Thế Gia Quý Nữ Khác Loại Nhân Sinh

Chương 29: Ngủ say không muốn tỉnh




Thẩm Băng Thanh hừ một tiếng, nói:

- Tôi đương nhiên tức giận rồi, cậu sao có thể hóa trang tôi xấu như vậy chứ! Cậu muốn tôi không tức giận thì để tôi chụp cho cậu mấy tấm ảnh làm kỷ niệm!

Đỗ Long gượng cười nói:

- Không phải làm kỷ niệm, mà là muốn nắm thóp tôi… Băng Thanh, cậu sẽ không tàn nhẫn như vậy chứ?

Thẩm Băng Thanh không chút mềm lòng lấy điện thoại, nở một nụ cười nham hiểm nói với Đỗ Long:

- Người đẹp, làm duyên cái nào, để tôi chụp cho cậu mấy tấm ảnh đẹp nhé!

Mười phút sau Đỗ Long xuất hiện trước mặt mọi người trong bộ trang phục dành cho phái nam, Đỗ Long nói với mọi người:

- Sau khi ăn xong, mọi người tự mình quay về làm việc, chuẩn bị cho tốt. Nhã Hân, sau khi chị bán mấy viên đá này cho công ty Thái Hưng thì liên hệ với giám đốc ngân hàng công thương thành phố Lỗ Tây – Khâu Hải Xuyên, nhờ hắn cho vay nhiều nhất có thể.

Lâm Nhã Hân dịu dàng nói:

- Còn phải vay nữa sao? Bây giờ chúng ta cũng có hơn năm mươi triệu rồi, chị sẽ tìm bạn lấy danh nghĩa là công ty để vay tiền của họ, gom một trăm triệu cũng không khó, cần gì phải tìm đến lão già háo sắc ấy.

Đỗ Long nói:

- Cố gắng hết sức gom càng nhiều tiền càng tốt, nếu đến lúc gặp được hai kiện phỉ thúy cực phẩm, chỉ vì thiếu mấy triệu mà không mua được thì đó mới thực sự là tổn thất lớn. Chị yên tâm, lúc đó sẽ có một thiếu nữ xinh đẹp cứng rắn đi cùng chị, hai người một cương một nhu, giám đốc Khâu nhất định sẽ bị hai chị em làm cho mê đắm. Nếu có thể vay một lần được khoảng một tỷ hay tám trăm triệu là tốt nhất.

Lâm Nhã Hân cười nói:

- Ồ? Vậy thì chị yên tâm rồi, nhưng cô gái cùng đi với chị cuối cùng là mỹ nữ nào vậy?

- Anh ta!

Đỗ Long và Thẩm Băng Thanh cùng giơ tay lên chỉ vào nhau rồi đồng thanh nói. Lâm Nhã Hân ngây người ra, sau đó che miệng cười khanh khách.

Sau khi mọi người ăn xong, theo kế hoạch mỗi người một việc. Chiếc Hummer bị Lâm Nhã Hân lái đi, xe của đám người Hạ Hồng Quân thì đậu đầy bên đường nên có thể tùy ý, cho nên Đỗ Long cùng với Thẩm Băng Thanh lái chiếc xe bán tải đi đến phòng công an thành phố Thụy Bảo. Xã Mãnh Tú gần đây xảy ra nhiều chuyện, hắn phải tìm trường phòng để báo cáo về tình hình công việc.

Lý Tùng Lâm tỏ ra hài lòng đối với thành tích của hắn, nên càng khiến Đỗ Long tiếp tục cố gắng, nhanh chóng thay đổi hoàn toàn tình trạng coi thường pháp luật ở xã Mãnh Tú.

Đỗ Long nhận thức rõ ràng trách nhiệm nặng nề của mình, chẳng qua hắn cũng đã có kế hoạch rồi, cho nên cũng không nóng vội nhất thời. Sau khi rời khỏi phòng công an, Đỗ Long không vội vã quay lại xã Mạnh Tú mà hắn thông qua tuyến truyền thông được mã hóa gọi điện thoại cho ba hắn. Điện thoại rất nhanh được kết nối, Đỗ Long nói:

- Ba, ba đang ở đâu vậy? Con bây giờ đang rỗi.

Nửa giờ sau, Đỗ Long đã đến vùng ngoại ô của thành phố Thụy Bảo, nơi đây là một suối nươc nóng tên gọi Thắng Lãm. Thời tiết hôm nay hơi lạnh một chút, được ngâm mình trong suối nước nóng thì thoải mái biết bao. Đỗ Long ngâm mình được mấy phút thì nghe thấy tiếng lẹp xẹp đi tới. Đỗ Long mở to mắt nhìn thì thấy ba hắn đang ngậm một điếu thuốc, trên tay cầm một cái chậu nhựa đựng quần áo, lẹp xẹp tiếng guốc mộc đi tới, dáng vẻ rất quê mùa, chẳng giống một cán bộ nắm trong tay nhiều tài liệu cơ mật của cơ quan đặc quyền quốc gia.

Đỗ Khang nhảy ùm xuống nước, thoải mái rên rỉ một tiếng. Đỗ Long nhìn ông, nói:

- Ba, ba có thường xuyên tập luyện không vậy? Vóc dáng của ba vẫn rất tốt đấy nhé.

Đỗ Khang đắc ý vỗ vỗ mấy khối cơ bụng, nói:

- Điều đó là đương nhiên rồi.

Đỗ Long cười nói:

- Vậy ba nhất định nhận được sự chào đón của cánh phụ nữ rồi? Mẹ cả ngày không ở bên cạnh ba, không biết mẹ có lo lắng ba ở ngoài… không nhỉ?

- Thằng nhóc này, muốn ăn đòn à!

Đỗ Khang vỗ tay xuống mặt nước, té nước vào người Đỗ Long cười nói:

- Con tưởng ba đa tình giống như con hay sao, mẹ của con rất yên tâm về ba đó… A Long, hôm nay con đã cho chúng ta một ân huệ lớn rồi đấy, vị Đồng tiên sinh kia chúng ta đã tìm gã lâu lắm rồi…

Đỗ Long ồ một tiếng, nhưng bộ dạng thiếu chút hứng thú. Đỗ Khang nói:

- Đáng tiếc, bắt được hắn cũng chẳng được ích lợi gì. Trong khoảng thời gian này khi con kiếm được một món lời lớn thì chúng ta đã dùng rất nhiều cách nhưng đều không thể cạy được miệng hắn. Đồng tiên sinh này thật ra chính là tay chân quan trọng trong nước của một tên trùm thuốc buôn phiện, con có thể giúp được không?

Đỗ Long nói:

- Ba muốn con cạy miệng hắn ra?

Đỗ Khang cười nói:

- Con không phải rất giỏi thẩm vấn phạm nhân hay sao?

Đỗ Long nói:

- Muốn con giúp cũng được thôi, nhưng phải đáp ứng con ba điều kiện. Thứ nhất, không thể để người khác theo dõi quá trình thẩm vấn, thứ hai, chỉ có một mình con thẩm vấn, thứ ba, không thể để cho người thứ ba biết con tham gia vào vụ thẩm vấn này.

Đỗ Khang nói:

- Con không cần công lao hay sao? Ba điều kiện này quá đơn giản, ba bây giờ có thể đáp ứng con luôn, khi nào con rảnh?

- Bất cứ lúc nào cũng có thể.

Lúc Đồng tiên sinh xuất hiện trước mặt Đỗ Long thì gã đã khoác lên mình bộ dạng uể oải. Mặc dù trên khuôn mặt không có một vết thương nào, nhưng Đỗ Long tin lão ta nhất định đã ăn rất nhiều đau khổ, nói không chừng đã là nội thương đầy người.

Đổi người thẩm vấn đối với Đồng tiên sinh là chuyện quá quen thuộc, gã ngẩng đầu lên liếc nhìn Đỗ Long một cái, rồi lại cúi đầu xuống.

Đỗ Long vẫn chưa thèm đối phó với gã mà đi quan sát phòng thẩm này vấn trước. Sau khi nhận thấy không bị giám thị và ghi âm, Đỗ Long đi vòng ra sau lưng Đồng tiên sinh…

- A…

Tiếng kêu thảm thiết của Đồng tiên sinh truyền ra từ trong phòng thẩm vấn. Một người đàn ông trung niên đang hút thuốc lá với Đỗ Khang lo lắng quay đầu lại nhìn, Đỗ Khang lạnh lùng nói:

- Không sao, con trai tôi có cách bức cung rất lợi hại, đợi khi nó ra ngoài thì anh sẽ thấy, nhất định tên khốn kia sẽ không có một vết thương nào, thậm chí ngay cả những gì mình nói cũng quên hết.

- Hả? Lợi hại vậy sao? Anh sao lại không điều nó qua đây, có bản lĩnh như thế sẽ là một cánh tay đắc lực trong công việc của chúng ta!

Người trung niên kia nói.

Đỗ Khang lắc đầu nói:

- Thằng nhóc này từ nhỏ đã thích làm cảnh sát bắt bọn xấu, nó vẫn nghĩ tôi là cảnh sát… Bây giờ nó có sự nghiệp của nó, tôi không thể can thiệp quá nhiều, thỉnh thoảng tìm nó giúp là được rồi.

Người trung niên nói với vẻ đồng cảm:

- Điều này cũng đúng, con trai anh đã có tiền đồ như thế, còn cái thằng nhóc hư hỏng nhà tôi thì hiện không biết phải làm thế nào với nó…

Tiếng kêu thảm thiết đứt quãng của Đồng tiên sinh kéo dài suốt ba tiếng đồng hồ. Sau khi Đỗ Long cầm đống giấy ghi chép từ trong phòng thẩm vấn đi ra, Đỗ Khang và người đàn ông trung niên kia đều có chút lo lắng cho Đồng tiên sinh sẽ vì đau đớn quá mức mà tim suy kiệt đến ngừng đập.

- Xong rồi, đây là tài liệu mà ba và chú cần.

Đỗ Long nói, hắn đặt hết mọi thứ lên mặt bàn. Đỗ Khang đưa một cốc nước cho hắn cười nói:

- Làm phiền con rồi, tên kia không sao chứ?

Đỗ Long nói:

- Ba đến xem thì biết.

Đỗ Khang ra hiệu cho người đàn ông trung niên kia vào trong phòng thẩm vấn. Tình cảnh trước mắt khiến ông ta líu lưỡi, chỉ thấy Đồng tiên sinh té xuống dưới đất, cả người ướt đẫm mồ hôi, thấy có người vào, Đồng Tiên Sinh cố mở to mắt, lẩm bẩm nói:

- Tôi nói…cái gì tôi cũng nói…không cần phải tra tấn tôi nữa đâu…

Đỗ Long lật cuốn sổ ghi chép đến một trang có vẽ một bức tranh phác họa bằng bút bi:

- Đây là trùm buôn thuốc phiện Cát Quân, mọi người thường gọi hắn là “anh Quân”, là một trong ba tên trùm ma túy lớn nhất khu Tam Giác Vàng. Từ những gì mà tên Đồng khai báo, gần đây bọn chúng có một lô thuốc phiện sắp sửa thông qua vùng núi hẻo lảnh thuộc xã Mãnh Tú để chuyển vào trong nước.

Đỗ Khang nói:

- Tấm hình này thật sự giống với Cát Quân chứ? Ngay cả cảnh sát hình sự quốc tế cũng không có tấm ảnh nào chụp chính diện tên này, bây giờ Đồng tiên sinh bị bắt, chỉ sợ Cát Quân sẽ thay đổi đường vận chuyển ma túy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.