Thế Giới Chó Độc Thân

Chương 23: Gặp nạn lần thứ hai




Tộc quỷ nhân chẳng phải là sống rất khổ sở hay sao? Chẳng phải lúc nào cũng đau đầu vì con cháu ít hay sao. Vậy thì cùng nhau chết là xong

"Tất cả cả ngươi đi chết đi."

Lâu Thất vừa nói xong, không khí xung quanh thay đổi nhanh chóng. Sau khi biết đó là tộc quỷ nhân, cô đã hiểu Tiểu Bảo tối đó đã làm gì với đứa trẻ nhỏ đó.

Lão đạo sỹ thối ừng nói, tộc quỷ nhân rất biết cách làm hại người khác, dùng quỷ cổ để điều khiển trẻ con, sau đó lợi dụng đứa trẻ đó để tìm đứa trẻ nhỏ sau đó đưa cổ huyết cho đứa trẻ đó. Từ đó để lại dấu tích trên người đứa trẻ, điều khiển đứa nhỏ, đợi đến khi nó khoảng 10 tuổi sẽ trở thành con cháu của tộc quỷ nhân, sau này lớn lên sẽ bị chúng sai khiến, trở thành nô bộc của chúng.

Vì họ có thân phận đặc biệt nên nhiều chuyện đều do nô bộc đi làm. Thế nhưng họ chỉ tin những gia nô mà họ nuôi lớn từ nhỏ. Vì những đứa trẻ này lớn lên không được gọi về tộc quỷ nhân, vẫn lấy vợ sinh con. Thế nhưng vì trên cơ thể họ đã có dấu tích cổ huyết và âm khí của quỷ nhân, nên con cái họ sẽ có cơ thể âm hàn tới lúc đó sẽ tiếp tục theo con đường của họ.

Vì thế biện pháp này sẽ gây hại tới vài đời người. Hoặc nói, mỗi đời người, mỗi thế hệ người đều có thể trở thành gia nô của tộc quỷ nhân.

Cơ thể của những người này từ nhỏ bị cổ huyết xâm hại, đời sống rất ngắn, thường không quá 40 tuổi.

Thế nhưng tộc quỷ nhân hành sự rất bí mất, cộng thêm việc khi bị đưa cổ trùng vào thì đều ở trạng thái hôn mê nên bình thường chẳng ai phát hiện ra.

"Chỉ dựa vào 3 người hay sao mà dám diệt cả tộc người chúng ta? Ha ha ha! Thật là nực cười." Mụ già cười một cách hiểm ác, vung tay nói: "Nói quá lời không sợ mất lưỡi hay sao? Giết chúng cho ta."

"Vâng, thưa phu nhân!"

Hàng trăm kẻ trong tộc quỷ nhân đồng loạt xông lên.

Lâu Thất nhìn chúng với ánh mắt sắc nhọn, lập tức nói với Lâu Tín: "Chú ý cổ trùng trong chúng!"

Lâu Tín đáp lời: "Thuộc hạ đã rõ!" Hắn cầm Phá Sát, trừng mắt lao vào đám quỷ nhân, "Tới đi, đám người không ra người, quỷ không ra quỷ các ngươi. Hôm nay ta sẽ có các người lên tây thiên!"

"Lâu Thất cười lớn, "Được, ngươi giết 10 người, bổn cô nương sẽ mời ngươi uống rượu"

Đang hừng hực khí thế, Lâu Tín lúc này khổ sở nói: "Cầu xin cô nương đừng hại thuộc hạ"

Đế Quân còn ở đây, hắn làm sao dám uống rượu mời của cô Lâu Thất. Đế Quân chẳng phải sẽ lột da hắn hay sao. Khi nãy nhìn ánh mắt Đế Quân đã thấy hắn ta sầm mặt lại từ bao giờ rồi.

Hai người chủ tớ khiến mụ già kia tức phát điên lên, "Chết đến nơi mà con ngông cuồng!"

"Mụ già kia, ai chết đến nơi rồi mụ sẽ biết!" Lâu Thất vụt người lao thẳng vào, cô vung tay thanh roi Thí Hồn biến ngay thành một thanh trường côn, đao nhọn bật ra, trên thân trường côn có vô số châm nhọn, quét một đường khiến đám quỷ nhân không kịp đề phòng.

"Lùi lại". Mụ già hét lên.

Lâu Thất hừ một tiếng: "Muộn rồi "

Thanh roi vụt trúng 3 người, tên thứ nhất bị cắt đứt cuộng họng tên thứ hai bị móc châm nhọn kéo đứt cổ, đập vào tên thứ ba. Khi hắn chưa kịp phản ứng lại thì thanh roi lại mềm ra, vút một tiếng, cuốn chặt vào cổ hắn, máu chảy đầm đìa.

Một chiêu giết chết 3 tên.

Trầm Sát trầm trồ khen: "Roi tốt!"

"Đồ của ta đương nhiên là tốt rồi" Lâu Thất kiêu ngạo đáp lời.

Nhìn bộ dạng đắc ý này, Trầm Sát đế thêm một câu: "Mở to mắt mà xem, bổn Đế Quân mới là tốt nhất!"

Lâu Thất quất roi về phía sau lưng Lâu Tín. Chân hơi loạng choạng. Roi thứ hai không chuẩn, định quất vào yết hầu của hắn thế nhưng lại trúng múi.

Trầm Sát lúc này tâm trạng đã tốt hơn, hai tay đưa ra, 5 ngón tay bóp chặt vào yết hầu của hai người rồi bóp mạnh rắc một tiếng. Hai tên bị bóp nát yết hầu, sao đó hắn đẩy hai tên kia ra, hạ gục tiếp 4-5 tên nữa. Từng tên một đổ rạp xuống chân hắn.

Đại sát khí! quả là đại sát khí!

Mụ đàn bà kia lúc này mới hoàn hồn.

Lâu Tín thấy hai người kia hung hãn như thế cũng không chịu thiệt, hét lên một tiếng rồi lao tới.

"Cổ trận!" Mụ già hét lên

Họ đã có chuẩn bị từ trước. Khi mụ già vừa dứt lời thì hàng chục con cổ trùng từ trong bụng của chúng bay ra. Những con cổ trùng giống hệt nhau, trên cơ thể còn có cánh màu đen, bay tới vây thành vòng tròn. Hàng chục con cổ trùng cùng vỗ cánh, âm thanh ghê rợn.

Lâu Tín cảm thấy âm thanh này khó chịu. Hắn nghe một lát rồi cảm thấy đau đầu vô cùng, suýt chút nữa ném bỏ Phá Sát để ôm đầu.

Lâu Thất khựng người lại suy nghĩ, không nhớ nổi những điều lão đạo sỹ thối từng nói.

Trầm Sát lúc đó lao vút sang phía cạnh Lâu Tín, kéo hắn ra khỏi vòng vây. Khi đó Lâu Tín gần như không còn chống đỡ nổi.

Lâu Tín được kéo ra xa một đoạn. Hắn lùi lại vài bước. Đi cùng với Lâu Thất, hắn hiểu khi nào nên lùi, khi nào nên xông pha,

Trong tìn huống này hắn không ứng phó được, chỉ còn biết cách lùi lại, không làm ảnh hưởng tới họ.

"Không để tên nào thoát. Haha" Mụ già kia vung tay, Lâu Thất nhìn thấy con giáp trùng màu đỏ rực đang bay về phía Lâu Tín.

Cô tức giận: "Mù già chết tiệt, dám động thủ với người của ta." Cô nhúng chân lên chặn lại, nhưng bị một ai đó kéo xuống. Vừa đứng xuống, hắn đã lao ra cản lại con giáp trùng đó.

Mụ già cười nham hiểm: "Con giáp trùng này của ta có thể xuyên qua người ngươi đó!"

Mụ vừa dứt lời, đã nhìn thấy con giáp trùng lao mạnh vào lòng của Trầm Sát, nhưng dường như gặp phải gì đó nên đột nhiên quay ngoắt lại.

"Muốn chạy sao?" Trầm Sát đưa tay tóm lấy con giáp trùng.

Mụ già kinh ngạc nhiên rồi nói: "Tay không bắt giáp trùng của ta, xem người chết thảm nhưu thế nào?"

Chưa dứt lời, Trầm Sát đã tóm lấy con giáp trùng rồi nghiền nát nó

"Rắc" Lâu Thất đế thêm vào một câu. Con giáp trùng tan xác, vụn thành từng mảnh.

Mụ già run rẩy như chiếc lá trong gió, không biết là kinh ngạc hay sợ hãi.

"Không thể nào. Không thể nào, sao có thể dùng tay không mà bóp nát cổ trùng của ta?"

Lâu Thất cười lớn: "Mụ già kia, nghe nói nuôi một con cổ trùng đâu có dễ. Nếu tức quá thì hộc máu mà chết đi. Ta thích nhất nhìn người khác hộc máu mà chết."

"Các ngươi đáng chết!" Mụ già biến sắc, "Giết, giết, giết, giết hết cho ta!"

Những con cổ trùng tiếp tục tấn công, âm thanh phát ra ghê rợn hơn. Những tên ủy nhân còn lại bao vây lấy Lâu Thất, rồi lùi lại bao vây cả Trầm Sát, vừa quay thành vòng tròn vừa lẩm bẩm những câu chú trong miệng, giống như đang trợ giúp cho cổ trùng. Những âm thanh này nghe rất khó chịu, khiến người khác nghe thấy cảm thấy rất đau đầu, mất đi sức chiến đầu.

Mụ già cười nhếch miệng với vẻ đắc ý, như thể đang chờ đợi xem chúng sẽ thất bại như thế nào dưới tay mụ. Thế nhưng khi định thần lại nhìn, thì thấy Trầm Sát và Lâu Thất vấn khá tự tại ở bên trong. Trầm Sát điềm nhiên, còn tức nhất là Lâu Thất. Cô ta chỉ vào những tên quỷ nhân đang tiến lại gần.

"Này, tên mồm lệch kia, người niệm chú không chuẩn rồi kia!"

"Tên lùn kia, ngươi đi chậm quá, người phía sau sắp va vào rồi kìa. Còn không mau nhanh chân lên!"

Lũ quỷ nhân tức muốn chết. Khi đầu sát khí đằng đằng bày cổ trận, thế mà giờ bị cô ta chọc tức.

Trầm Sát ung dung nhìn những tên quỷ nhân kia.

Khi đã nắm được điểm yếu của đám cổ trùng kia, cô rút roi Thí Hồn ra: "Mụ già kia, mở to mắt mà xem ai sẽ giết ai!"

Cô vung roi múa trên cao, quật chết la liệt đám cổ trùng. Cổ trùng rơi lả tả xuống như mưa.

Những con cổ trùng này vốn khi rơi vào cơ thể sẽ tìm cách chui vào trong người nên rất nguy hiểm. Thế nhưng hai người thì chẳng thấy sợ, mà chỉ thấy buồn nôn, ghê người.

Cô ta giết cổ trùng còn Trầm Sát thì giết người. Hắn ta không dùng bất cứ vũ khí nào. Chỉ hai tay triệt hạ đám người kia. 5 ngón tay của hắn bóp chặt yết hầu cảu quỷ nhân. Dù chỉ bị tóm vào vai thì chúng cũng toi mạng.

Cứ thế, đám quỷ nhân vốn quen với xác chết cũng cảm thấy kinh hãi.

Lâu Thất lấy trong người ra bột quỷ thảo vung về phía hơn hai chục con cổ trùng hung hãn nhất. Đồng thời cô cắn ngón tay của mình cho máu chảy ra, vẩy nhẹ đầu ngón tay, hai giọt máu bắn lên theo sau bột quỷ thảo, quện vào nhau rồi dính vào đám cổ trùng.

Cánh của đám cổ trùng không bay được nữa, rơi lả tả trên mặt đất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.