Thế Gia Quý Nữ Khác Loại Nhân Sinh

Chương 20: Băng tuyết tan đi người dần ấm




Cậu thanh niên này nói thật có lý.

Đúng là bên Cao Mật trên cơ bản sẽ không có vấn đề gì, có Trịnh Huyền ở đó, Quản Hợi chỉ là một sự bài trí mà thôi. Nhưng đối với bộ khúc của Lưu Sấm mà nói, Quản Hợi là trưởng bối của Lưu Sấm, khi Lưu Sấm không có mặt, có ông đóng ở đó sẽ càng làm lòng người yên tâm hơn.

Lưu Sấm ngẫm nghĩ một chút, liền trầm giọng nói:

- Một khi đã như vậy, ngay ngày mai ta sẽ điều Hợi thúc đến Cao Mật.

Sau khi Gia Cát Lượng nghe xong thì mỉm cười. Y rất thỏa mãn, thỏa mãn vì Lưu Sấm nghe ý kiến của y. Đặc biệt sau đó Lưu Sấm lại khích lệ y hai câu, cậu thanh niên này liền vô cùng phấn chấn trở về nghỉ ngơi.

Cởi áo khoác trên người ra, Lưu Sấm nằm xuống giường. Nhưng đột nhiên hắn lại bật cười không ngừng.

Chuyện trên đời này thật đúng là thay đổi khó lường. Lúc tại Phó Dương, Lưu Sấm chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày sẽ hợp tác với Lã Bố. Trên mặt tình cảm mà nói, Lã Bố tuyệt đối không phải là một đồng minh có thể hợp tác tốt, nhưng từ tình huống trước mắt mà nói, Lã Bố lại là một đồng minh thích hợp nhất.

Có lẽ một ngày nào đó, hai người sẽ lại binh đao cùng hướng.

Nhưng hiện tại … Lưu Sấm đột nhiên cười, cứ đi một bước thì tính một bước vậy, trời mời biết sau này sẽ lại phát sinh biến hóa gì! Lưu Sấm đồng ý đi tới Hạ Bì, đích thật là ngoài dự liệu của Trần Cung.

Y biết Lưu Sấm sẽ đồng ý tiến đến, nhưng y lại không ngờ Lưu Sấm nhanh chóng đáp ứng như thế. Tuân Du đánh giá Trần Cung trí tuệ chậm chạp, lúc này biểu hiện lại vô cùng nhuần nhuyễn. Đặc điểm của Trần Cung là trước tiên làm ra kế hoạch và an bài sơ bộ, một khi phát sinh biến cố, chiếu theo phương pháp mà trước đó y thiết lập để giải quyết. Nhưng một khi biến cố vượt qua phạm trù cách nghĩ và thiết lập của y, y sẽ lập tức lúng túng.

Cho nên, khi làm Lưu Sấm đồng ý đi tới Hạ Bì, Trần Cung có chút luống cuống.

Y tự hỏi thầm trong lòng, có phải Lưu Sấm có mục đích gì hay không? Nếu không, dựa vào thân phận chư hầu một phương của hắn, sao có thể khinh địch rời khỏi lãnh địa của mình như vậy? Chẳng lẽ, hắn sẽ không sợ nguy hiểm sao?

- Trần tiên sinh, thảo phạt nghịch tặc, ta không thể chối từ. Nhưng bởi ta vừa mới đến Bắc Hải, khắp nơi chưa định, binh mã phân tán cực lớn, khó có thể tập trung. Cho nên, ta không định mang nhiều binh mã đi tới Hạ Bì, trừ một số hầu cận ra, ta cũng chỉ mang theo Phi Hùng Vệ … Nghĩ chắc Ôn Hầu sẽ không trách cứ.

- Không đâu không đâu.

Trần Cung hồ đồ rồi! "Ngươi tin tưởng Lã Bố như vậy sao? Chỉ đem Phi Hùng Vệ đi tới đó … "

- Không biết rốt cuộc Công tử suất bộ bao nhiêu đi theo?

- Hai đội Phi Hùng Vệ tổng cộng một trăm lẻ tám người. Người hầu cận một người, đó là Hứa Chử mà hôm qua các ngươi đã gặp rồi, còn có một thư đồng, tổng cộng một trăm mười người. Nếu tính cả ta, tổng cộng một trăm mười một người. Tuy nhiên, ta có một yêu cầu nho nhỏ, hy vọng tiên sinh có thể thành toàn.

"Một trăm mười một người … ngươi coi ta là ai chứ!" Trần Cung nghĩ mãi mà không rõ sao Lưu Sấm lại gan lớn như thế.

Y có chút luống cuống, trả lời:

- Không biết Công tử có yêu cầu gì?

Lưu Sấm cười ha hả, ánh mắt liền dừng ở trên người của Cao Thuận, khiến Cao Thuận giật nảy mình cả người lạnh toát.

- Thật ra cũng không coi là yêu cầu gì, nói thỉnh cầu thì hợp lý hơn. Tiên sinh binh mã hùng tráng, ta rất hâm mộ. Linh Đang từng nói với ta, Hiếu Cung tướng quân là kỳ tài luyện binh đứng thứ nhất trong thiên hạ, đội binh mã này sẽ là Hiếu Cung tướng quân dẫn dắt. Cho nên, ta mặt dày mạo muội khẩn cầu, mượn Hiếu Cung tướng quân môt năm, luyện cho ta được một đội tinh binh giống như Hãm Trận tinh binh, có được không?

- Điều đó không thể!

Không đợi Trần Cung mở miệng, Cao Thuận liền lớn tiếng nói:

- Hãm Trận là tâm huyết nhiều năm của ta, sao có thể luyện thành một năm được.

Trần Cung cả kinh, vội vàng kéo tay Cao Thuận. Y hung hăng trừng mắt nhìn Cao Thuận: Hắn bảo ngươi giúp hắn luyện một đội Hãm Trận Doanh, ngươi thật sự giúp hắn luyện được một đội Hãm Trận Doanh sao? Những thứ khác không nói, hắn nói một năm, ngươi thì nói một năm không đủ, nếu thật sự như thế, chẳng lẽ ngươi lại muốn giúp hắn lâu hơn? Cao Thuận dường như cũng biết mình nói sai, vội vàng ngồi xuống.

- Công tử, việc này có chút khó khăn. Hiếu Cung là người mà Ôn Hầu coi trọng nhất, chỉ sợ khó có thể rời bỏ được.

- Trần tiên sinh, ngươi cần gì phải gạt ta?

Lưu Sấm ha hả cười nói:

- Nếu Ôn Hầu chính xác coi trọng Hiếu Cung, sao có thể thu hồi Tướng binh phù chứ?

- Việc này …

Trần Cung á khẩu không trả lời được. Trong lòng y âm thầm kêu khổ: Quân hầu ơi là Quân hầu, đây không phải là lỗi của ta nha. Người ta nói con gái hướng ngoại, Linh Đang Nhi nhà ngươi đều giao ra ngoài rồi, điều này khiến ta nên làm thế nào đây? Khi y nghĩ đến điều này tất nhiên là hiểu Lã Lam đã nói hết cho Lưu Sấm biết rồi. Nhưng trên thực tế, Lã Lam cũng không biết rõ lắm về việc này, nàng chỉ biết là Lã Bố hơi chán ghét Cao Thuận, nhưng nàng cũng biết, Lã Bố cũng khá coi trọng Cao Thuận. Sở dĩ chán ghét Cao Thuận, thứ nhất là bởi vì chuyện Hách Manh trước đây, thứ hai cũng là bởi vì Cao Thuận này ít nói.

Mà sở dĩ Lưu Sấm biết Cao Thuận không được trọng dụng đều là do Bộ Chất phân tích ra.

- Trần tiên sinh, ta cũng biết trong việc này ngươi không làm chủ được. Không bằng như này, giờ ngươi viết một lá thư bẩm báo Ôn Hầu, cứ nói là ta muốn mượn Cao tướng quân một năm, một năm sau, ta lập tức hoàn trả. Ừ, nếu Ôn Hầu không đồng ý, chúng ta sẽ bàn sau, ngươi thấy như vậy được chứ?

Trần Cung ngẫm nghĩ một chút, dường như cũng chỉ có như thế.

Tạm thời không đề cập tới chuyện y quay về viết thư bẩm báo Lã Bố.

Lưu Sấm ở Cao Mật bắt đầu điều động binh mã, đầu tiên là triệu hồi Quản Hợi về Cao Mật, rồi sau đó bái Sử Hoán làm Trưởng Sử Đông Di, đóng ở Đông Võ.

Hắn thân làm vì Đông Di Giáo Úy, có thể bổ nhiệm hai Trưởng Sử dưới tay.

Ngoại trừ Sử Hoán ra, chức Trưởng sử kia giao cho Thái Sử Từ, ngoài ra, hắn còn phong Tuân Khuông làm Hành Quân Chủ bộ, giao sự vụ trước đây của Lã Đại cho Tuân Khuông phụ trách.

Sau khi an bài thỏa đáng những việc này, Lưu Sấm liền bắt đầu chờ đợi tin tức của Lã Bố.

Tuy nhiên, không đợi đến Lã Bố hồi âm thì lại nhận được một phong thư từ quận Tề gửi đến. Trong thư Tuân Kham nói: Tuân Đán con chạy ra ngoài đã chịu đủ sức ép rồi, giờ về nhà cho ta.

Mặt khác, ông cũng bảo Lưu Sấm không cần phải lo lắng về Bành Cầu nữa. Vấn đề Thái thú Quận Tề đã được giải quyết. Đại công tử Viên Đàm nguyện ý ra mặt người bảo đảm, mời Viên Thiệu lấy ấn Đại tướng quân, phong Lưu Sấm làm Bắc Hải Tướng.

Lưu Sấm nhận được phong thư này thì giật mình kinh hãi.

- Thế phụ, bổ nhiệm của Viên Bản Sơn có hữu dụng không?

Trịnh Huyền thì lộ vẻ kinh ngạc, nhìn Lưu Sấm cười nói:

- Viên Thiệu là Đại tướng quân đương triều, có quyền lực hiệu triệu thiên hạ. Ấn Đại tướng quân kia giống như Ngọc tỷ của Hoàng đế, thậm chí có thể chống lại triều đình … Mạnh Ngạn, ngay cả điều này mà cháu không biết ư.

"Mình thật sự không rõ cái này lắm!" Chẳng trách ngay từ đầu Tào Tháo đã muốn làm Đại tướng quân, Viên Thuật lập tức phản lại Tào Tháo. Đợi khi Tào Tháo tặng quân vị Đại Tướng quân cho Viên Thuật, chẳng sợ Tào Tháo lợi dụng Thiên Tử để ra lệnh cho chư hầu, Viên Thiệu dường như chẳng để vào mắt nữa.

Hóa ra, ấn Đại tướng quân này lại có quyền lực như thế.

Trịnh Huyền thở dài nói:

- Mạnh Đức lúc trước nghênh phụng thiên tử, đã trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích. Nếu y trở mặt với Viên Thiệu, thế tất khó có thể bảo toàn. Y giao ấn Đại Tướng quân ra, tuy nói là để trấn an Viên Thuật, nhưng điều này cũng khiến cho giang sơn Hán Thất cũng bởi vậy mà bị phân liệt, giằng co nam bắc. Viên Thuật tay nắm giữ ấn Đại tướng quân, lực có thể địch một châu, như hổ thêm cánh đó.

Lưu Sấm không có lòng nghe Trịnh Huyền than thở, sự chú ý của hắn đang tập trung vào trên ấn Đại tướng quân trong tay Viên Thuật.

Cái này … Không phải nói, loạn Hán Giả Hủ sao? Nhưng sao nghe ẩn ý trong lời nói của Trịnh Huyền thì kẻ loạn Hán chính là Tào Tháo? Vấn đề chính trị này quả nhiên là phức tạp. Lưu Sấm vốn tưởng rằng hắn đã có hiểu biết đầy đủ về thời đại này, nhưng hiện tại xem ra …

- Thế phụ, cháu muốn học điển chương Đại Hán.

- Hả?

Trịnh Huyền vừa nghe Lưu Sấm nói vậy, lập tức cao hứng.

Lưu Sấm đi theo ông học hành cũng được gần hai tháng, nhưng trong một hai tháng này thì ba ngày đánh cá, hai ngày nằm võng, căn bản là không thật sự đi học.

Lưu Sấm có kiến giải kinh người, khiến Trịnh Huyền mở rộng ra. Nhưng hắn lại không chăm chỉ học hành, Trịnh Huyền cũng không có cách nào, chỉ có thể than thở với Quản Ninh, với Gia Cát Lượng … Ông cũng biết đích xác Lưu Sấm có nhiều chuyện phải làm.

Hiện giờ Lưu Sấm lại chủ động xin học, đương nhiên Trịnh Huyền rất cao hứng.

Cho dù là hắn muốn học chính là điển chương Đại Hán, Trịnh Huyền cũng rất ủng hộ … Thân là hoàng thân quốc thích, Đại Hán hoàng thúc, nếu quả thật không quen thuộc Điển chương Đại Hán, chẳng phải là khiến người ta nhạo báng sao?

- Mạnh Ngạn, cháu rốt cuộc có tính toán gì?

- Dạ?

Trịnh Huyền nghiêm mặt nói:

- Ta nói rồi, cháu cần phải ăn nói rõ ràng với Đán Nhi, còn có Tam Nương tử nữa, đừng để mấy đứa cứ không có thân phận mà đi theo cháu được. Hiện giờ còn dễ nói một chú, nhưng nếu kéo dài nưa, chỉ sợ sẽ tổn hại đến thanh danh của cháu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.