Thế Gia Quý Nữ Khác Loại Nhân Sinh

Chương 14: Đêm xuân lạnh giá nợ phù dung




Đao mang rộng quá ba mươi trượng, dường như một bức tường ánh sáng gào thét mà tới, sắc thái sặc sỡ, trong không trung vẽ ra một đạo quang ngân tàn ảnh hoa lệ chói mắt. Hai cái đao mang kèm theo âm rung động đáng sợ nghiền áp mà tới.

Tất cả cái này phát sinh quá đột nhiên, khoản cách song phương quá gần.

Khi Từ Hướng Đông kịp phản ứng, đao mang chỉ cách y chưa đến năm trượng, y thậm chí có thể thấy rõ ràng vô số đao mang thật nhỏ, phá vỡ không khí tạo ra từng sợi sóng gợn nhè nhẹ.

Rồi đột nhiên biến sắc, Từ Hướng Đông kêu lên buồn bực, quang mang trên người chợt lóe rồi biến mất, không gian dưới chân vặn vẹo một trận, mặt đất sụp đổ quỷ dị, y thấp người chìm vào mặt đất.

Oanh!

Hai cái đao mang ở đỉnh đầu y quét ngang, khí tức cuồng bạo khiến người ta khiếp đảm tựa như bàn chải thép lướt qua đỉnh đầu y, da đầu tê dại. Hàn ý từ sống lưng bốc thẳng lên, tâm Từ Hướng Đông không ngừng trầm xuống, đối phương phát hiện mình lúc nào?

Đối phương sao có thể phát hiện ra mình?

Nghi hoặc như vậy chợt lóe qua trong lòng y, lúc này không còn thời gian suy nghĩ việc nhỏ đó. Đối phương phát hiện ra mình lại làm bộ không phát hiện, tiếp đó đột nhiên khởi xướng công kích, cái này là một lần đánh lén có dự mưu!

Từ Hướng Đông cảm thấy có chút bất an, trong nháy mắt y từ tay thợ săn trở thành con mồi, chuyện thình lình xảy ra, chẳng có chút dự triệu. Đối phương phát hiện thủ đoạn của y, đối phương có kế hoạch công kích dạng gì, y đều hoàn toàn không biết gì cả. Chính do mù mờ khiến y có phần bất an.

Cần phải phản kích!

Cơ hồ trong nháy mắt, phục hồi lại tinh thần Từ Hướng Đông liền quyết đoán. Lúc bị đánh lén, nếu như chỉ một mực né tránh, chỉ khiến mình càng ngày càng bị động. Mà phản kích lại thường thường có thể cắt đứt tiết tấu của đối phương, sáng tạo ra cơ hội sinh tồn và nghịch chuyển cho mình.

Toàn thân quang mang hiện lên, thân hình y biến mất, sau một khắc, bỗng dưng xuất hiện trên bầu trời.

Đó là...

Còn chưa ổn định thân hình, y chỉ cảm giác bị một cổ khí tức khó mà hình dung bao phủ, con mắt y bỗng nhiên co lại, địch nhân trên đỉnh đầu y.

Đây là cái gì?

trong lòng Từ Hướng Đông run lên, tầm mắt y biến thành thất thải sặc sỡ, tâm y bỗng dưng đau xót.

Nhàn nhạt bi thương, như vụ khí khó mà nắm bắt tràn ngập trong cơ thể y, tâm thần y hơi hơi hoảng hốt.

Một bóng hình xinh đẹp quen thuộc mà xa lạ hiện lên ở trong lòng y, nữ nhân mà y từng cho rằng cả đời này sẽ không thể nhớ nổi, y từng cho rằng mình đã xóa đi tích của nàng khỏi đời mình lâu rồi, y từng cho rằng những năm tháng đó từng điểm từng giọt đã tiêu tán theo gió, y từng cho rằng dù cho gặp lại nàng lần nữa trong lòng cũng không gợn sóng.

Đúng là khi thân ảnh của nàng hiện lên, đầu y xuất hiện một thoáng dừng lại nhất thời.

Trên bầu trời, trong lòng Cố Tuyết là một mảnh trong xanh phẳng lặng.

Tương tư pháp tắc diện phóng ra lực lượng khiến nàng cảm thấy cường đại trước nay chưa từng có, trên mặt nàng chẳng có chút sát ý, chỉ có ôn nhu như nước.

Vương bất tương tư trảm là một thanh đại kiếm, chuôi kiếm rộng rãi, bàn tay nhỏ xinh của Cố Tuyết phải cầm bằng hai tay mới được. Trên chuôi kiếm quấn đầy dây thừng bảy màu tượng trưng cho cát tường như ý, đầu dây buộc một chuỗi đậu đỏ, mũi kiếm có dáng như cánh hải yến, thân kiếm rộng rãi bảy đạo thải hoa văn thẳng tắp xếp song song nhau.

Hai tay nàng giơ Vương bất tương tư trảm lên cao, vô số kiếm cầu vồng từ thân kiếm bắn ra, tựa như dải lụa màu bùng ra trong ngày lễ, từ bầu trời tràn xuống, chúng nó kéo theo đuôi cầu vồng kéo dài, hóa thành một cái quầng sáng thất thải thật lớn, bao phủ toàn trường.

Đây là tân chiêu nàng lĩnh ngộ, Bất trảm tương tư mạc.

Cố Tuyết trời sinh phù hợp đối với Vương bất tương tư trảm, nàng thân gánh vác Tuyết hồng(cầu vồng) huyết mạch. Ở trong ảo cảnh của Tần Trẫm, đau khổ ma luyện tâm chí, lý giải của nàng đối với Vương bất tương tư trảm đã đột phá phạm trù của Vương Vĩnh năm xưa. Mà khi nàng ở trong tuyệt cảnh như thế nhìn thấy Đường Thiên thì toàn bộ tích lũy nước chảy thành sông, lúc này giác ngộ tương tư pháp tắc. Bởi tích lũy thâm hậu, nàng lĩnh ngộ tương tư pháp tắc một đường thông suốt không trở ngại, trực tiếp lĩnh ngộ pháp tắc diện.

Không thể cậy mạnh đánh vỡ Bất trảm tương tư mạc, đao không trảm tương tư, những kiếm cầu vồng mỹ lệ mà ôn nhu kia cũng không tổn thương tính mạng người, chỉ sẽ thức tỉnh những tương tư giấu sâu trong lòng mọi người.

Bất trảm tương tư mạc của Cố Tuyết độc đáo khác người, nhưng mà thời gian nàng lĩnh ngộ ngắn ngủi, thời gian có thể duy trì rất ngắn, chỉ khoảng hai mươi tức.

Nếu là đơn đả độc đấu, dù cho Cố Tuyết có thể vây khốn Từ Hướng Đông hai mươi tức, nhưng mà khuyết thiếu thủ đoạn sát thương, cuối cùng cũng chỉ có nuốt hận bại trận. Nhưng mà cũng may, Cố Tuyết không đơn độc.

Bốn người Hứa An Trung phân ra bốn góc, lúc này ở trong thế giới hôi sắc của Nhiếp Thu, toàn thân bọn họ tản ra quang mang chói mắt, dương điểm bọn họ trở nên càng thêm sáng ngời.

từng sợi hồng quang nhè nhẹ, chảy ra từ trong cơ thể Linh bộ đội viên tại chiến trận, dọc theo âm tuyến đan xen tung hoành rót vào thân thể bọn họ, đó là lực lượng huyết nhục tinh thuần nhất.

tinh thần bốn người rung lên, dù cho bọn họ tu luyện ra pháp tắc diện, nhưng mà lực lượng huyết nhục đối với bất cứ một gã võ giả nào đều có tác dụng. Bốn người không hẹn mà kích hoạt pháp tắc của mình, bốn cái dương điểm sáng ngời, cùng hô ứng với Cố Tuyết trên bầu trời càng thêm sáng ngời chói mắt.

Trong Bất trảm tương tư mạc tức thì tràn ngập gió, lửa, nước và kiếm ý.

Gió là Bổn Sâm, lửa là Duy Khắc Đa, nước là Tô, kiếm ý thì là Hứa An Trung.

lập tức Từ Hướng Đông cảm thụ được áp lực, những kiếm cầu vồng sặc sỡ kia đánh thẳng nội tâm y, khó lòng phòng bị, nhưng không có tính sát thương. Định khiến mình đau lòng mà chết ư? trong lòng Từ Hướng Đông cười nhạt.

Nhưng vào lúc này, vô số dòng nước giống hệt như từng con rắn nước, ở trong tương tư kiếm cầu vồng xuyên toa lui tới, trong lòng Từ Hướng Đông hừ lạnh, cái này là【 Nhu thủy tụ 】của La Lan gia tộc. Môn tuyệt học này đúng là không tệ, đáng tiếc thực lực Tô không tốt, không thể phát huy ra uy lực chân chính của nó.

Không gian quanh thân y vặn vẹo, những thủy tụ kia, chỉ cần vừa tới gần quanh thân y, liền sẽ lướt qua sát bên, vậy mà lại không một cái có thể dính lên y phục y.

Con mắt y hơi hơi nhíu lại, từng đóa hỏa diễm, giống hệt như đóa hoa tươi đẹp, phập phềnh ở trong thủy tụ và kiếm cầu vồng.
【 Phượng Hoàng hỏa 】!

So với 【 nhu thủy tụ 】của La Lan gia, Từ Hướng Đông đánh giá 【 Phượng Hoàng hỏa 】cao hơn. Lời đồn đại tổ tiên Tác Bỉ Á Đặc gia tộc ngộ năm trăm loại pháp tắc hệ hỏa, lấy mười ba loại mạnh nhất dung hợp mà thành Phượng Hoàng hỏa.

Chỉ tiếc, Tác Bỉ Á Đặc gia tộc điêu linh, Duy Khắc Đa thiên phú không tệ, đáng tiếc tâm chơi bời quá trọng, lỗ mãng càn rỡ, khó thành đại khí.

Y bấm tay nhẹ búng, không gian trước mặt đột nhiên vặn vẹo, hỏa diễm bay tới y, liền phảng phất bị một bàn tay vô hình đẩy ra, bay ra phía ngoài.

Nhưng vào lúc này, bỗng nhiên gió nổi, Phượng Hoàng hỏa vừa mới bị đẩy ra, bị gió thổi lại lần nữa áp sát Từ Hướng Đông.

lập tức Từ Hướng Đông minh bạch, là Bổn Sâm xuất thủ. Hắn tán thưởng Bổn Sâm, cao hơn hai người kia, gia hỏa có thể từ trong phong chi đao lĩnh ngộ Đại tiểu phong đều là nhân vật lợi hại. Chỉ tiếc, tuổi hơi lớn.

Một chiêu gió này đúng là cực kỳ xuất sắc, thủy tụ và Phượng Hoàng hỏa bị đẩy xa nguyên bản lướt qua bên người y, vậy mà lại đều bị y thu nạp, vây y đến mức chật như nêm cối.

Nhưng mà muốn dựa vào cái này để đối phó mình, còn kém quá xa.

Trong lòng y mỉm cười.

Từ trong kinh hoàng bất an lúc ban đầu, đến bây giờ thong dong trấn định, cũng chỉ một vài tức mà thôi. Những thủ đoạn này nhìn như lợi hại, nhưng mà ở trong mắt y, không làm y chấn động lớn bằng những kiếm cầu vồng kia. Những pháp tắc này, y quá quen thuộc, mấy người này thực lực không tệ, nhưng không cùng một tầng thứ với y, cấu thành uy hiếp nhỏ đến mức thương cảm.

Nhưng vào lúc này, bỗng nhiên một đạo kiếm mang hắc bạch giao nhau, phút chốc theo những thủy tụ và Phượng Hoàng hỏa tới lui tuần tra chui ra.

Sinh tử pháp tắc?

trán Từ Hướng Đông chợt nhăn nhúm, đạo kiếm mang này tản ra khí tức sinh tử pháp tắc nhàn nhạt, y nghe nói Từ gia xuất hiện một cái gia hỏa ly kinh phản đạo, không tu sinh tử ấn, mà đi tu kiếm.

Trong lòng hắn âm thầm gật đầu, cái này một kiếm khá có hỏa hầu.

Tuy nhiên, giống hệt kia, chỉ có như vậy.

Từ Hướng Đông cười nhạt, tụ tập thật là đủ a!

Y bấm tay búng về hướng đạo kiếm mang kia, trong lòng ngạo nghễ, sinh tử kiếm thì sao? Có thể đột phá không gian chướng của mình sao?

Nhưng vào lúc này, đạo hắc bạch kiếm mang kia đột nhiên lệch đi.

Từ Hướng Đông có chút kinh ngạc, bỗng nhiên, con mắt y nhíu lại, mục tiêu của một kiếm này căn bản không phải mình!

Kiếm mang sáng như tiễn, đồng thời xuyên thấu một đóa Phượng Hoàng và một đạo thủy tụ.

Nước lửa hai loại pháp tắc hoàn toàn khác biệt va chạm với nhau, quang đoàn chói mắt phóng ra. Mà đồng thời, gió ở ngoại vi nguyên bản cũng không cường liệt, bỗng dưng trở nên cứng như thép.

Sắc mặt Từ Hướng Đông thay đổi, bất chấp tất cả, lực lượng pháp tắc diện toàn bộ khai hỏa, không gian xung quanh y quang ảnh vặn vẹo.

Rầm rầm rầm!

Nổ tung do kiếm mang tạo ra, tựa như ném một ngọn đuốc vào trong thùng thuốc nổ, bên trong phong bích vốn tường an vô sự Phượng Hoàng hỏa và thủy tụ va chạm với nhau, tiếng nổ tung không dứt bên tai, cơ hồ đồng thời sáng lên!

Nổ tung hình thành quang mang chói mắt, khiến trước mắt Từ Hướng Đông một mảnh trắng xóa.

Pháp tắc tính chất tương phản va chạm, bạo phát ra uy lực cực kỳ kinh người, huống chi còn có phong bích phong bế tất cả.

Dù cho có không gian chướng bảo hộ, Từ Hướng Đông vẫn như bị nện mạnh, thân thể run lên, khóe miệng tràn ra máu. Lần này nổ tung, tiêu hao pháp tắc diện Từ Hướng Đông tròn một phần ba lực lượng.

tóc Từ Hướng Đông ngổn ngang, trên mặt sát cơ tràn ngập. Thực lực bốn người không có một ai lọt vào mắt y, nhưng y không ngờ vậy mà lại ăn phải một cái thiệt thòi không nhỏ trên tay đối phương.

Ta xem các ngươi có thể chống bao lâu!

Cái tổ này phối hợp đúng là tinh diệu vô cùng, nhưng mà cũng làm cho lực lượng của bốn người tiêu hao hầu như không còn. Cái tráo kiếm ánh sáng cầu vồng cổ quái này, đúng là lợi hại, nhưng Từ Hướng Đông hiểu lắm, quang tráo cường đại như thế, tiêu hao tất nhiên kinh người, tuyệt đối không duy trì được bao lăm.

Bỗng nhiên, mặt đất rung động, tiếng bước chân dày đặc vang lên dội vào lỗ tai y, dường như quần thú chạy về hướng hắn.

Trên bầu trời, Cố Tuyết thấy rõ ràng, từng đội Linh bộ đội viên, khiêng đại trát đao, tựa như thủy triều theo bốn phương tám hướng cuồng chạy về hướng Từ Hướng Đông. Thể trạng bọn họ dường như dã thú, thêm đại trát đao như ván cửa, mỗi một bước đều là đất rung núi chuyển.

Mấy trăm người đồng thời cuồng chạy, thanh thế vậy mà lại không thua kém thú quần lao nhanh chút nào .

Linh bộ tiểu đội ở gần nhất, cách Từ Hướng Đông còn có ba trượng, liền đột nhiên nhảy dựng lên, vung đại trát đao khiêng tại trên vai lên cao ngất.

"Sát!"

Một tiếng gầm giận dữ, toàn thân cơ nhục vồng lên, kim cương y hơi mỏng căng lên cơ hồ muốn rách, nộ mục trợn tròn, toàn lực chém xuống.

Hắn dường như trảm trên một mảng rêu trắng mịn, lực đạo nghiêng lệch, sát Từ Hướng Đông trảm xuống dưới đất.

Oanh, đá vụn bay loạn!

Đáng chết! Không chém trúng!

vị đội viên này trong lòng ảo não, nhưng mà hắn biết rõ đây không phải lúc ảo não, đao cũng không cần, vội vàng ngay lăn ra phía ngoài.

"Sát!"

Đội hữu ở đỉnh đầu tiếng rống giận dữ nổ tung, đội viên cách hắn năm bước, cũng nhảy dựng lên, cũng toàn lực trảm xuống.

"Sát!" "Sát!" "Sát!" ...

Từng cái thân ảnh dường như dã thú, từ bốn phương tám hướng, bọn họ tựa như sóng biển trước ngã sau lên, ai nấy chỉ trảm một đao, lập đao thành ma!

Vô luận trảm trúng hay không trúng, đều ngồi xuống đất lăn đi, để có không gian.

Khoảng cách mỗi danh đội viên đã được dày công tính toán, cái này là Nhiếp Thu truy cầu tần suất công kích lớn nhất. Từ Hướng Đông cảm thụ vô cùng trực tiếp sâu sắc, chém xuống dường như cuồng phong bão táp, hoàn toàn chẳng có chút gián đoạn, liên miên đủ làm người ta tuyệt vọng.

Từ Hướng Đông hoàn toàn mộng, lực lượng mỗi một đao đều không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng mà vẫn khiến không gian chướng của y tiêu hao không ít lực lượng.

chém xuống liên tiếp, khiến y ngay cả thời gian suy nghĩ và phản kích cũng không có, lực lượng của y không ngừng tiêu hao, không gian chướng xuất hiện vết rạn, có mấy cái chém thậm chí không bị chếch đi, lực lượng kinh khủng khiến y cảm giác mình như bị dã thú húc vào.

Ở bên ngoài lớp điên cuồng công kích triều dâng này, một tả một hữu hai đội ngũ, đã chỉnh đốn xong, rõ ràng vừa rồi xuất thủ đầu tiên là Hàn Băng Ngưng và A Mạc Lý.

Hai người liếc nhau, đồng thời suất đội khởi động.

Dưới chân bọn họ, hai cái âm tuyến kéo dài tới Từ Hướng Đông đang bị vây quanh!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.