Thế Gian Luôn Là Ngươi Tốt Nhất!

Chương 6: Càng Lộ




Kể từ khi được Chử Vân Sơn phân phó, Sơn Tảo cũng bắt đầu chú ý an toàn trong nhà, có câu nói không sợ tặc đến trộm chỉ sợ tặc nhớ thương, Lý Thành là thứ người như thế, vì ít tiền cũng có thể phá hủy danh tiết của thê tử, còn cái gì hắn không làm được?

Tuy nói trong nhà không có nhiều tiền, nhưng cũng là do Chử Vân Sơn tân tân khổ khổ kiếm về, dùng nhiều thêm một chút xíu nàng cũng đau lòng, đừng nói là trắng trợn bị lấy mất.

Nàng không ngốc, diễn xuất ngày đó của Lý Thành và Vương thị, rõ ràng chính là muốn đổ thừa lên người Chử Vân Sơn, sau lại không biết bởi vì sao lại thay đổi chủ ý, xui xẻo dính lên người Mã đại ca rồi.

Mã đại tẩu còn không biết Mã đại ca lén lút đưa tiền cho Lý Thành,chỉ là đơn thuần tức giận phu thê Lý Thành tính toán Mã đại ca, mỗi sáng khi hắt nước đều không quên mắng mấy câu, mỗi ngày đều chửi, thỉnh thoảng còn thay đổi từ mới.

Qua thêm một tháng, nương tử Thạch Đầu sinh một khuê nữ, nương Thạch Đầu rất không cao hứng, nhưng dù sao cũng là đứa cháu đầu tiên trong nhà, lúc đầy tháng cũng dọn mấy bàn, mời mọi người trong thôn tới dự tiệc.

Sơn Tảo cùng Chử Vân Sơn tặng trứng gà đỏ, mới vừa vào nhà Thạch Đầu, Chử Vân Sơn liền bị một đám nam nhân kéo đi, Sơn Tảo cũng bị nghênh vào trong phòng.

Sơn Tảo nhìn xung quanh, trong nhà không lớn, ánh sáng cũng tương đối mờ mờ, có thể là vì nương tử Thạch Đầu ở cữ, trong nhà có một mùi vị là lạ, nàng theo bản năng sờ sờ lỗ mũi không nói gì.

Trong nhà rất náo nhiệt, Thành thẩm cùng nương tử Đại Xuyên thắm thiết tình cảm ngồi chung một chỗ, nương tử Ngưu Vĩnh, Mã đại tẩu cùng vài người phụ nữ vây quanh trên giường, nương tử Thạch Đầu hết tháng cử nụ cười trên mặt có chút cứng ngắc, Nương Thạch Đầu thấy tiếp khách, mình thì ngồi trên giường gạch, sai bảo con dâu mình đi rót nước.

Sơn Tảo theo nương tử Đại Xuyên ngồi xuống, Mã đại tẩu nhìn nương tử Đại Xuyên một chút, lại nhìn Sơn Tảo một chút, cười cười vỗ tay Sơn Tảo. “Nhà thợ săn, nhìn nương tử Đại Xuyên đi, có thấy gì không giống chưa?”

Sơn Tảo nhìn lên nhìn xuống đánh giá nuowngt ử Đại Xuyên, nàng ấy liền xin lỗi che lại bụng, Sơn Tảo liền hiểu, vội vàng cười hỏi, “Ngươi là có?”

Nương tử Đại Xuyên cười xấu hổ, “Cũng gần hai tháng.”

“Chúc mừng nha!” Sơn Tảo chân thành chúc.

Mọi người cũng rối rít chúc mừng theo, đề tài thoải mái chuyển đến chuyện đứa bé, Nương Thạch Đầu liền cao hứng, kêu con dâu đi ôm đứa bé đến cho mọi người nhìn.

Nương tử Thạch Đầu chần chừ, nhỏ giọng nói, “Nương, đứa bé còn đang ngủ…”

Mặt nương Thạch Đầu khó chịu ,”Ngủ thì sao? Đemt ới nhìn thấy các vị bà bà cùng thím, đi ôm tới đây.”

Sơn Tảo hơi chậm lại, coi như không thích cháu gái, nhưng cũng quá rõ ràng rồi. Nương tử Thạch Đầu cắn cắn môi, xoay người đi đến gian phòng bên cạnh, ôm đứa bé đi ra.

Đứa bé nho nhỏ trắng trắng hồng hồng, da mịn màng, đang thở đều ngủ, cái miệng nhỏ nhắn vô ý thức nhu động mấy cái, khóe miệng thổi ra một cái bong bóng nhỏ, nhìn thật sự là đáng yêu.

Sơn Tảo nhìn thấy thật rất thích, hỏi, “Có tên chưa?”

Nương tử Thạch Đầu nhìn trộm bà bà một cái, giọng nói có chút thấp xuống, “Còn chưa đặt, vẫn gọi là Nha Nha, phụ thân bé muốn mời một tiên sinh biết chữ đến đặt, nhưng ngoại tổ mẫu của bé…”

Xem ra Thạch Ddầu rất yêu thích đứa bé này, có thể nghĩ đến mời tiên sinh đến đặt tên, chỉ là nương hắn lại không muốn như vậy.

Nghe được lời nói của nương tử Thạch Đầu, nương Thạch Đầu hừ một tiếng, kéo Thành thẩm noi, “Ngươi nhìn xem, nào có nhà nào nuông chiều cô nương như vậy? Về sau lớn lên cũng là người của người ta, nổi danh hay vô danh cũng phải như vậy, cần gì phải mời một tiên sinh đến đặt tên, ta đây cảm thấy gọi Đại nha là rất tốt.”

Thành thẩm cũng hàm hàm hồ hồ đáp lại, nếu bình thường cũng không sao, nhưng hiện tại con dâu mình đang mang thai, bà cũng không thể nhận nổi những lời này.

Giọng nương Thạch Đầu quá lớn, đánh thức đứa bé, Nha Nha oa một tiếng khóc lớn, trên mặt nương Thạch Đầu thoáng qua một tia áy náy, rất nhanh liền giấu đi, phất phất tay, nói với con dâu mình, “Đi vào dỗ đứa bé, làm cho ta với thẩm của ngươi không dễ gì nói chuyện được.”

Khóe mắt nương tử Thạch Đầu có chút nước, ôm đứa bé xoay người vào gian phòng cũ. Ánh mắt Mã đại tẩu xoay động, lặng lẽ lôi kéo áo Sơn Tảo, “khi ngươi tới đây có nhìn thấy loại người không biết xấu hổ kia không?”

Sơn Tảo biết là đang nói đến Vương thị, lắc đầu, “Không chú ý, nhà nàng ấy đang đóng cửa.”

Mã đại tẩu hận hận nói, “Thứ da mặt rách đó, ta đoán chừng nàng ta cũng không có mặt mũi ra cửa.”

Có người tò mò hỏi, “Ngươi đang nói là Lý gia ở cửa thôn sao??”

Mã đại tẩu giống như gặp được tri âm, “Còn không phải là nàng ta sao! Ta nói với các ngươi…”

Mã đại tẩu cố ý đem chuyện Lý Thành với Vương thị gây gỗ nói một lần, lại nói thêm một chút tin đồn không thể tin, mọi người nghe được kinh hãi, nghe Mã đại tẩu nói, lúc trước ở thôn cũ, chuyện Lý Thành dùng Vương thị lừa tiền bị lộ ra mới chuyển đi, nhớ lại tình cảnh hôm đó, tất cả mọi người trao đổi ánh mắt hiểu ngầm với nhau.

Mã đại tẩu đnag vui vẻ nói, bị người kéo kéo xiêm y cắt đứt, Sơn Tảo vừa quay đầu lại nhìn, Vương thị đang đứng ở cửa, tựa hồ đã nghe  được không ít, trên mặt lúc đỏ lúc trắng, Mã đại tẩu cũng nhìn thấy, cười lạnh một tiếng quay đầu lại.

Không ai chào đón Vương thị, nhưng cũng không nên làm mất mặt của người ta, Vương thị cúi đầu, nhìn thấy bên kháng còn chỗ ngồi, đi tới muốn ngồi, Mã đại tẩu liền duỗi chân một cái, “Ai u, lớn tuổi chính là không tốt, ta mới ngồi một lát cũng liền mệt mỏi, phải nằm một lát mới được.”

Vương thị do dự, xoay người ngồi vào chiếc ghế nhỏ bên cửa, Sơn Tảo nhìn thấy cũng có chút giận, nhưng cũng không tim không phổi đến kêu Vương thị, người phu thê Lý gia tính toán đầu tiên chính là trên người Chử Vân Sơn.

Cũng may, không lâu lắm bên ngoài liền kêu dọn tiệc, lúc ngồi ăn, Vương thị một mình ngồi một góc, không ai nguyện ý cùng nàng thân cận, cũng không ai nói chuyện với nàng, thật vất vả mới ăn xong, Vương thị chào nương Thạch Đầu một tiếng rồi lặng lẽ đi về.

Sơn Tảo cùng Chử Vân Sơn ở lại nhà Thạch Đầu một chốc lâu mới về nhà.

Ngày thứ hai, nhà Mã đại tẩu ở đối diện liền nháo loạn lên.

Mã đại ca bị Mã đại tẩu dùng cây chổi từ trong nhà đánh ra ngoài, Mã đại tẩu tóc tai bù xù, đôi mắt đẫm lệ, vừa hung hăng đánh, vừa kêu gào, “Ta không sống được! Ngươi có phải nam nhân hay không! Nhà bọn họ đổ thừa cho ngươi, ngươi lại lấy tiền của ta đưa cho bọn họ! Ta không muốn sống mà! Cuộc sống này làm sao mà vượt qua đây, tiền kia là cho nhi tử của ta đến trường mà dùng đó…Ngươi đúng là đồ phá sản mà…”

Nghe thế, Sơn Tảo cùng Chử Vân Sơn liếc nhau một cái, xem ra chuyện Mã đại ca lén lút đưa tiền cho Lsy Thành đã bị Mã đại tẩu phát hiện, không chỉ có thế, hắn lại còn lấy tiền để cho nhi tử đi học, Sơn Tảo thở dài, “Rõ ràng là bọn họ cố ý, sao lại có thể đưa tiền, thật không biết Mã đại ca nghĩ thế nào…”

Chử Vân Sơn nhìn Lý Thành cười vui vẻ đứng bên canh Mã gia, lắc đầu, “Người hiền sẽ bị bắt nạt, chính hắn cúi đầu trước, muốn trách chỉ có thể trách bản thân hắn.”

Mã địa ca nhìn thấy nhiều người trong thôn đều đến đây xem náo nhiệt, mặt đỏ lên, cuống cổ, “Ngươi muốn ta làm thế nào? Hắn nói nếu không đưa tiền, hắn sẽ đi kiện ta thông gian với phụ nữ đã có chồng! Ngươi có biết đây là tôi dnah gì không? Đến tai quan phủ thì ta còn mạng sống không hả?”

Mã đại tẩu giận hơn, “Thông gian! Muốn kiện cũng sẽ đem phụ nhân nhà hắn trầm đường (dìm sông), ngươi cần gì phải trả tiền!” Không biết nàng nghĩ tới đâu, giọng điệu liền biến đổi, “A, ta hiểu! Ngươi cùng với cái hồ ly tinh kia nguyên bản có léng phéng phải không! Nếu không sao ngươi lại muốn đưa tiền cho nó! Ngươi, ngươi, ngươi…”

Sắc mặt Mã đại tẩu trắng bệch, cây chổi giơ lên cao chán nản rơi xuống, giống như bị kích thích lớn, nàng chỉ có một đứa con trai, năm nay mới 8 tuổi, yêu thương giống như sinh mạng của mình, không muốn đứa bé thiệt thòi, một lòng muốn góp tiền để đứa bé đi học, ngày sau có thể trở thành người có ích, thật vất vả lắm chuẩn bị đưua đứa bé đến học đường tốt nhất ở trên trấn, không ngờ lấy hà bao ra nhìn,  số tiền để dành trước đó chỉ còn hơn phân nửa, nàng ở nhà tìm đến long trời lở đất, còn tưởng rằng gặp trộm, cho đến khi Lý Thành đến tìm Mã đại ca đòi tiền, nàng mới biết thì ra tướng công nhà mình đem tiền đi chận miệng Lý Thành, nàng rất tức giận, liền nhặt lên cây chổi nháo lên.

Mã đại tẩu nhìn bốn phía, vừa lúc nhìn thấy được Lý Thành đang cười đến không khép được miệng, tức giận công tâm, nàng cầm cây chổi lên liền đánht ới, “Ngươi không phải là người mà! Thấy nhà chúng ta dễ khi dễ lắm phải không! Lão nương đánh chết ngươi! Trả tiền của nhi tử ta lại cho ta!”

Lsy Thành vội tránh né, nhưng trên mặt cũng bị vài phát, Mã đại tẩu lại liều mạng, mỗi lần hạ xuống đều nghe thấy tiếng Lý Thành kêu rên.

Tất cả mọi người nhìn thấy nhưng cũng không có ai dám tiến lên, Ngưu lão bị người kêu qua, cũng hữu tâm vô lực, Mã đại tẩu ăn phải thiệt thòi lớn như vậy, lại có liên quan đến nhi tử bảo bối, mắt đều đỏ, ai dám đi lên đụng phải rủi ro này.

Ngưu lão không thể almf gì khác hơn là hỏi Mã đại ca đang núp một bên, sau khi hiểu rõ tức giận mắng thẳng Mã đại ca. Mã đại ca tự biết đuối lý, hắn vốn là người nhát gan lại sợ phiền phức, với sự tức giận này của nương tử, hắn cũng không có gan đấu ngang với Mã đại tẩu.

Lý Thành vừa rên vùa chạy, Mã đại tẩu mệt thở hồng hộc, đánh chạy Lý Thành, nàng còn chưa hả giận, một cước đá văng cửa chính Lý gia, vọt vào đem vật gì có thể đập thì đập, đem Vương thị kéo lại, còn tịch thu luôn chút tiền trên người Vương thị, Vương thị cầu xin nàng, “Đại tẩu, đại tẩu, ta van cầu ngươi! Tiền này ngươi không thể lấy, trong nhà còn chút tiền cũng bị mất, ta cùng bọn nhỏ còn phải ăn cơm mà, ta dập đầu với đại tẩu, ta cầu xin ngươi, xem như ngươi thương cho bọn nhỏ, thương cho mẹ con số khổ của chúng ta đi!” Nói xong Vương thị liền dập đầu.

Mã đại tẩu nhỏ một cục đàm lên mặt Vương thị, “Con ngươi tính toán tiền của con ta, ta còn quản đến nhi tử ngươi làm gì? Cả nhà đều không biết xấu hổ!”

Hai đứa bé của Vương thị run sợ lẩy bẩy, Nhị Lang tuổi còn nhỏ, oa một tiếng khóc lên, Đại Lang ôm thật chặt Nhị Lang, núp ở góc tường, cho dù Vương thị cầu khẩn như thế nào, Mã đại tẩu vẫn đem tiền lấy đi, còn đập guồng quay sợi của Vương thị.

Ra khỏi Lý gia, Mã đại tẩu liền nhéo lấy lỗ tai của Mã đại ca, “Ngươi cút về nhà quỳ cho ta! Tối nay không cho phép ăn cơm!”đại ca ai u ai u nghiêng người đi vào. Bùm một tiếng cửa nhà đóng lại, để lại Vương thị trong nhà của mình, ngơ ngác nhìn guồng sợi bể tan tành, cùng đám người trong thôn đứng xem náo nhiệt.

Vương thị cũng có nơi ghê tởm, nhưng mà…Nếu không phải nam như như Lý Thành, nữ nhân nào lại nguyện ý trở thành như vậy? Sơn Tảo nghĩ đến dáng vẻ Vương thị khi lần đầu tiên nhìn thấy, rõ ràng là một người biết tiến biết lùi, thở dài, nàng có chút chua xót. Đây chính là mệnh của nữ nhân, gặp phải loại nam nhân như thế nào, sẽ có dạng cuộc sống như vậy.

Thôn dân đến xem náo nhiệt dần dần tản đi, không ai đi chú ý Vương thị, Sơn Tảo đang do dự có nên đi xem Vương thị một chút hay không, cánh tay đã bị người đụng một cái, quay đầu lại, nhìn thấy Chử Vân Sơn đã mang ra một chiếc túi, Sơn Tảo mở ra nhìn một chút, bên trong có chút lương thực cùng một ít thịt, nàng có chút không hiểu.

Chử Vân Sơn giải thích, “ Cho tiền nàng ấy cũng không giữ được, không bằng cho những thứ này, dầu gì cũng có thể qua được mấy ngày, guồng quay sợi này sửa lại một chút cũng có thể dùng, nàng đi tới đưa cho nàng ấy đi.”

Sơn Tảo cảm kích , cười cười nhìn Chử Vân Sơn, cầm túi đưa đến Lý gia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.