Thế Giới Chó Độc Thân

Chương 3: Quyết định hay không quyết định?




Lâu Thất khẽ nheo mắt: "Tiêu đại thiếu gia đang đùa với ta sao? Nghe nói thợ rèn tốt thế nào đi nữa trước khi rèn đều không dám khẳng định một trăm phần trăm có thể rèn ra được binh khí như vậy. Mỗi lò lửa đều có thể thay đổi theo tâm trạng hoặc thủ pháp của thợ rèn, trong quá trình rèn, mỗi lần đập búa, lực cũng có khác biệt. Vì thế thợ rèn cũng không thể nào rèn ra hai binh khí hoàn toàn toàn giống nhau, có thể nói là những thứ làm bằng tay sẽ là độc nhất vô nhị. Bây giờ còn chưa bắt đầu mà ngươi đã nói với ta rằng có thể rèn ra bảo kiếm có thể sánh ngang với Phá Sát," nàng dừng lại một lát, nói tiếp: "Có phải là quá khinh suất không?"

Tiêu Kình sững người: "Thất công tử cũng có trình độ rèn?"

"Điều này còn cần trình độ gì chứ? lẽ nào không phải điều người người đều biết sao?"

Tiêu Kình lắc đầu: "Không, rất nhiều người đều cho rằng lửa có thể khống chế giống nhau, nguyên liệu có thể cân đo chuẩn xác, trong quá trình rèn không được đổi người, mình lại kiểm soát lực tuyệt đối có thể rèn được binh khí hoàn toàn giống nhau.

Lâu Thất bật cười.

Đâu phải dây chuyền sản xuất máy móc hiện đại hóa.

Hơn nữa rèn binh khí có quan hệ mất thiết với tâm trạng và cảm ngộ của thợ rèn, không có một ai tâm trạng và cảm ngộ đều có thể sao chép được.

"Thất công tử nói rất đúng, vốn dĩ là như vậy nhưng lần này nguyên liệu là thượng thừa, là thiên địa chí bảo! Nguyên liệu như vậy kèm thêm phụ thân ta đích thân rèn, bảo kiếm lần này tuyệt đối không tới nỗi nào."

"Thiên địa chí bảo? Đồ rèn bảo kiếm? Là gì vậy?"

Lâu Thất thực sự có chút động lòng, nhưng kiếm pháp của nàng không ra gì, hơn nữa cũng thấy rằng mang theo một thanh trường kiếm rất vướng víu vì thế không quá bức thiết muốn có được. Nếu như cho nàng lựa chọn, nàng thà chọn Phá Sát còn hơn. Phá Sát tới thời điểm hiện tại nàng dùng rất quen tay, vốn dĩ nàng cũng giỏi giao chiến giáp lá cà, dùng Phá Sát là thích hợp nhất. Còn nữa, dùng roi cũng được, bình thường quấn trên eo là xong, rất tiện lợi.

Nhưng nếu như thực sự có thể rèn được một thanh bảo kiếm như vậy, nàng lại ở đây, có thể không bỏ lỡ thì không bỏ lỡ.

Tiêu Kình nói: "Băng Huyền Thiết. Chúng ta tìm được một khối Băng Huyền Thiết Ngàn Năm!" Tiếp theo đó hắn nói với điểm đặc biệt của Băng Huyền Thiết với Lâu Thất. Băng Huyền Thiết Ngàn Năm là nguyên liệu cực kỳ tốt đề rèn binh khí, bản thân Băng Huyền Thiết đã là huyền thiết biến dị, màu sắc trong suốt như băng, tinh khiết vô cùng, tới tay thợ rèn cấp bậc đại sư, chỉ cần không xảy ra lỗi, binh khí rèn ra tuyệt đối không tệ.

Nhưng Lâu Thất tin rằng hắn không thể nào vô duyên vô cớ nói cho mình nghe những điều này, vì thế nàng vừa uống trà vừa không hỏi gì nữa, chỉ đợi hắn nói.

Nghĩ tới yêu cầu này có phần khó nói, Tiêu Kình do dự một lát mới quyết định lên tiếng: "Tiêu Kình xin Thất công tử giúp đỡ, là muốn có ba giọt máu của Lưu Quang Tử Vân Hồ."

Cái gì? Máu của Tử Vân Hồ?

Lâu Thất sắc mặt sa sầm.

Tiêu Kình nói: "Thất công tử hãy nghe ta nói, Băng Huyền Thiết lạnh cứng, trên đời chỉ có máu của Tử Vân Hồ có thể khiến nó thay đổi, khiến nó dễ rèn hơn. Hơn nữa sau khi bảo kiếm rèn xong, băng hàn sẽ ẩn đi, mộc mạc quay về như ban đầu. Nếu như vào tay cao thủ có ý chí kiên định, tính tình lạnh lùng chắc chắn có thể phát huy mười phần công lực, sắc bén không gì địch nổi!"

Nghe tới đây Lâu Thất trong lòng ngẫm nghĩ, sao cứ thấy rằng thanh bảo kiếm chưa còn chưa rèn ra mà hắn nói thích hợp với cỗ máy giết người Trầm Sát tới vậy? Mặc dù hắn có Phá Sát rồi nhưng trước đây nàng thường thấy hắn tay không không dùng vũ khí. Nàng thích Phá Sát, hơn nữa cũng thích hợp với nàng, vậy nếu như có thể rèn được một thanh tuyệt thế bảo kiếm, nàng mua về đổi lấy Phá Sát của Trầm Sát, chắc hắn sẽ đồng ý chứ?

Lâu Thất không trả lời vấn đề của Tiêu Kình mà hỏi ngược lại: "Nếu như bảo kiếm này thực sự rèn ra được, Tiêu gia sẽ quyết định nó thuộc về ai như thế nào?"

Tiêu Kình nói: "Ý của phụ thân ta là giữ lại Tiêu gia làm bảo vật gia truyền."

"Ý của Tiêu đại thiếu gia thì sao?"

"Ta khuyên nên tặng bảo kiếm cho người thích hợp. Bảo kiếm tặng anh hùng, cho dù là kiêu hùng cũng được, như vậy mới có thể phát huy tối đa công dụng của nó, nếu không sẽ chỉ có thể để phủ bụi mà thôi. Huống hồ xuất phát từ tư lợi cá nhân, đợi sau khi rèn được bảo kiếm sẽ dẫn tới các thế lực tranh đoạt, với thực lực của Tiêu gia, căn bản không thể giữ được bảo kiếm, cố giữ lại nói không chừng sẽ dẫn tới đại họa."

"Tiêu đại thiếu gia đúng là người hiểu lí lẽ."

"Thực ra Tiêu gia làm như vậy chẳng qua là vì lần này phụ thân ta đã bị Tiêu Vọng làm cho vô cùng tức giận, mất đi bình tĩnh."

Lâu Thất lại rót trà, đưa chén trà tới tay hắn, động tác vô tình của nàng khiến Tiêu Kình cảm thấy rằng Thất công tử như thế này không hiểu tại sao có cảm giác muốn cầm lấy tay hắn sưởi ấm. Tiêu Kình lập tức giật mình, vứt bỏ ý nghĩ đó ra khỏi đầu. Sao hắn lại nảy sinh ý nghĩ yêu mến đối với một nam tử được chứ?

"Máu của Tử Vân Hồ rất quý giá, tin rằng Tiêu đại thiếu gia cũng biết?"

"Điều này là đương nhiên." Tiêu Kình lúc này có chút chột dạ không dám nhìn Lâu Thất.

"Vậy thì ta muốn biết, nếu như ta cung cấp máu của Tử Vân Hồ, ta có được ích lợi gì?" Lâu Thất ánh mắt thoáng vụt sáng. Muốn nàng làm ăn thua lỗ là điều tuyệt đối không thể được.

Tiêu Kình nói liền: "Nếu như Thất công tử có thể cung cấp ba giọt máu Tử Vân Hồ, vậy thì Tiêu gia đồng ý rèn cho công tử một món binh khí vô điều kiện, muốn binh khí thế nào Thất công tử cứ lựa chọn."

Tiêu gia rèn một món binh khí thu phí không thấp, Lâu Thất khi tới thành Nặc Lạp đã chuẩn bị tâm lý túi tiền sẽ bị mất một khoản lớn, nhưng nghe Tiêu Kình nói vậy nàng liền lập tức vui mừng: "Điều này là thật chứ?"

"Tiêu Kình tuyệt đối không nói bừa."

Lâu Thất uống một ngụm trà nói: "Nếu ta muốn rèn binh khí đương nhiên sẽ tự cung cấp nguyên liệu rèn, vậy thì Tiêu gia chỉ mất công rèn. Chi bằng thêm một điều kiện nữa, sau khi rèn ra bảo kiếm, ta có quyền ưu tiên mua."

Tiêu Kình sững người: "Thế nào là quyền ưu tiên mua?"

"Trong tình huống điều kiện ngang hàng nhau, nếu có đối thủ cạnh tranh vậy thì bảo kiếm sẽ bán cho ta."

Tiêu Kình ngẫm nghĩ một lát liền gật đầu đồng ý, dù sao thì cũng cần phải bán ra, bán cho ai cũng đều được, nếu có thể bán cho Thất công tử, hắn đương nhiên rất bằng lòng.

"Thất công tử nếu đã đồng ý rồi, Tiêu Kình muốn mời Thất công tử tới Tiêu phủ ở, như vậy sẽ thuận tiện hơn, hơn nữa Tiêu Kình cũng lo lắng Thất công tử ở lại đây sẽ bị làm phiền."

Nói tới điều này, Lâu Thất liền muốn hỏi: "Lúc trước ở gần cửa lớn nhà Tiêu Vọng, quản gia của Tiêu Vọng bắt thuộc hạ của bổn công tử, Tiêu gia có ai biết không?"

Tiêu Kình lập tức trở nên lo lắng: "Cái gì? Họ dám ra tay với thị vệ của công tử? Thất công tử xin hãy tin ta, việc này Tiêu gia thực sự không biết, nếu không Tiêu gia nhất định sẽ bảo vệ thị vệ của Thất công tử."

Tiêu Kình xem ra cũng có chút thành ý, Lâu Thất cũng muốn để họ rèn roi Hắc Kim Đằng Vương, dọn tới Tiêu phủ ở là thích hợp nhất, thế là tối đó họ liền thu dọn đồ đạc theo Tiêu Kình về Tiêu gia.

Tiêu gia phát triển trăm năm lại có được một tay nghề tốt, nghèo là tuyệt đối không thể nghèo. Tiêu phủ là một khu nhà lớn kiểu tứ hợp viện với đình đài lầu các, cầu băng qua hồ cá, nơi nào cũng có cảnh đẹp.

Nhóm người Lâu Thất được bố trí vào khu tiểu viện thứ hai, lại có bốn tì nữ xinh đẹp phục vụ riêng cho Lâu Thất. Tối đó Lâu Thất muốn tắm gội liền có hai tì nữ sinh đẹp muốn vào kì lưng giúp nàng, nàng không khỏi than thở một câu đúng là khó hưởng thụ ân tình của mỹ nhân.

Vì tối nay họ dọn vào ở đã khá muộn vì thế tạm thời chưa gặp được Tiêu Hỏa cùng thê thiếp con cái của ông ta, còn cả Tiêu nhị thiếu gia nữa.

Đêm nay, Lâu Thất vẫn để Tử Vân Hồ ngủ trên đùi nàng, cùng nàng luyện công.

Dọc đường đi họ cũng có nghe ngóng tung tích của Kim Lão nhưng không hề có tin tức gì. Lúc trước, gã đàn ông áo đen bị nàng dùng kế châm kim cũng xuất hiện sau khi nàng đã đại khai sát giới ở dốc Thập Lý ngoài thành Lạc Dương, trận đó nàng đánh rất vất vả, cuối cùng phải dùng chú quyết mới có thể thắng được hắn, nhưng nàng cũng không có cơ hội bức cung thì hắn đã chạy thoát.

Kim Lão đã xảy ra chuyện gì rồi sao?

Sáng ngày hôm sau, khi cổng thành Nặc Lạp vừa mở, một nữ tử đánh xe ngựa vào thành, cô ta đi lòng vòng trong thành cuối cùng tới phòng trọ mà tối qua Lâu Thất ở, vừa hay ở vào gian phòng của Lâu Thất tối qua.

Vừa vào phòng mũi cô ta đã động đậy, ngửi thấy mùi dược liệu thoang thoảng.

Mắt cô ta phát sáng, lập tức bật cười, lẩm bẩm một mình: "Đúng là đi mòn đế giày không tìm thấy."

Lâu Thất vừa trở dậy, bên ngoài đã có tiếng tì nữ hỏi nàng có rửa mặt đánh răng chưa, sau khi được trả lời, một lát sau bốn tì nữ xinh đẹp liền bước vào, người bưng nước, người cầm khăn mặt và bàn chải cùng muối tinh, có người ôm một bình dạng sữa màu trắng.

"Đây là thứ gì?" Lâu Thất ngạc nhiên ói.

"Bẩm công tử, đây là sữa, có thêm nước cốt hoa, sau khi rửa mặt dùng thứ này rửa một lượt, da sẽ mịn màng mềm mại."

Lâu Thất ngạc nhiên, bây giờ đã có người biết dùng sữa để làm đẹp rồi sao?

"Trong thành Nặc Lạp rất thịnh hành cách rửa mặt này sao?" Cho dù là làm đẹp nhưng bây giờ nàng đang là nam tử, lẽ nào già trẻ nam nữ của thành Nặc Lạp này đều rửa mặt như vậy? Không lẽ gương mặt Tiêu Kình trắng trẻo mịn màng như vậy cũng là nhờ cách rửa mặt này?

Tì nữ nói: "Bẩm công tử, đây là cách rửa mặt của ngũ tiểu thư nhà chúng tôi, ngũ tiểu thư nói công tử là khách quý, lại mới tới thành Nặc Lạp, không biết đã phải trải qua bao nhiêu mưa gió sương tuyết ở bên ngoài, thử cách này cũng không tồi."

Lâu Thất nửa đùa nửa thật: "Được thôi, vậy bổn công tử xin ghi nhận phần tình cảm này của ngũ tiểu thư, đồ cứ để đó."

"Vâng!"

Bốn tì nữ đặt đồ xuống sau đó đi ra ngoài. Lâu Thất nhìn bình sữa thơm ngào ngạt kia, bất giác bật cười, xem ra ngũ tiểu thư này cũng là một người thú vị.

Đây là lấy lòng ư? Nàng không nghĩ vậy.

Nhưng đồ đưa tới thì đúng là đồ tốt, nàng đương nhiên không bỏ lỡ, dùng sữa tươi và nước cốt hoa tươi rửa mặt, da mặt đúng là mềm mại hơn rất nhiều. Đáng tiếc, dọc đường tới đây, ở một thành khác không hề thấy có sữa, chắc chỉ ở thành Nặc Lạp mới có.

Sau khi đánh răng rửa mặt xong, có người tới mời họ đi dùng bữa, vừa ra khỏi cửa Trần Thập và Lâu Tín đã đi theo sau nàng.

"Công tử, lão gia phu nhân, hai vị thiếu gia, còn có hai vị tiểu thư đều đã đợi ở nhà ăn, mời công tử đi nhanh một chút."

Lâu Thất thấy vẫn là tì nữ đưa sữa tươi hồi sáng, trong lòng đã hiểu đôi chút, nên không nói gì. Trần Thập và Lâu Tín thì có chút không vui, có thể đợi bao lâu chứ? Có cần phải hối vậy không?

Tiêu phủ rất lớn, nhà ăn mặc dù cũng bố trí ở tiểu viện thứ hai nhưng họ gần như phải đi một hồi rất lâu mới tới nhà ăn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.