảnh khắc như vô tận họ đã được gắn kết với nhau còn gần gũi hơn cô có thể tưởng tượng. Cảm giác thân mật choáng ngợp đó không chỉ là về thể xác. Harriet cảm thấy như cô đã hòa hợp tâm hồn với Gideon. Cô biết anh đã xuyên suốt tâm hồn cô.

Sự tưởng tượng bay bổng bất thường đó khiến cô giật mình.

“Vớ vẩn,” cô lẩm bẩm thành tiếng. Đó có lẽ là loại chuyện mà chỉ những quý cô trẻ đang yêu mới tự nói với chính mình sau khi đã làm một điều hoàn toàn ngu ngốc như dâng hiến sự trinh trắng của họ trước hôn nhân. Người ta cũng phải thanh minh cho tính bốc đồng chứ.

Nhưng có lẽ cô sẽ được dung thứ cho khuynh hướng mơ mộng. Rốt cuộc thì cô cũng là một phụ nữ đang yêu.

Harriet đã biết điều đó được hai ngày rồi. Thật ra, cô đã biết điều đó thậm chí từ trước khi Gideon làm tình với cô nữa.

Điều dằn vặt trái tim cô và khiến bụng cô nhộn nhạo vì lo lắng chính là Gideon chỉ kết hôn với cô bởi vì danh dự của anh.

Harriet biết không có cách nào can ngăn anh. Danh dự của anh đã bị xâm phạm quá nghiệt ngã trong quá khứ. Anh sẽ không để điều đó xảy ra lần nữa, nhất là khi hoàn cảnh lại tương tự. Lòng tự hào của anh là một vết thương còn chưa lành. Anh sẽ tấn công bất cứ thứ gì đe dọa nó.

Harriet nhấc cây đèn của cô lên và chầm chậm đi ra khỏi cái hang nơi cô đã khám phá ra tình yêu không hẳn là đơn giản hay ngọt ngào như cô từng áp đặt cho nó.

Đương đầu với những thứ bí ẩn vùi trong đá như cái răng hóa thạch đẹp đẽ của cô còn dễ hơn là hiểu bản chất phức tạp của một người đàn ông như Gideon. Một người đàn ông như Gideon đơn giản phải được chấp nhận và được yêu.

Anh quá kiêu ngạo để giải bày hay yêu cầu sự cảm thông.

Felicity thình lình chạy vụt vào phòng làm việc lúc Harriet đang chuẩn bị vẽ cái răng mà cô đã tìm thấy trong hang.

“Chị đây rồi. Em đã nghĩ có thể tìm thấy chị ở đây.” Felicity đóng cửa lại sau lưng cô và ngồi xuống. “Làm sao chị có thể làm việc với những cái hóa thạch cũ gớm ghiếc đó sau tất cả những chuyện kích động gần đây?”

Harriet nhìn lên. “Nói thật với em nhé, chị thấy công việc của mình dạo này như một cách để lẩn tránh.”

“Ha. Nếu em mà là chị, em sẽ bận tíu tít chuẩn bị đồ đạc về nhà chồng. Cứ nghĩ mà xem, chị Harriet, chị sắp trở thành một nữ bá tước.”

“Nữ tử tước chứ.”

“Ồ, chà, chỉ là hiện thời thôi. Nhưng một ngày kia, khi cha của St. Justin chết đi, chị sẽ trở thành Nữ Bá Tước xứ Hardcastle. Cứ tưởng tượng mà xem. Chị có nhận ra điều này thay đổi cuộc đời em thế nào không?”

Hai hàng lông mày của Harriet nhướng lên. “Cuộc đời của em?”

“Chà, tất nhiên rồi. Em không còn phải chịu áp lực kết hôn cho danh giá nữa. Nếu mà em được đến Luân Đôn, em sẽ có thể thoải mái tận hưởng thay vì cứ phải đi săn một người chồng phù hợp. Nhẹ nhõm làm sao.”

Harriet đặt bút xuống và dựa vào ghế. “Chị đã không nhận ra em cảm thấy bị áp lực, Felicity.”

“Tất nhiên em thấy bị áp lực rồi. Em biết chị và Cô Effie trông cậy em có một hôn nhân tốt và bảo đảm cho tương lai của em.” Felicity mỉm cười sung sướng. “Và tất nhiên em vẫn sẽ làm tròn bổn phận của mình nếu cần thiết. Dù gì thì em cũng không muốn làm một gánh nặng. Nhưng giờ thì em được tự do.”

Harriet xoa nắn thái dương. “Chị rất lấy làm tiếc vì đã không nhận thấy cảm giác của em về những kế hoạch của chúng ta. Chị chỉ cho rằng nếu chúng ta đưa em đến được Luân Đôn, em sẽ thu hút cả một số lượng lớn những người theo đuổi ưu tú và em sẽ có thể đem long yêu một trong số họ.”

“Em thật sự nghiêm túc nghi ngờ tình yêu lại thường đi cùng với tính thiết thực,” Felicity châm biếm.

“Chị nghĩ em đúng. Cứ nhìn vào tình thế của chị mà xem.”

“Có gì sai với tình thế của chị nào? Nếu chị hỏi ý em, thật sự nó trông rất ổn. Chị có cảm tình sâu sắc với St. Justin. Chị không thể chối được đâu. Em đã thấy ánh mắt chị khi chị nói về ngài ấy.”

“Chị có cảm tình với ngài ấy,” Harriet thì thầm, có cảm tình là một ngữ quá nhạt nhẽo để miêu tả cảm xúc cô dành cho Gideon. “Nhưng cũng không thể bỏ qua chuyện ngài ấy cầu hôn chỉ vì danh dự của ngài ấy đòi hỏi.”

Felicity cau có. “Trời ơi, chị Harriet. Tất nhiên ngài ấy phải kết hôn với chị, mặc dù Bà Stone vẫn cứ dự báo ngài ấy sẽ không làm thế. Rốt cuộc thì chị đã bị xâm phạm mà.” Cô ngừng lại đầy ý nghĩa. “Chị đã bị xâm phạm, phải không nào? Mà theo như Cô Effie thì chuyện đó cũng không quan trọng. Diện mạo là tất cả.”

Harriet nheo mắt nhìn em gái. “Làm sao em lại có thể lớn lên với sự thiếu tế nhị xui rủi như thế chứ, em gái yêu?”

“Em nghĩ nó có liên quan chút ít đến việc chị là chị gái em và, cho đến tận bây giờ, chị lúc nào cũng rất thẳng thắn trong hầu hết tất cả mọi chuyện. Chị đã không được uốn nắn đầy đủ như Cô Effie thường nhắc nhở chúng ta.”

Harriet gật đầu cam chịu. “Chị biết một phần nào đó thì lỗi là ở chị. Dạo này mọi thứ ở quanh đây có vẻ đều là lỗi của chị.”

“Cảm thấy tiếc cho chúng ta, phải không nào?”

“Ừ,” Harriet lầm bầm. “Nếu em muốn biết, thì chị đang cảm thấy tiếc cho mình một chút đây.”

“Nếu em là chị, chị gái bị hủy hoại thân yêu à, em sẽ cám ơn những ngôi sao may mắn của em vì người đàn ông xâm phạm em đã cầu hôn. Chị có biết họ đang nói gì trong làng không?”

“Không, và chị không chắc là mình muốn biết.”

“Chà, tất nhiên là phần lớn họ nói về cuộc vây bắt những tên trộm, nhưng người dân ở đây lại quan tâm đến tình hình của chị hơn.”

Harriet rên rỉ. “Chị có thể hình dung được.”

“Họ nói lịch sử đang lặp lại,” Felicity hào hứng kể. “Họ nói Quái Vật lâu đài Blackthorne lại xâm phạm một cô con gái trẻ, ngây thơ của mục sư, cô ấy sẽ sớm thấy mình bị vứt sang một bên.”

Harriet cau mày. “Họ có biết St. Justin và chị đã đính hôn không?”

“Vâng, tất nhiên họ biết. Họ chỉ đơn giản là không tin ngài ấy sẽ kết hôn. Họ tin chắc chị sẽ có cùng số phận thảm thương như Deirdre.”

“Nhảm nhí.” Harriet nhấc cây bút lông ngỗng lên lần nữa và trở lại làm việc. “Điều duy nhất chị có thể chắc chắn trong tình thế không may này là chị sẽ kết hôn. Thậm chí những con quỷ địa ngục cũng không thể ngăn St. Justin làm nghĩa cử cao đẹp được.”

“Cứ hy vọng thế đi. Tất cả mọi chuyện sẽ rất bất tiện nếu ngài ấy không cưới chị.”

Âm thanh tiếng vó ngựa trên lối vào nhà chen ngang trước khi Harriet có thể đáp lại. Felicity nhảy cẩng lên và đi đến cửa sổ.

“Là St. Justin,” Felicity thông báo. “Ngài ấy mua những con ngựa kia ở đâu vậy chứ? Chúng đúng là những con quỷ thật sự. Em thắc mắc lần này ngài ấy muốn gì đây? Ngài ấy trông rất dữ tợn.”

“Chuyện đó đâu có nói lên điều gì. Ngài ấy thường có vẻ dữ tợn mà.”

Felicity quay ngoắt lại, đánh giá diện mạo của chị gái. “Điều tối thiểu chị có thể làm là gỡ cái tạp dề kinh khủng đó xuống và chỉnh lại mũ của chị. Nhanh lên, chị Harriet. Chị sắp trở thành một nữ tử tước rồi. Chị phải học cách ăn mặc cho phù hợp đi.”

“Chị không nghĩ St. Justin sẽ nhận thấy chị ăn mặc thế nào đâu.” Dù sao đi nữa, Harriet vẫn ngoan ngoãn gỡ tạp dề và bắt đầu loay hoay với mái tóc cô.

Giọng Bà Stone nghe ầm ĩ từ sảnh trước. “Tôi sẽ nói với Cô Pomeroy có ngài đến thăm.”

“Đừng bận tâm. Tôi đang có việc gấp. Tôi sẽ tự nói với cô ấy.”

Harriet quay người về phía cửa ngay lúc nó mở ra.

Cô mỉm cười thật tươi. “Chào buổi sáng, thưa ngài. Chúng em không biết trước ngài sẽ đến.”

“Tôi biết.” Gideon không đáp lại nụ cười. Anh mặc đồ cưỡi ngựa và Felicity đã đúng về vẻ mặt anh. Anh trông dữ tợn. Thậm chí còn hơn cả ngày thường. “Tôi xin lỗi về chuyện này, Harriet, nhưng tôi phải đích thân đến đây mà không báo trước hoặc tôi phải gửi tin. Tôi muốn tự mình nói với em.”

Harriet nhìn sững anh với sự lo lắng ngày càng tăng. “Có chuyện gì sao, thưa ngài? Có chuyện gì không ổn?”

“Tôi vừa nhận được tin cha tôi trở bệnh nặng. Ông đã cho gọi tôi đến. Tôi sắp rời đi Nhà Hardcastle ngay lập tức. Tôi không biết khi nào có thể trở lại.”

Harriet đứng lên và đi vội đến chạm vào cánh tay anh đầy cảm thông. “Ôi, Gideon, em rất lấy làm tiếc. Em hy vọng ngài ấy sẽ mau hồi phục.”

Vẻ mặt Gideon không hề dịu lại. “Ông ấy thường thế. Ngay sau khi tôi đến nơi. Đây không phải lần đầu tôi bị triệu đến giường bệnh khi ông ấy hấp hối. Nhưng không bao giờ biết được khi nào thì đó là chuyện thật, nên tôi phải đi.”

“Em hiểu mà.”

“Tôi sẽ để lại địa chỉ của tôi ở Hampshire cho em.” Anh cởi bỏ một bên găng tay và bước vòng quanh bàn cô. Nhấc bút lông của cô lên, Gideon hí hoáy vài dòng lên trang giấy cô đang định dùng để vẽ cái răng.

Khi anh viết xong, anh đứng thẳng lên, gấp tờ giấy lại và dúi nó vào tay cô. Đôi mắt anh gặp mắt cô đầy ngụ ý. “Em sẽ gửi thư cho tôi ngay lập tức nếu có bất cứ chuyện gì tôi cần biết, em có hiểu không?”

Cô nuốt xuống không thoải mái, biết rõ anh đang nói cô phải liên hệ với anh nếu cô biết mình có mang. “Vâng, thưa ngài. Em sẽ thông báo cho ngài.”

“Tốt. Vậy tôi đi đây.” Anh mang găng vào và đặt hai bàn tay lên vai cô. Rồi anh kéo cô lại gần và hôn cô với sự khẩn trương dữ dội.

Từ khóe mắt, Harriet thấy Felicity đang quan sát hết sức kinh ngạc. Cô biết em gái cô đang nghĩ gì. Những quý ông có ăn học không bao giờ hôn các quý cô nơi công cộng. Đó là một cách ứng xử xúc phạm chỉ có ở Quái Vật lâu đài Blackthorne.

Thậm chí trước khi Harriet có thể đáp trả, Gideon đã thả cô ra và sải bước ra ngoài thư phòng. Một khắc sau cánh cửa cổng đóng lại và tiếng vó ngựa của anh vang vang trên con đường vào nhà.

Felicity nhìn Harriet chòng chọc với đôi mắt mở to thích thú. “Ôi trời đất ơi. Có phải đó là cách ngài ấy hôn chị khi ngài ấy cưỡng đoạt chị? Em phải nói là nó có vẻ khá kích thích.”

Harriet ngồi thụp xuống ghế. “Felicity, nếu em mà mở miệng nói thêm một lời nào nữa về đêm đó, chị thề chị sẽ đập em. Chị khuyên em nên cẩn thận. Vì em không có ý kết hôn cho thích đáng, em không còn có giá trị đối với gia đình này như trước nữa đâu.”

Felicity cười khúc khích. “Em sẽ ghi nhớ điều đó. Dù vậy, thật may mắn là Cô Effie đã không chứng kiến nụ hôn tạm biệt đó.”

Ngay lúc đó cánh cửa phòng làm việc mở toang thêm lần nữa và Effie lao vào căn phòng, đôi mắt bà trố lên sửng sốt.

“Có chuyện gì thế?” bà gặng hỏi. “St. Justin vừa ở đây sao? Bà Stone nói ông ta đến để nói với cháu ông ta sẽ rời bỏ cháu.”

Harriet thở dài. “Bình tĩnh lại đi, Cô Effie. Ngài ấy rời đi để đến chỗ cha ngài ấy, ông ấy đang hấp hối.”

“Nhưng còn chưa có lời tuyên bố đính hôn chính thức nào. Chưa có thông báo nào được gửi tới báo chí.”

“Sẽ còn khối thời gian để lo về hình thức khi ngài ấy trở lại mà,” Harriet nói điềm đạm.

Bà Stone lù lù hiện ra từ ngưỡng cửa. Đôi mắt bà ta sáng lên với sự cả quyết. “Hắn sẽ không trở lại đâu,” bà ta thì thầm cay độc. “Tôi biết chuyện này sẽ xảy ra. Tôi đã nói với mọi người nó sẽ xảy ra mà. Nhưng mọi người lại không chịu nghe tôi. Giờ hắn đã bỏ đi. Mọi người sẽ không thấy hắn nữa đâu. Cô Harriet đáng thương sẽ bị bỏ lại với số phậm hẩm hiu của cô.”

Harriet hốt hoảng nhìn bà quản gia. “Bà Stone, bà đừng có ngất xỉu nữa đấy. Tôi không có tâm trạng cho chuyện đó đâu.”

Nhưng đã quá muộn. Đôi mắt Bà Stone đã trợn trừng lên và bà ta ngã lăn quay ra sàn.

Lá thư của Cô Adelaide tới vào sáng hôm sau. Effie mở thư tại bàn ăn sáng và phấn chấn đọc to lên cho Felicity và Harriet nghe.

Em gái yêu quý và những cháu gái thân yêu của cô:

Chị rất vui được báo với em và các cháu là chị đã giải quyết xong xuôi thời gian để tang và những luật sư của chị. Chí ít chị cũng đã nắm được quyền kiểm soát khoản thừa kế mà người chồng khốn nạn của chị đã tích cóp được và chị định sẽ tiêu xài thả cửa. Chúa biết chị xứng đáng mỗi đồng penny đó.

Chị đã đặt một ngôi nhà ở Luân Đôn cho thời gian còn lại của mùa Vũ Hội và chị muốn em và hai cháu đến ở cùng chị ngay lập tức. Đừng có phí phạm thêm một khắc nào nữa, vì mùa Vũ Hội đang sắp bước vào giai đoạn cao trào. Bỏ hết mọi thứ lại. Chúng ta sẽ mua quần áo cho tất cả.

Chị đã lập một di chúc để lại cho Harriet và Felicity mỗi đứa một khoản tiền đáng kể khi chúng kết hôn. Thêm vào đó, tất cả những gì còn lại trong gia sản của chị, nếu chị không thể tiêu hết trước khi chị rời thế gian này, chị sẽ để lại cho các cháu gái đáng yêu của chị.

Thân yêu,

Chị Adelaide

Effie ngước mắt lên trời và ép chặt lá thư vào ngực bà. “Chúng ta đã được cứu. Đây là câu trả lời cho lời cầu nguyện của cô.”

“Cô Addie già tốt bụng,” Felicity nói. “Cô ấy đã giải quyết mọi chuyện và đã nắm được số tiền của chồng cô ấy. Thế là chúng ta sẽ có một khoảng thời gian tuyệt vời. Chừng nào chúng ta đi ạ?”

“Ngay lập tức,” Effie nói mạnh mẽ. “Chúng ta sẽ không phí một giây nào. Thử tưởng tượng mà xem. Các cháu là những nữ thừa kế.”

“Không hẳn ạ,” Harriet chỉ ra. “Cô Addie nói cô ấy sẽ cố gắng hết mức để tiêu tiền của mình. Ai biết được cô ấy sẽ để lại bao nhiêu?”

“Không có ai ở Luân Đôn nhận ra được điều đó,” Effie nói thiết thực. “Tất cả mọi người sẽ biết các cháu đều có những khoản hồi môn đáng kể. Đó mới là điều quan trọng.” Bà nhìn vào đồng hồ treo tường. “Cô sẽ gửi Bà Stone vào làng để đặt chỗ trên xe cho chúng ta. Chúng ta sẽ bắt tay vào thu dọn hành lý ngay lập tức. Cô muốn cả hai cháu sẵn sàng để đi ngay vào sáng mai.”

“Chỉ một lát thôi, nếu cô vui lòng, Cô Effie.” Harriet đặt muỗng xuống. “Đây đúng là một cơ hội tuyệt vời cho Felicity, nhưng cháu đâu cần phải đến Luân Đôn. Mà cháu cũng không muốn đi. Cháu chỉ vừa mới bắt tay vào một khám phá cực kỳ thú vị. Dù hiện tại cháu chỉ mới lấy ra được một cái răng thôi, nhưng cháu hy vọng sẽ tìm thấy thêm những phần khác của con vật này.”

Effie đặt tách cà phê của bà xuống, đôi mắt xanh ngọc lam đột nhiên trông thật dữ dội. “Cháu sẽ đi theo bọn cô, Harriet, và thế là đã xong.”

“Nhưng cháu vừa nói với cô xong, cháu không muốn đến Thành Phố. Cô và Felicity sẽ đi cùng nhau. Cháu chắc hai người sẽ rất vui. Còn cháu lại rất hài lòng ở lại Upper Biddleton này.”

“Cháu,” Effie nói dứt khoát, “có vẻ không hiểu, Harriet. Đây là một cơ hội vàng, không chỉ cho Felicity, mà còn cho cháu nữa.”

“Làm sao thế được ạ?” Harriet hỏi, bực mình. “Cháu đã đính ước và chuẩn bị kết hôn rồi còn gì. Có đưa cháu đến Thành phố thì cô cũng chẳng thể đạt được gì hơn nữa.”

Vẻ mặt Effie trở nên đanh đá. “Cô lại cứ nghĩ,” bà nói thản nhiên, “vì cháu sắp trở thành một nữ tử tước và ngày nào đó sẽ là nữ bá tước, cháu sẽ muốn học hỏi cách thức hòa nhập vào Xã Hội Thượng Lưu. Dù gì cháu cũng không muốn làm bẽ mặt chồng cháu trong tương lai, phải không?”

Harriet sững sờ. Cô thậm chí chưa hề xem xét đến khía cạnh đó. “Điều cuối cùng cháu muốn là làm bẽ mặt St. Justin,” cô chậm rãi thừa nhận. “Có trời biết ngài ấy đã phải chịu đựng đủ sự sỉ nhục trong một đời rồi.”

Effie mỉm cười mãn nguyện. “Tốt rồi, vậy đây là cơ hội để cháu trau dồi cho vị trí mới của cháu.”

Felicity cười toe. “Một cơ hội hoàn hảo cho chị được uốn nắn, chị Harriet.”

“Nhưng còn cái răng của chị,” Harriet nói tuyệt vọng. “Còn hóa thạch của chị thì sao?”

“Những hóa thạch đó đã được chôn vùi trong đá trước thời Đại Hồng Thủy,” Effie nói không e dè. “Chúng có thể chờ thêm vài tháng cho cháu nghiên cứu chúng.”

Felicity cười rộ lên. “Cô có lí đó, chị Harriet. Chị sắp trở thành nữ tử tước. Chị thật sự nên học cách cư xử trong Xã Hội Thượng Lưu. Không chỉ là vì St. Justin, mà còn vì gia đình của ngài ấy nữa. Chị sẽ muốn cha mẹ ngài ấy ủng hộ chị, phải không nào?”

“À thì, có. Tất nhiên là chị muốn.” Harriet cau mày. Và rồi một ý nghĩ nảy ra. Ở Luân Đôn cô sẽ có cơ hội điều tra về cái răng của cô. Cô có thể tìm hiểu xem liệu có phải nó là cái răng độc nhất vô nhị hay không. “Chị cho là chị có thể đi vài tuần đến Thành Phố và học hỏi một chút.”

“Tuyệt.” Cô Effie mỉm nụ cười tán dương.

Harriet gật đầu. “Được rồi. Cháu sẽ viết thư cho St. Justin và nói với ngài ấy chuyện đang diễn ra.” Cô tươi tỉnh hẳn lên. “Có lẽ sau khi cha ngài ấy qua cơn bạo bệnh, ngài ấy có thể đến tham gia cùng chúng ta thì sao.”

“Có thể. Nhưng cô sẽ không trông mong vào điều đó đâu,” Effie nói, đôi mắt bà càng mưu tính hơn lúc thường. “Thật ra, cháu yêu quý, cô nghĩ tốt nhất chúng ta không nên nói nhiều về, à, hôn ước của cháu.”

Harriet nhìn bà sửng sốt. “Không nói nhiều về chuyện đó? Cô có ý gì khi nói thế, Cô Effie?”

Effie đằng hắng và lấy khăn ăn chậm miệng một cách trang nhã. “Là vầy, cháu yêu, vẫn chưa có tuyên bố chính thức nào. Thậm chí chúng ta còn chưa biết được St. Justin có bận tâm gửi thông cáo đến các tờ báo hay chưa. Nếu chúng ta nói về chuyện đó thì sẽ là quá táo bạo. Thế nên cho đến khi ông ta lo xong chuyện...”

Harriet hất cằm lên. “Cháu tin cháu đang bắt đầu hiểu cô rồi, Cô Effie. Bà Stone đã nhồi nhét nghi ngờ vào đầu cô rồi có phải không? Cô cũng tin là cháu bị xâm phạm và bị bỏ rơi.”

“Không phải chỉ có Bà Stone làm cô lo lắng,” Effie buồn bã thừa nhận. “Số phận của cháu là chuyện mọi người trong làng đều bàn tán. Những người bảo là biết rõ St. Justin tin ông ta đang chơi một trò chơi tàn nhẫn. Cháu phải thừa nhận, chuyện ông ta gấp rút rời khỏi vùng này không báo điềm lành.”

“Trời ạ, cha ngài ấy bệnh rất nặng,” Harriet đáp trả.

“Ông ta nói thế,” Effie thì thầm khi Bà Stone bước vào căn phòng với một đĩa bánh mì nướng. “Nhưng chúng ta thật sự không biết chắc được, phải không nào?”

Harriet quắc mắt nhìn bà giận dữ. “St. Justin sẽ không nói dối về một chuyện như thế. Cháu bắt đầu thấy mục đích của cô rồi, Cô Effie. Cô sợ chúng ta không thể trông mong St. Justin làm điều đúng đắn.”

“À thì...”

“Cô đang hy vọng chúng ta sẽ đến Luân Đôn và giả vờ như đã chẳng có gì xảy ra. Cô có nghĩ mình có khả năng giấu đi chuyện cháu đã đính hôn với ngài ấy? Hay che đậy những tin đồn về những gì đã xảy ra trong những cái hang?”

Effie nhìn cô nghiêm khắc. “Giờ cháu đã là một nữ thừa kế, Harriet. Có thể bưng bít nhiều thứ nhờ chuyện đó. Hơn nữa, tin đồn cháu bị xâm phạm có thể sẽ không theo chúng ta đến Luân Đôn. Upper Biddleton rất tách biệt với Xã Hội Thượng Lưu.”

“Cháu sẽ không cho phép cô bưng bít tin đính hôn của cháu,” Harriet tuyên bố. “Đó là sự thật, dù cô có tin hay không cũng vậy. Cháu sẽ đến Luân Đôn để học cách ứng xử trước Xã Hội và chỉ vì những lí do của riêng cháu. Nhưng cháu sẽ không đặt chân ra khỏi Upper Biddleton nếu cô nghĩ cháu sẽ đặt mình vào Chợ Tình như một nữ thừa kế trẻ trong trắng. Thậm chí nếu cháu còn chưa đính hôn, cháu vẫn quá già để sắm vai đó.”

“Hoan hô,” Felicity thốt lên. “Nói hay lắm, chị Harriet. Em sẽ là nữ thừa kế trẻ trong trắng và chị có thể là người phụ nữ đĩnh đạc bí hiểm. Và cái hay của tất cả chuyện này là chẳng có ai trong chúng ta phải cần mẫn đi tìm chồng. Chúng ta có thể đơn giản là tận hưởng. Vậy mọi chuyện đã được sắp xếp ổn thỏa. Chúng ta sẽ đến Thành Phố.”

“Cô hy vọng,” Effie nói, nhìn thẳng vào Felicity, “chúng ta sẽ không phải đương đầu với những sự cố tai họa nào nữa như chuyện xảy ra ở Upper Biddleton. Một phụ nữ trong gia đình này bị hủy hoại đã đủ lắm rồi.”

Gideon thấy lá thư đề gửi cho anh ngay lúc anh bước vào phòng ăn sáng ở Nhà Hardcastle. Anh nhấc nó khỏi cái khay bạc đựng thư tín trong ngày. Thậm chí trước khi mở thư anh đã biết lá thư này do Harriet gửi. Chữ viết của cô cũng giống như tất cả mọi thế về cô, tràn đầy sức sống, cực kỳ độc đáo, và rất nữ tính.

Anh nhận ra ngay lí do Harriet gửi thư cho anh sớm đến vậy hẳn là để báo cho anh biết cô sợ rằng cô đã có thai.

Gideon cảm giác một sự mãn nguyện sâu sắc và tính chiếm hữu khi nghĩ đến triển vọng đó. Anh dựng lên một hình ảnh Harriet tròn trĩnh và mềm mại trong thời kỳ thai nghén và hình ảnh cô đang ôm đứa con của anh. Cả hai hình ảnh đều rất vừa ý anh.

Anh có thể hình dung Harriet phác họa một hóa thạch bằng tay này trong khi cô ôm một đứa bé vào ngực trong tay kia.

Lúc đầu Gideon tự nhủ sẽ tốt hơn nếu cô không có mang. Chỉ đối mặt với viễn cảnh hôn nhân thôi cô cũng có đủ chuyện phải lo rồi. Anh biết điều đó khiến cô rất bất an.

Về phần anh, Gideon đã muốn có thời gian cho tin đồn ở Upper Biddleton lắng xuống, nếu có thể. Vì lợi ích của Harriet, sẽ tốt hơn nếu có thể chứng tỏ họ chẳng phải gấp rút tiến tới hôn nhân.

Dù gì cô cũng là con gái một mục sư.

Nhưng anh xác định một đám cưới vội vã nhờ giấy phép đặc biệt vẫn hoàn toàn chấp nhận được. Nó chắc chắn có lợi là giúp anh đưa Harriet thẳng vào giường anh. Ý nghĩ đó làm hơi nóng chảy dồn dập trong mạch đập của anh.

“Chào buổi sáng, Gideon.”

Gideon nhìn lên từ lá thư của Harriet khi mẹ anh, Margaret, Nữ Bá Tước xứ Hardcastle, lướt qua ngưỡng cửa. Một người phụ nữ thanh thoát, mảnh dẻ nhưng Gideon biết bà mạnh mẽ hơn vẻ bề ngoài. Margaret lúc nào cũng có vẻ lơ lửng trên mặt đất khoảng hơn cả inch. Bà có một dáng vẻ uyển chuyển, mỏng manh rất phù hợp với mái tóc màu bạc và những sắc màu tùng lam mà bà yêu thích.

“Xin chào, phu nhân.” Gideon chờ đến khi người hầu đã giúp nữ bá tước ngồi xuống rồi anh mới ngồi vào cuối bàn. Anh đặt lá thư của Harriet bên cạnh con dao ăn. Anh sẽ đọc nó sau. Anh còn chưa nói với cha mẹ anh về hôn ước.

Nhưng thường lệ, cha Gideon hồi phục rất nhanh sau khi biết con trai ông đã tới Hardcastle House vào khuya hôm qua. Gideon đã nghĩ ông sẽ có mặt tại bữa sáng.

“Mẹ thấy con có một lá thư, con yêu.” Phu Nhân Hardcastle gật đầu với người hầu, anh ta rót cà phê cho bà. “Mẹ có biết người đó không?”

“Phu nhân sẽ sớm biết cô ấy thôi.”

“Cô ấy?” Cái muỗng của Phu Nhân Hardcastle run rẩy giữa chừng trên tách cà phê. Bà trao cho Gideon cái nhìn dò hỏi mơ màng.

“Tôi chưa có cơ hội để nói với phu nhân là tôi đã đính hôn phải không?” Gideon mỉm cười ngắn ngủi. “Nhưng vì cha tôi có vẻ đã vượt qua cơn bạo bệnh rất suôn sẻ, tôi nên đề cập đến chuyện này.”

“Đính hôn. Gideon, con có nghiêm túc không đấy?” Vẻ mộng mị rời khỏi đôi mắt Phu nhân Hardcastle. Nó được thay bởi sự sửng sốt và do dự và, có lẽ, một chút hy vọng nữa.

“Rất nghiêm túc.”

“Mẹ rất nhẹ nhõm khi nghe điều này, thậm chí cả khi mẹ không biết cô gái đó. Mẹ đã bắt đầu sợ kinh nghiệm xưa kia sẽ khiến con suốt đời chẳng nghĩ đến hôn nhân nữa. Và anh trai yêu quý của con đã không còn ở đây với chúng ta-”

“Tôi là người duy nhất có thể sinh một người thừa tự cho tước Hardcastle,” Gideon kết thúc thẳng thừng. “Phu nhân không cần phải nhắc tôi. Tôi biết rõ cha tôi càng lúc càng lo lắng vì tôi đã không làm tròn bổn phận đó.”

“Gideon, lúc nào con cũng phải hiểu những câu nhận xét của cha con theo nghĩa xấu nhất như vậy sao?”

“Tại sao lại không? Ông ta đã hiểu những câu nhận xét của tôi theo chiều hướng xấu nhất có thể.”

Có một cử động nơi ngưỡng cửa ngay lúc đó. Bá Tước xứ Hardcastle đã xuất hiện. Ông được hộ tống bởi một người hầu đang ôm lấy cánh tay ông, nhưng rõ ràng đức ngài đang cảm thấy khá hơn. Nội chuyện ông chịu bận lòng xuống lầu ăn sáng cũng đã đủ chứng tỏ ông không còn cảm thấy những cơn đau thắt trong ngực đã khiến ông phải triệu Gideon đến.

“Chuyện gì đấy?” Hardcastle hỏi. Đôi mắt nâu vàng rất giống mắt con trai đã hơi mờ đi vì tuổi tác, nhưng chúng vẫn còn vẻ dữ tợn đáng chú ý. Ngài bá tước còn một năm nữa là bảy mươi tuổi nhưng dáng người của ông vẫn như thời ông còn trai trẻ lực lưỡng. Ông cao, to gần bằng Gideon. Mái tóc đã mỏng dần theo thời gian có màu bạc như tóc vợ ông. Gương mặt rộng, góc cạnh sau nhiều năm vẫn không có vẻ dịu đi bao nhiêu. “Anh đã dính vào chuyện hôn ước đấy sao?”

“Vâng, thưa ngài.” Gideon đứng lên để tự mình lấy các món ăn trong tủ buýp phê cạnh đó.

“Cũng đến lúc rồi.” Hardcastle ngồi vào đầu bàn. “Chết tiệt. Anh có thể bỏ chút thời gian để đề cập chuyện đó sớm hơn. Nó đâu hẳn là một chuyện nhỏ. Anh là người cuối cùng trong dòng thừa tự, mẹ anh và ta đang bắt đầu băn khoăn khi nào thì anh mới lo chuyện đó.”

“Đã lo xong.” Gideon chọn món xúc xích và trứng rán và quay trở lại ghế. “Tôi sẽ sắp xếp để hôn thê của tôi đến thăm ngay khi có thể.”

“Con có thể nói với hai ta trước khi con cầu hôn mà,” Phu Nhân Hardcastle trách.

“Vì không có thời gian.” Gideon gặm một miếng xúc xích. “Lễ đính hôn đã diễn ra với mọi thủ tục cần thiết. Lễ cưới có lẽ cũng sẽ diễn ra nhanh như thế.”

Đôi mắt ngài bá tước đầy thịnh nộ. “Lạy Chúa lòng lành, này anh. Có phải anh đang nói anh đã làm tổn hại một phụ nữ trẻ khác?”

“Tôi biết hai người sẽ không tin tôi, nhưng tôi không hề làm tổn hại người đầu tiên. Dù vậy, tôi thật sự đã làm tổn hại cô gái này.” Gideon cảm nhận được sự sửng sốt của mẹ anh và cơn giận của cha anh đang trút lên đầu anh như những đợt sóng. Anh tập trung vào món xúc xích. “Đó là một sự cố. Nhưng đã qua rồi. Và sẽ có một đám cưới.”

“Ta không tin chuyện này,” ngài bá tước căng thẳng. “Có Chúa làm chứng, ta không tin anh lại hủy hoại thêm một phụ nữ trẻ nữa.”

Những ngón tay Gideon nắm chặt con dao, nhưng anh giữ im lặng. Anh đã thề sẽ không tranh cãi với cha anh trong lần viếng thăm này, nhưng giờ anh biết chẳng thể nào hy vọng tránh được cuộc tranh cãi. Anh và cha anh không thể ở trong cùng một căn phòng hơn năm phút mà không bùng nổ thành trận cãi vã.

Phu Nhân Hardcastle nhìn Gideon chế ngự rồi quay sang lo lắng nhìn người chồng đang nổi giận. “Cứ bình tĩnh đã, anh à. Nếu anh cứ thế này anh sẽ lại bệnh nữa cho xem.”

“Nếu anh có ngã gục ngay tại cái bàn này thì đó là lỗi của nó.” Ngài bá tước xỉa một cái nĩa về hướng Gideon. “Đủ rồi. Kể tỉ mỉ cho chúng ta nghe và miễn cho tình cái trạng hồi hộp chờ đợi này đi.”

“Không có gì nhiều để mà kể,” Gideon nói êm ái. “Tên cô ấy là Harriet Pomeroy.”

“Pomeroy? Pomeroy? Đó là họ người mục sư ta đã chỉ định cho Upper Biddleton.” Ngài bá tước càu nhàu. “Có liên hệ gì không?”

“Con gái của ông ấy.”

“Ôi, lạy Chúa,” Phu Nhân Hardcastle thì thào. “Một cô con gái của mục sư nữa sao. Gideon, con đã làm gì?”

Gideon mỉm cười lạnh nhạt khi anh rọc cái ấn trên lá thư của Harriet và mở nó ra. “Phu nhân phải hỏi hôn thê của tôi làm sao mọi chuyện lại đến nước đó. Cô ấy nhận hoàn toàn trách nhiệm. Giờ, nếu hai người thứ lỗi trong khi tôi đọc thư cô ấy, tôi sẽ có thể nhanh chóng nói với hai người chúng tôi có phải xin giấy phép kết hôn đặc biệt hay không.”

“Anh đã làm cô gái đáng thương đó có thai rồi sao?” Ngài bá tước nổi giận đùng đùng.

“Ôi trời đất ơi,” Phu Nhân Hardcastle thì thầm. Gideon cau mày khi anh đọc lướt qua lá thứ của Harriet.

Đức ngài thân mến:

Vào lúc ngài đọc được thư này em đã đến Luân Đôn để học cách làm một người vợ phù hợp với ngài. Cô Adelaide của em (ngài có thể nhớ em đã từng đề cập đến bà) cuối cùng đã nắm quyền quản lý tiền bạc của chồng bà. Bà đã triệu bọn em đến Thành Phố. Chúng em sẽ cho Felicity một mùa Vũ Hội và Cô Effie bảo với em rằng em sẽ được Uốn Nắn Kĩ Lưỡng để giúp em không làm ngài bẽ mặt trong tương lai. Đó là lí do chính khiến em đồng ý đi.

Thành thật mà nói em rất muốn ở lại Upper Biddleton. Em rất phấn khích về cái răng mà em đã phát hiện trong cái hang của chúng ta. (Em phải nhắc ngài lần nữa là đừng nói chuyện đó với bất cứ ai. Những kẻ trộm hóa thạch có mặt ở khắp nơi) Nhưng em hiểu là con gái của một mục sư, em thiếu sót rất nhiều kiến thức cần thiết để hòa nhập vào Xã Hội Thượng Lưu. Như Cô Effie nói, ngài sẽ cần một người vợ hiểu biết những chuyện như thế. Em tin em sẽ nhanh chóng học hỏi để em có thể trở lại với những hóa thạch của em.

Em đang hy vọng trong lúc ở Luân Đôn em có thể tìm hiểu và xác định nhận dạng cho cái răng của em. Đó là một suy nghĩ rất phấn khởi và khiến cho ý nghĩ về chuyến đi dễ chịu hơn.

Chúng em sẽ đi vào ngày mai. Nếu ngài muốn đến gặp em ngài có thể liên lạc qua Cô Adelaide của em. Em đã gửi kèm địa chỉ của cô ấy. Em cầu nguyện cho cha ngài cảm thấy khá hơn. Xin ngài hãy gửi lời thăm hỏi của em đến mẹ ngài.

Nhân tiện, về Chuyện Kia mà ngài rất lo lắng, cho phép em nói với ngài rằng ngài có thể ngừng lo lắng được rồi. Không có lí do gì phải tổ chức một hôn lễ vội vã.

Harriet của ngài,

Chết tiệt, Gideon nghĩ khi anh nhanh chóng gập lá thư lại. Sau đó anh nhận ra anh đã rất thích chí với ý nghĩ tổ chức một đám cưới vội vã. “Không. Hôn thê của tôi không có thai. Thật không may. Một chuyện còn tai hại hơn đã xảy ra.”

Phu Nhân Hardcastle chớp mắt. “Trời ơi. Chuyện gì còn có thể tệ hơn được?”

“Họ đã đưa cô ấy đến Luân Đôn để uốn nắn cô ấy.” Gideon ngốn hết miếng xúc xích còn lại và đứng lên. “Vì ngài đã hết hấp hối, thưa ngài,” anh nói với cha anh, “Tôi phải đi ngay lập tức.”

“Chết tiệt, Gideon, quay lại đây,” Hardcastle rống. “Chuyện gì đang diễn ra? Tại sao anh lại vội đến Thành Phố?”

Gideon sốt ruột ngừng lại ở ngưỡng cửa. “Tôi không thể chậm trễ, thưa ngài. Ý nghĩ về Harriet ở Luân Đôn khiến tôi thấy bất an.”

“Phóng đại.” Phu Nhân Hardcastle cau mày. “Chẳng có gì khiến con bất an được, Gideon.”

“Phu nhân không biết Harriet đâu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.