Thế Giới Chó Độc Thân

Chương 7: Thành Đô




"Lời này của công tử, ta là đại phu du tẩu, đương nhiên là sẽ đi khắp nơi." Cô gái kia chính là vị Trâu đại phumà bọn họ gặp được ở khách điếm trong Lạc Dương. Lúc ấy,cô ta được Hàn quản gia mời đến Hàn phủ chữa bệnh cơ mà, sao bây giờ lại xuất hiện ở thành Nặc Lạp này? Nói thực, đây chính là xuất ngoại.

Lâu Thất nhớ đến lúc ấy Vân Phong từng nói, cô gái này ở trên núi, có khi sẽ xuống núi đến Lạc Dương thành ở khoảng mười ngày, nhưng chưa từng nói cô ta sẽ tới những nơi khác.

Con đường đi từ Đông Thanh đến Bắc Thương cũng không hề đơn giản, thành Nặc Lạp cũng không phải thành thị gần biên giới, vậy nên, gặp được Trâu đại phu ở đây, Lâu Thấtvẫn luôn cảm thấy có gì đó không đúng.

Lúc nàng đi Hàn phủ dự tiệc, Trâu đại phu này chắc vẫn đang ở trong Lạc Dương, còn được Hàn phủ mời đến, vậy tại sao trên yến hội lại không mời cô ta đi? Điểm này cũng có vẻ không hợp với lẽ thường.

Nhưng, nàng lại không cảm nhận được ác ý trên người Trâu đại phu, chỉ là có chút thần bí.

"Vậy ta không quấy rầy Trâu đại phu du tẩu nữa." Lâu Thất nói xong liền muốn đi vòng qua người cô ta, nhưng Trâu đại phu lại ngăn cản nàng.

"Công tử, chúng ta gặp nhau chính là hữu duyên, chi bằng công tử mời ta ăn cơm uống trà đi."

Lâu Thất đang định nói chuyện, một giọng nói sang sảng bỗng nhiên truyền đến từ phía xa, nghe có chút quen tai.

"Trâu đại phu, Trâu đại phu,cô mau đến xem Tiểu Bảo đi!"

Hai người Lâu Thất và Trâu đại phu đều cứng người, tràn ngập kinh hãi.

Hai người giương mắt nhìn, bên kia đường có một người to con đang cõng một người trên lưng nhanh chóng chạy tới đây, đây không phải là Lư Đại Lực ở khách điếm trong thành Lạc Dương lúc trước sao?

Trời ạ, sao hắn cũng đuổi tới nơi này? Quả thực là không thể tưởng tượng nổi!

"Ây,"Lâu Thất sững sờ hỏi Trâu đại phu: "Lúc đó, cô cho hắn túi kia là túi gì vậy? Không phải cô nói Tiểu Bảo kia uống xong sẽ khỏe lên sao?"

Trâu đại phu nghiến răng nghiến lợi, hạ giọng nói: "Ngươi bị ngu à, ta nói gì ngươi cũng tin sao? Làm gì có loại thuốc đặc hiệu như vậy? Ta còn chưa từng xem qua người tên Tiểu Bảo kia đâu. Lúc ấy không phải đoán rằng bọn hắn có thể do nghèo đến mức không có cơm ăn, có thể do đói quá mới sinh bệnh, nên mới cho hắn một bao bột mì để hắn hòa với nước uống..."

Lâu Thất: "..."

Hóa ra là lang băm.

"Hiện tại còn nói bổn công tử có bệnh kín nữa không?" Nàng chế nhạo nói.

Trâu đại phu quay mặt đánh giá nàng, nói: "Không phải bởi trên người ngươi lúc đó nồng nặc mùi thuốc sao? Ta còn tưởng ngươi chính là cái ấm sắc thuốc."

Lúc đó trên người Lâu Thất luôn mang theo dược liệu, ngay cả trên người Trần Thập và Lâu Tín cũng có mùi dược liệu.

"Vậy Hàn phủ tìm cô làm gì?"

"Nam nhân họ Hàn kia có một đứa con rể là người Tây Cương, hắn vẫn chưa hoàn toàn tín nhiệm người con rể kia, nên để ta nhìn giúp hắn, xem hắn có bị hạ chú thuật gì của Tây Cương không," Trâu đại phu nói: "Đùa ta sao, lão nương làm sao biết đến chú thuật khỉ gió gì đó của Tây Cương kia, năm đó chủ tử không đáng tin kia còn chưa từng dạy lão nương cái này."

Lâu Thất lập tức bắt được trọng điểm: "Ý của cô là, chủ tử của cô là người Tây Cương?"

"Phi, ngươi mới là người Tây Cương, cả nhà ngươi đều là người Tây Cương!"

Lâu Thất: "... Vậy tức là chủ tử của cô biết chú thuật của Tây Cương?"

Đằng sau, Lư Đại Lực cõng người trên lưng đã sắp đuổi tới chỗ bọn họ. "Trâu đại phu, mau đến xem Tiểu Bảo! Trâu đại phu!"

"Tên Đại Lực ngu ngốc này, không ngờ hắn lại có thể đuổi theo ta tới tận đây!" Trâu đại phu kéo nàng xoay người bỏ chạy, một bên kiêu ngạo nói: "Đương nhiên, chủ tử của ta chính là thiên tài tuyệt đỉnh trong thiên hạ, tất nhiên là biết rất nhiều thứ rồi."

"Chủ tử của ngươi là ai?"

"Hiên Viên... A, sao ta lại phải nói cho ngươi biết?"

Lâu Thất bỗng nhiên giữ tay cô ta lại, dùng sức lôi cô ta vào một ngõ tối, đôi mắt chăm chú tập trung nhìn cô: "Nói cho rõ ràng, chủ tử của cô tên là gì?"

Tim nàng đập thình thịch, chẳng lẽ cô ta là...

"Công tử, ngươi có thể đừng dùng vẻ mặt hung ác như vậy không?" Trâu đại phu dùng ánh mắt sợ hãi nhìn nàng, nhưng Lâu Thất có thể cảm nhận được sự giấu diếm trong mắt cô ta.

"Nói!"Một tay Lâu Thất bỗng bóp cổ họng của cô, không chút lưu tình xiết chặt.

Trâu đại phu lập tức hít thở khó khăn, gương mặt đỏ bừng. Hai tay cô nắm lấy tay Lâu Thất, muốn mở tay của nàng ra, nhưng dù cô ta cố hết sức cũng không thể khiến Lâu Thất di chuyển chút nào.

"Nói, chủ tử của cô là ai? Bây giờ hắn ở đâu?" Lâu Thất thấy hai tay cô ta bất lực buông xuống, lúc này, mới nới lỏng ngón tay.

"Hụ khụ khụ khụ!"Lại có thể hô hấp khiến Trâu đại phu ho khù khụ, rốt cuộc không thể che dấu hết sự lo sợ và ngờ vực trong mắt, cô ta hỏi lại nàng: "Ngươi là ai?"

"Hiện tại là ta hỏi cô,nếu cô không nói, ta sẽ đưa cô đi gặp Diêm Vương."Lâu Thất lạnh lùng nói.

Trần Thập và Lâu Tín đứng canh tại cửa ngõ, quay đầu nhìn thoáng qua. Bọn hắn

cũng không hiểu sao cô nương nhà bọn hắn lại đột nhiên ra tay với cô gái này, nhưng cô nương làm việc nhất định cũng có lý do riêng, bọn hắn cứ đứng đây canh chừng là được.

"Nói cho ngươi, chưa chắc ngươi đã biết đến, chủ tử của ta tên là Hiên Viên Lại." Khi Trâu đại phu nhắc đến cái tên này, Lâu Thất có thể thấy được sự tưởng niệm, sự mê mang, phiền muộn và bi thương hiện lên trong mắt cô ta, chắc chắn không phải cô ta đang diễn trò.

Nàng cười lạnh, nói: "Hiên Viên Lại đúng là có thu nhận một người thị nữ, nhưng ta nghe nói, người thị nữ kia xinh đẹp hơn người, dung mạo không hề bình thường như cô."

Nàng từng nghe lão đạo thối nói qua, năm đó sau khi hắn bỏ nhà đi không lâu, liền cứu được một bé gái mồ côi, bởi vì dáng dấp rất mỹ miều, nhưng mới mười hai mười ba tuổi, lại bị đám thân sĩ vô đạo đức cướp đoạt trắng trợn. Sau khi hắn cứu được bé gái mồ côi kia, cô bé sống chết đòi đi theo hắn nói là muốn làm thị nữ của hắn, đi theo hắn được ba năm,hắn cảm thấy nếu trưởng thành mà thị nữ này vẫn luôn đi theo mình thì không tiện lắm, liền cho nàng một chút bạc, sau đó vụng trộm chạy trốn một mình.

Đúng, không sai, chính là chạy trốn.

Về sau hắn gặp quá nhiều chuyện, dường như đã quên mất người thị nữnày. Khi hắn vẽ về người thị nữ này, cũng chỉ nhớ rõ đại khái mặt mày của nàng, cho nên hình dáng hắn vẽ ra rất mơ hồ. Trong bức chân dung kia, hắn từng nói, nếu gặp được người thị nữ này, nếu cuộc sống của nàng không tốt, hoặc đúng lúc gặp phải việc khó khăn, nếu hắn có khả năng giúp đỡ chắc chắn sẽ giúp đỡ.

Nhưng hiện tại vị Trâu đại phu này mặc dù có dáng người rất duyên dáng, nhưng tướng mạo lại thiếu đi mấy phần.

Trâu đại phu nghe nàng nói vậy giống như bị sét đánh. Thân thể cô căng cứng, ngơ ngác nhìn Lâu Thất.

Một lúc lâu sau, cô ta bỗng nhiên nắm chặt tay Lâu Thất, kích động đến mức cắn lưỡi: "Ngươi biết chủ tử? Ngươi biết hắn! Hắn ở đâu? Hắn ở đâu ngươi mau nói cho ta biết!"

Lâu Thất hất tay cô ra, "Cô vẫn chưa chứng minh mình thực sự là người thị nữ kia đâu, sao ta phải nói cho cô biết?"

"Là ta, chính là ta." Tay Trâu đại phu run run lấy một bình dược thủy nhỏ từ trong ngực ra, mở lọ dược ra, bôi toàn bộ nước thuốc lên mặt, chỉ chốc lát, Lâu Thất liền có thể nhìn ra vấn đề trên mặt nàng, đây rõ ràng là đang đeo mặt nạ. Nàng thật sự bó tay rồi, cô gái này lấy đâu ra nhiều mặt nạ sinh động như thật vậy?

Trâu đại phu bóc tấm mặt nạ kia xuống, lộ ra khuôn mặt thực.

Lâu Thất liếc mắt một cái liền nhận ra đôi mắt và cặp lông mày kia, y hệt như bức vẽ của lão đạo thối, mặc dù các nét trên mặt đã trưởng thành hơn rất nhiều, nhưng liếc mắt là có thể nhận ra.

"Tiểu Trù."

Trâu đại phu vừa nghe đến cái tên này, liền giơ tayche miệng, nước mắt ào ào tuôn chảy. Nàng lập tức ngồi thụp xuống đất, khóc đến mức hai vai không ngừng run rẩy.

"Chủ tử... Hu hu..."

Lâu Thất không ngờ mình thật sự gặp đượcTiểu Trù.

Đương nhiên, trong trí nhớ của lão đạo thối thì dung mạo xinh đẹp của cô nhóc Tiểu Trùkia mãi mãi dừng ở tuổi mười lăm, nhưng bây giờ cô đã xấp xỉ 34-35 tuổi, mặc dù vẫn xinh đẹp, nhưng cũng đã có chút dấu vết của một cuộc đời sóng gió.

Lâu Thất sẽ không an ủi người khác, nàng chỉ nghe cô khóc đến mức tim cảm thấy khó chịu, cực kì bình tĩnh nói: "Lư Đại Lực kia sắp đuổi tới nơi rồi."

Tiếng khóc của Tiểu Trù bỗng nhiên ngừng lại, trên mặt còn vương nước mắt, nhưng lại lập tức đứng dậy.

"Chúng ta mau chạy thôi, đi thôi, tìm một chỗ khác nói chuyện!" Nàng lập tức giữ chặt tay Lâu Thất định chạy, nhưng hết lần này tới lần khác, cái miệng quạ đen của Lâu Thất lại phát huy tác dụng, giọng nói của Lư Đại Lực thật sự vang lên trước cửa ngõ.

"Trâu đại phu, Trâu đại phu, cô mau ra đây nhìn Tiểu Bảo, hắn thật sự sắp không xong rồi mà!"

Giọng Lư Đại Lực cực lớn, mà dáng người còn cao gần hai mét, thân hình cực kì cao to, động tĩnh hắn tạo ra thực không nhỏ.

Trần Thập và Lâu Tín muốn ngăn cũng không ngăn hắn được, Lư Đại Lực còn có thân thể cường tráng, hắn xông lên, khiến Lâu Tín bị xô ngã.

"Đứng lại, không cho phép ngươi tiến thêm về phía trước!"

Trần Thập trầm giọng quát.

"Các ngươi đừng cản ta, đừng cản ta! Ta muốn tìm Trâu đại phu, Tiểu Bảo sắp khôn g xong rồi! Người nào cản trở ta, ta liền đánh người đó!"Một bả vai Lư Đại Lực đụng phả iTrần Thập. Trần Thập vận nội lực muốn ngăn trở hắn, nhưng không ngờ mình bị Lư Đại Lực đụng đến mức lùi về sau ba bước lớn, thật vất vả mới đứng vững lại được, không ngờ bả vai to lớn cùng nửa người của hắn đều tê dại!

Trần Thập kinh hãi, trên mặt cũng lộ vẻ kinh ngạc.

Lâu Thất đương nhiên cũng phát hiện điều này, nhíu mày, "Để hắn tới đây."

Trần Thập và Lâu Tín vốn đã rút bội kiếm ra, vừa nghe thấy lời của nàng liền lập tức buông tay, lùi sang hai bên.

Lư Đại Lực cũng không để ý tới bọn hắn, cõng người lao đến, nhưng khi nhìn thấy hai người Lâu Thất vàTiểu Trù, hắn lập tức sửng sốt, "Trâu đại phu đâu?"

Hắn hỏi Lâu Thất.

Lâu Thất nhíu mày: "Không phải ngươi vẫn luôn đuổi theo Trâu đại phu sao? Hỏi ta làm gì?"

Mặt Lư Đại Lực sắp nhăn thành trái nho khô, nhìn nàng một chút, lại nhìn Tiểu Trù. "Cô là Trâu đại phu? Sao cô lại biến thành như vậy?"

Tiểu Trù lùi một bước, "Ta không phải Trâu đại phu, ngươi nhận lầm người rồi." Nàng căn bản không biết trị bệnh thế nào, sao dám thừa nhận? Huống chi khắp người Lư Đại Lực này đều là cơ bắp, bị hắn bám theo, vậy hắn thật sự có thể đuổi theo đến tận chân trời góc biển.

"Ta không nhận lầm, cô chính là Trâu đại phu! Đừng tưởng rằng đổi khuôn mặt thì ta sẽ không nhận ra! Cô mau khám cho Tiểu Bảo đi, Tiểu Bảo đã ba ngày không tỉnh lại rồi, có phải hắn sắp chết rồi không?"

Hắn nói xong liền đỡ bé con trên lưng xuống, ôm đến phía trước.

Lâu Thất vốn muốn kéoTiểu Trù đến trước mặt để nàng lại giả mạo là thần y, nhưng khi khóe mắt của nàng nhìn đến đứa bé kia, sắc mặt lập tức thay đổi, ném Tử Vân Hồ vẫn luôncuộn trong ngực ra ngoài, nàng nhanh chóng kéo tay Tiểu Trù về phía sau, sau đó tay còn lại túm lấy quần áo của đứa bé trong ngực, nhanh chóng tóm lấy bé.

"Ngươi làm gì! Không cho phép ngươi bắt Tiểu Bảo!"Lư Đại Lực khẩn trương, muốn đưa tay giành lại.

Mặt Lâu Thất trầm xuống, nghiêm nghị quát: "Ngươi có muốn nó chết không?!"

Lư Đại Lực bị nàng quát giật mình hoảng sợ, ngây ngốc nhìn nàng.

"Ngươi xoay người lại!"Tay Lâu Thất túm lấy đứa bé kia, một tay đè bả vai Lư Đại Lực xuống, Lư Đại Lực bị nàng đè tới mức khom lưng, dáng người hắn thực sự cao to vạm vỡ, chỉ tấm lưng cũng đủ thành giường cho đứa bé kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.