The Famous Heroine

Chương 20




Trên đường đến bệnh viện Chu Bách Tước gọi điện thoại cho Tiêu Lôi, nói sơ qua chuyện vừa mới xảy ra một lượt, chờ sau khi anh ta nói xong Tiêu Lôi nói:
- Yên tâm đi, bây giờ thành phố Đông Đỉnh đã không còn ai có thể khiến Cường Tử chịu thiệt, cho dù chính nó muốn cũng không được. Tôi lát nữa sẽ sang đấy, không phải chỉ là cọp giấy thôi sao, cũng không cần nhờ vả ai. Một mình tôi cũng có thể một mồi lửa thiêu trụi con hổ giấy kia không chừa cọng lông.

Tiêu Lôi có một biệt danh gọi là Thất Gia, tên gọi này không biết từ đâu mà có, bọn người trong các băng đảng xã hội đen Đông Đỉnh đều biết rất rõ câu nói này thà chọc Hổ không chọc Thất Gia. Trịnh Lão Hổ hoàn toàn xứng đáng làm lão đại khu tây thành phố, Thất Gia khu đông thành phố chưa bao giờ thua sút. Cường Tử đã từng nói, là con la hay là con ngựa phải lôi ra ngoài chạy đua, hổ thật hay hổ giả phải đánh nhau mới biết được.

Sau khi cúp điện thoại Chu Bách Tước biết rằng không cần lo lắng cho Cường Tử, thật ra anh ta cũng biết, thực lực bản thân Cường Tử ở mức nào, cho dù là hổ thật cũng đánh không chừa, còn muốn rút gân lột da mua rượu uống. Sở dĩ anh ta gọi điện thoại cho Tiêu Lôi, là bởi vì anh ta sợ những thứ ẩn nấp đâu đó mượn cơ hội nhảy ra hạ độc thủ. Lý lịch của Tiêu Lôi anh ta cũng chỉ biết chút ít thôi, sâu đến mức nào anh ta cũng không rõ lắm, nhưng anh ta biết rõ tuyệt đối không phải một con hổ chiếm cứ nửa thành phố có thể so sánh được.

Tiêu Lôi rất thần bí, thần bí đến khiến cho người ta không biết đâu mà lần.

- Đau không?

Chu Bách Tước hỏi người bán hàng rong ngồi không yên ở ghế phụ lái.

- … Đau!

- Rất mau sẽ đến bệnh viện thôi, đến khi chích thuốc tê khâu miệng vết thương cho anh sẽ không đau nữa, nhịn xíu đi.

- Vâng, tôi là đàn ông, không sợ đau! Chỉ là, cậu bé xinh xắn giúp tôi kia tự ở lại nơi đó, sẽ không chịu thiệt gì chứ?

Chu Bách Tước rất có hảo cảm đối với gã đàn ông nhà quê phúc hậu thật thà này, anh ta một tay giữ tay lái tay kia móc từ trong túi ra một gói thuốc, ra hiệu hỏi một câu với người bán hàng rong kia:
- Hút thuốc không?

Người bán hàng rong nhìn gói thuốc lá Trung Hoa màu đỏ, không dám nhận.

- Hút đi, hút thuốc có thể xoa dịu đau đớn, điều này là kinh nghiệm của tôi, có tin hay không là tuỳ anh.

Do dự một chút, người bán hàng rong nhận lấy điếu thuốc châm lên một điếu, sau khi hít thật sâu một hơi thấy rằng miệng vết thương quả nhiên không còn đau như lúc nãy nữa. Tự ông ta hỏi tại sao chưa bao giờ chú ý qua thuốc lá còn có tác dụng giảm đau, lẽ nào bên trong thuốc lá cao cấp có ma tuý?

- Một mình cậu bé thật sự không có việc gì hết sao? Tôi vẫn là có chút không yên tâm nha.

Chu Bách Tước cũng châm một điếu thuốc nói:
- Yên tâm đi, số mạng của thằng nhóc kia tốt lắm lắm, lão Diêm vương cũng không chịu thu nhận nó. Anh biết nó là ai không?

Chu Bách Tước hỏi.

- Sao mà biết được, chẳng lẽ là con trai cục trưởng? Cha của nó tên là Lý Cương phải không?

Chu Bách Tước ói máu, gã đàn ông này thật quá ảo tưởng.

- Cậu ta bây giờ là tên tiểu ác bá, tương lai…sẽ là tên đại ác bá đội trời đạp đất làm gì thì làm!

Chu Bách Tước nói.

Cường Tử nhìn đồng hồ trên cổ tay của chính hắn đến bây giờ vẫn chưa biết là nhãn hiệu gì, đã qua mười phút, tốc độ của con cọp kia đúng là chậm, đợi thiệt là nhàm chán quá.

Nãy giờ ăn rất nhiều hạt dẻ, khi tan học vốn đói bụng, kết quả bây giờ có chút no.

Cuối cùng, Cường Tử rốt cuộc cũng nhìn thấy bốn năm chiếc xe tải Jinbei dừng thành một hàng bên đường, ánh mắt hắn sáng rực lên. Rất có khí thế nha, từ nhỏ xem ti vi đã biết người xấu đều phải ngồi xe Jinbei ra ngoài làm việc xấu, bây giờ mới tận mắt thấy được một lần.

Chỉ một thoáng bảy tám mươi người từ trong xe nhảy xuống, từng người ra sức hò hét loạn xạ. Một chiếc Ferrari dừng lại ở sau cùng, cửa xe mở ra thân hình mập lùn của Trịnh Lão Hổ lắc lư bước xuống. Sau khi xuống xe trước tiên là quét mắt liếc nhìn xung quanh, bộ dạng thật giống như chiếu cố kẻ dưới vậy.

Sau khi Trịnh Lão Hổ tới, bọn người từ trên xe jinbei bước xuống mới chậm rãi đi theo phía sau, đám người hùng hùng hổ hổ xông tới, khí thế rất đáng sợ.

Đám người quan sát xung quanh trong vòng ba mươi giây đồng hồ đều tránh ra thật xa, e sợ mình trở thành kẻ bị đánh lầm, dù sao bảy tám chục gã đàn ông trong tay mang theo hung khí vẫn là rất có sức chấn nhiếp rất lớn. Sau khi đám đông tản ra dáng vẻ thảm thương của La Tiểu Lỵ lộ rõ ra, cô ả đứng vẫn còn đang rung cầm cập, hai tay ôm lấy bả vai cũng không làm cho chính cô ả ấm áp hơn, cơn lạnh trong lòng càng khó chịu đựng hơn so với cơn lạnh trên người.

Trịnh Lão Hổ nhìn thoáng qua đã thấy bộ dạng tủi nhục của cháu gái mình, ông ta cũng cảm giác có một cơn tức giận từ trong bụng dâng lên. Ông ta từng nói qua, không cần quan tâm là kẻ nào chỉ cần dám cham một đầu ngón tay vào La Tiểu Lỵ, ông ta sẽ diệt chín họ kẻ đó. Lời này ở trước mặt Lý Bát Nhất không bằng một cái đánh rắm, nhưng ở trước mặt người bình thường vẫn là một quả bom rất lớn.

Trịnh Lão Hổ không hề để ý đến Lâm Cường đang ngồi trên xe đẩy hàng lật ngửa hút thuốc ăn hạt dẻ cách La Tiểu Lỵ khoảng mười mấy mét, trong mắt ông ta chỉ còn là đứa cháu gái từ nhỏ đến lớn chưa hề chịu một chút thiệt thòi nào của mình, ông ta cố quên đi thiệt thòi quá lớn lần đầu tiên của đứa cháu gái mình mà chính ông ta cũng không ngăn cản được mấy ngày trước.

- Cậu ơi!

Sau khi nhìn thấy Trịnh Lão Hổ, La Tiểu Lỵ thật giống như nhìn thấy được cứu tinh, thấy được gốc rơm lơ lửng trong nước. Nàng bất chấp hết thảy nhào thẳng vào trong vòng tay Trịnh Lão Hổ. Trịnh Lão Hổ làm người gian trá thô bạo cũng chỉ có khi đối mặt cháu gái của mình trong ánh mắt mới có chút dịu dàng của tình người, La Tiểu Lỵ mềm mại trong lòng của ông ta, là điểm yếu chết người của ông ta.

Ôm La Tiểu Lỵ vào trong ngực, khẽ khàng vuốt ve đầu tóc xoã tung của con bé.

- Đừng khóc, nói cho cậu biết là kẻ nào không muốn sống khi dễ con, cậu hả giận cho con!

La Tiểu Lỵ ngẩng mặt lên, rốt cuộc trong lòng cô ả đã có chỗ dựa vào yên ổn hơn nhiều, áp lực và nỗi sợ hãi Cường Tử gây ra cho cô ả tạm thời được xoa diệu vài phần. Quả thật có mấy phần tủi thân trên khuôn mặt xinh đẹp của cô ả, rất động lòng người.

- Ai đánh con! Là ai!

Ngay khi Trịnh Lão Hổ nhìn thấy dấu tay hiện rõ trên gương mặt của La Tiểu Lỵ, ông ta giận điên rồi! Một cái tát này, không phải chỉ là đánh trên mặt La Tiểu Lỵ, cũng giống như chính là đánh trên mặt Trịnh Kiến Huy ông ta.

Chưa từng có người dám ngạo mạn như thế, Trịnh Lão Hổ cảm thấy trên mặt của mình cũng đau đớn bỏng rát.

- Là ai!

Ông ta hét ầm lên.

La Tiểu Lỵ bị ông ta doạ hoảng sợ, giơ tay chỉ thẳng Cường Tử không xa đó nói:
- Cậu ơi, chính là hắn! Hắn đánh con hai cái tát, con muốn cậu giết hắn!

Trịnh Lão Hổ nhìn theo ngón tay La Tiểu Lỵ, thấy được gã thiếu niên tóc bạc đã khiến cho hắn phát điên vô số lần.

- Lâm Cường!

Trịnh Lão Hổ rít khẽ thật hung dữ cái tên họ kia, biểu tình trên mặt trong nháy mắt dữ tợn hẳn lên.

Cường Tử ngồi ở trên xe đẩy hàng vẫy tay với Trịnh Lão Hổ, nhả ra một ngụm khói thuốc nói:
- Mèo con, cha nuôi đợi con đã lâu rồi.

Trịnh Lão Hổ đẩy La Tiểu Lỵ ra, bước từng bước đi về phía Lâm Cường, cơ thịt trên mặt của ông gom hết lại một chỗ, xem ra sát khí thật đáng sợ. Thân thể của ông ta ghìm không được run rẩy nhè nhẹ, đó là bởi vì giận dữ, giận dữ phát ra từ tận trong tim gan.

Chính là thiếu niên này, đã khiến ông ta hổ thẹn với mọi người ở trước mặt Thái tử gia.

Bảy tám chục gã tay chân đi theo sau lưng Trịnh Lão Hổ, sát khí ngập trời.

- Là mày! Hôm nay ông đây phải lột sống mày!

Trịnh Lão Hổ hung dữ rống lên.

Cường Tử cười một tiếng khúc khích.

- Thằng con như ngu dốt, lộ ra hết rồi nha!

Trịnh Lão Hổ ngây ra một lúc, lập tức cả giận nói:
- Sớm muộn gì cũng phải làm thịt mày, bây giờ tự mày nhảy ra đây thì đừng tránh tao không khách khí. Chống đối với Trịnh Lão Hổ tao đây, mày sẽ chết rất khó coi!

- Nào phải nói nhiều lời nhảm như vậy, sợ người ta không biết con là nhân vật phản diện phải không? Nên làm gì thì làm đó đi, lải nhải càu nhàu như con đàn bà.

- Giết hắn!

Trịnh Lão Hổ cũng không nhịn dược nữa, vung tay lên hô.

Trịnh Lão Hổ đã mất đi lý trí, ông ta bị đè nén lửa giận rất lâu rốt cuộc không kiêng nể gì nữa phát tiết phun hết ra ngoài. Dù rằng Lý Bát Nhất báo cho ông ta biết một thời gian ngắn sắp tới không cần phải ra tay với Lâm Cường, người Nhật Bản bên kia đã thấy có chỗ gì đó không đúng, rất có thể tất cả nỗ lực hơn nửa năm qua đều rất không đáng giá, có lẽ bọn họ bị quét dọn sạch rồi. Thêm nữa liên đới đến Trác gia, Lý Bát Nhất cũng đành phải cắn răng buồn bực lần đầu tiên chịu thiệt thòi.

Nhưng Trịnh Kiến Huy thì khác, Lý Bát Nhất có thể nhịn, hắn Trịnh Kiến Huy không thể nhịn được. Nếu quả thật là lầm lẫn, vậy Lâm Cường kẻ này sẽ không cần cố kỵ, cho dù hắn là người của Tiêu Lôi Thất Gia khu đông thành cũng vậy không ngăn cản được suy nghĩ muốn giết người của Trịnh Kiến Huy. Nếu như không có lầm lẫn, vậy Lâm Cường càng phải giết!

Ra tay trong bóng tối mà mình nhiều lần lại bị đánh bại trong tay thằng ranh còn chưa mọc râu này, bây giờ sự việc bày ra giữa ban ngày ông ta ngược lại không còn cố kỵ gì, Lần đầu đánh nhau quá tay mà thôi, Trịnh Kiến Huy có vạn loại phương pháp giải vây cho chính mình. Tuỳ tiện tìm một thằng đàn em gánh tội thay việc nhỏ như vậy ông ta không phải làm lần đầu, quen đã quen tay rất dễ làm.

Trịnh Kiến Huy ở thời khắc này nhận ra mình rất có tài, cái mẹ gì âm mưu quỷ kế ám toán đấu trí, còn không bằng lão tử đánh đấm loạn xà ngầu mới là đúng nhất, mặc kệ phương pháp gì, có thể giải quyết vấn đề chính là phương pháp tốt. Ông ta đánh giá sơ qua, Lâm Cường kia tuy rằng có thể đánh nhau, nhưng ông ta không cho rằng thằng ranh thối tha kia có thể một mình đấu với bảy tám chục người. Trận này của mình phần thắng tính ra chiếm đến chín mươi chín phần trăm, tại sao lại vẫn còn phải chần chừ?

Cường Tử nhìn đám người đằng đằng sát khí, nhếch miệng.

Ám đấu bố nuôi không biết làm sao, minh đấu với con thì được?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.