The Day You Went Away

Chương 81-1: Kiss gián tiếp (1)




Đối với Diệp Phàm muốn mời ai, Trần Viên Kiều cũng thấy thật tốt. nhưng Diệp Phàm không nói Trần Viên Kiều cũng không dám hỏi.

- Bạn học tôi đến chưa?

Diệp Phàm hỏi.

- Có lẽ là đến rồi, vừa rồi Cục trưởng Vương gọi điện thoại đến nói là ông ấy ở khách sạn Kinh Đô.

Kỳ thật cũng không cần anh ta sắp xếp, tôi đã nói với Phi Phi bảo cô ấy sang đây.

Nhà mình có khách sạn, có nàng công chúa này ra tay, không sợ không được sao?

Vương Long Đông cười nói.

- Việc này, hôm nay tuyệt đối không buông ta ông ta. Cậu nói với Phi Phi một tiếng để Cục trưởng Vương tính tiền. Tính đắt cho bố, đồ ăn gì tốt nhât thì đem, ra, cho cậu ta chết, dám lập mưu với tôi.

Diệp Phàm cười trêu.

- Việc này dễ dàng thôi, một lọ rượu đỏ đã năm sáu chục nghìn. Chỉ sợ Cục trưởng Vương đến lúc đó đập bàn thôi. Phi Phi dám sắp xếp như thế, đây chẳng phải là tìm chết sao? Kim Đô vẫn còn muốn hoạt động ở Bắc Kinh. Đắc tội với cậu ta, kia còn có cái gì để sống?

Vương Long Đông cười nói.

- Ha ha, cậu đó, có tôi ở đây, ai dám làm khó dễ Kim Đô. Tôi còn không đánh chết y.

Diệp Phàm cười ha hả, xe cuối cùng đã dừng trước khách sạn Kim Đô.

Quản lý Kim Đô đã cùng Phỉ Phỉ đứng ở cửa, vừa thấy Vương Long Đông dừng lại hai người đã bước nhanh đến.

- Anh Diệp, anh đến rồi.

Cổ Phỉ Phỉ rất thân thiết gọi.

- Ở đây đừng gọi là anh Diệp.

Diệp Phàm cố ý nhướng mày.

- Vì sao?

Cổ Phi Phi nghiêng đầu, trông rất hồn nhiên.

- Anh Đông của em ở đây, cho anh ta nghe thấy thì tối nay bão nổi với tôi.

Diệp Phàm nghiêng đầu nhìn Vương Long Đông.

- Anh đùa rồi.

Cổ Phi Phi không buông tha, đập vài cái lên lưng Diệp Phàm.

- Ha ha, không tồi, này đánh trúng rồi. Long Đông, cậu thật có phúc. Có phải mỗi tối Phỉ Phi đều làm như vậy với cậu?

Diệp Phàm đùa.

- Tôi làm gì có phúc đó, ngược lại thì có..

Vương Long Đông buồn bực.

- Ngược lại, ý của cậu là mỗi ngày nện cô, ha ha…

Diệp Phàm cười.

- Chào Bí thư Diệp.

Cổ Nhất Kiểm vẻ mặt cung kính giơ hai tay, Diệp Phàm bắt tay với anh ta.

- Ôi, đây không phải là Bí thư Diệp sao? Đã lâu không gặp rồi, thật sự là khách ít đến.

Lúc này ngoài cửa truyền đến một giọng nói, không phải là cha của Cổ Phi Phi Chủ tịch Tắc còn ai.

- Ha ha, mấy tháng không gặp, Chủ tịch Cổ càng ngày càng có phong thái.

Diệp Phàm cười bắt tay với Cổ Thiên Tắc. Trong lòng cũng biết, có lẽ là cố ý làm thành vô tình gặp được như thế.

Cổ Thiên Tắc từ sau khi Kiều Viên Viên sinh gặp ở Hồng Diệp Bảo thấy nhiều lãnh đạo như vậy cũng biết bạn bè của Diệp Phàm ở Bắc Kinh cũng khá có thân phận.

Nếu như có thể mượn cớ “vô tình gặp mặt”, đón đưa mấy cái, vậy thì tốt quá.

Cho nên, buổi sáng vừa thấy con rể Vương Long Đông gọi điện thoại, ông ấy trực tiếp từ Kim Lăng bay đến để tạo ra cuộc gặp vô tình này.

- Phi Phi, buổi tối chọn phòng tốt, chiêu đãi Bí thư Diệp một chút.

Cổ Thiên Tắc quay sang con gái nói.

- Ba, Bí thư Diệp khó lắm mới đến được Kim Đô của nhà chúng ta một lần. Người ta là khách quý, không bằng mời anh ấy ở đây.

Cổ Phi Phi nhìn về mấy người chớp mắt một cái cười nói.

- Nói chi vậy, nhà của tôi ở Bắc Kinh, trở lại đương nhiên trở về nhà. Khách sạn Kim Đô này là nơi sa hoa, tôi chi phí được.

Diệp Phàm cười nói.

- Bí thư Diệp, buổi tối rất hân hạnh được đón tiếp, để tôi làm chủ thì sao? Nhưng vừa nghe mọi người nói hình như có khách. Nếu không tiện vậy thì hôm nào. Nhưng, chi phí tối nay do tôi trả.

Cổ Thiên Tắc nói

- Long Đông, nhớ chưa?

- Con biết rồi ba, là anh Diệp muốn cục trưởng Vương thanh toán. Nhưng tại sao lại để Cục trưởng Vương thanh toán có phải không?

Vương Long Đông cười nói.

- Cục trưởng Vương, chính là anh Bàng kia đúng không?

Cổ Thiên tắc sửng sốt hỏi.

- Không phải cậu ta thì còn ai?

Vương Long Đông nói.

- Cục trưởng Vương thật sự là khách ít đến, tuyệt đối không thể để cậu ấy trả tiền. Khách quý này, chúng ta mời cũng không mời được.

Cổ Thiên Tắc cười nói.

- Nếu Chủ tịch Cổ có tấm lòng, tôi đây từ chối bất kích. Vậy ngồi cùng nhau thì sao, đã lâu không ngồi tâm sự với Chủ tịch Cổ.

Hơn nữa, Chủ tịch Cổ còn là khách hàng lớn của Tập đoàn Hoành Không chúng tôi. Theo lý mà nói thì chúng tôi phải mới Chủ tịch Cổ mới đúng.

Lần sau có đơn đặt hàng gì thì hãy quan tâm đến Tập đoàn Hoành Không một chút.

Diệp Phàm muốn nhân cơ hội nói về đơn đặt hàng.

Cổ Thiên Tắc muốn đưa đến cửa, không cần thì không cần. Anh muốn mượn quan hệ của tôi, tôi mượn tiền tài của anh, cùng nhau hợp tác tăng thêm sức mạnh thôi.

- Hóa ra vậy, chúng ta cùng lên tầng.

Cổ Thiên Tắc mời nói.

- Chờ một chút, bạn học tôi cũng sắp đến rồi. Đã lây không gặp cũng nhớ anh ta.

Diệp Phàm cười nói.

- Tôi cũng không phải là thủy tinh, bạn học, đừng nói buồn nôn như vậy.

Lúc nay tiếng cười sang sảng của Đường Lâm vang lên. Diệp Phàm quay đầu vừa thấy, anh ta đứng ngay gần đó, khó trách không phát hiện.

- Ha ha ha, nhớ không hề trái pháp luật. Hai chúng ta vẫn có quan hệ tốt.

Diệp Phàm cười, tiến lên cùng Đường Lâm bốn tay nắm chặt.

- Đường Lâm, cậu cũng hết chịu nổi rồi. Tôi còn tưởng cậu kẹt xe.

Lúc này, Vương Nhân Bàng cũng tới.

- Ngại quá, cục trưởng Vương, không gọi anh trước một tiếng. Tôi thất lễ rồi.

Đường Lâm quay người bắt tay với Vương Nhân Bàng.

- Thứ trưởng Đường, đây chính là Chủ tịch tập đoàn có cổ phần khống chế khách sạn Kim Đô Cổ Thiên Tắc.

Diệp Phàm giới thiệu ông Cổ. Nếu muốn được ưu đãi tất nhiên cũng phải thể hiện rồi.

Hai bên hàn huyên sau đó đi vào phòng.

Tầng tốt nhất của Kinh Đô tận trên tầng chót, tầng cao nhất còn có hoa cỏ. Nhìn qua cửa sổ bằng kính có thể thấy cảnh tượng bốn bên. Đây cũng chính là phòng sang trọng nhất của Kim Đô.

Diệp Phàm cùng Đường Lâm đi trước, Chủ tịch Cổ kéo Vương Long Đông lại hỏi

- Thứ trưởng Đường làm thứ trưởng bộ nào?

- Thứ trưởng thường trực bộ Giáo Dục.

Vương Long Đông nói.

- Hả, cán bộ cấp bộ trưởng.

Chủ tịch Cổ hiểu, gật gật đầu.

- Cán bộ cấp bộ trưởng thật sự cũng không có gì, quan trọng là anh trai của thứ trưởng Đường, hiện chỉ có một vị trí đó.

Vương Long Đông nhỏ giọng hỏi.

- Vị nào?

Chủ tịch Cổ nhất thời cũng kịp phản ứng.

- Chính là vị Chủ tịch đang quyền, đó là anh của Thứ trưởng Đường.

Vương Long Đông vừa nói xong, Cổ Thiên Tắc điềm tĩnh như thế cũng có chút run rẩy. Bắp đùi giống như mềm nhũn, đầu thiếu chút nữa đập vào vách tường. May mắn Vương Long Đông giơ tay đỡ.

Đôi mắt ưng của Diệp Phàm phát hiện, trong lòng muốn cười. Thầm nói, lão Cổ tuy nói gia tài bạc triệu, nhưng có thể giao tiếp với lãnh đạo nước cộng hòa Đường Lâm chính là mối quan hệ.

Không lâu sau giáo sư Dương Chấn Đông dẫn theo đứa con Dương Ý Thành đến. Có thể nhận được lời mời của Đường Lâm, giáo sư Dương tuy nói là học giả, nhưng không tránh ánh mắt trần tục.

Lão già này tự nhiên là khiếp sợ và vui mừng, mà dẫn Dương Ý Thành đến đây, Diệp Phàm vừa thấy liền hiểu được. Thầm nói, lão già này còn không ngu dốt chỉ biết nghiên cứu học thuật.

Vẫn còn biết suy nghĩ, biết cơ hội khó có được để con trai có thể có thể trải đời.

- Giáo sư Dương, vị này chính là trợ lý của phó Bí thư tỉnh Thiên Vân kiêm trợ lý Chủ tịch tỉnh Điền Nam cùng với Bí thư Đảng ủy kiêm Chủ tịch tập đoàn Hoành Không Diệp Phàm, cũng là bạn học của tôi. Bạn học tôi cũng là cán bộ tham chiếu cấp thứ trưởng.

Đường Lâm thả con tép, bắt con tôm giới thiệu.

Giáo sư Dương bị tên tuổi chức vụ của Diệp Phàm khiến cho mơ hồi, hơn nữa cũng bị tuổi trẻ của Diệp Phàm làm cho chấn kinh.

Lão già này hơi sửng sốt sau đó lập tức giơ hai tay ra nói

- Có thể gặp Bí thư Diệp, thật sự hân hạnh.

Đương nhiên, giáo sư Dương không ngu ngốc. Sau đó nghĩ liền hiểu được, có lẽ có liên quan đến dự án nghiên cứu khoa học của ông.

- Tôi cũng vậy, tôi rất hân hạnh. Giáo sư Dương chẳng những là giáo sư, hơn nữa còn là viện sĩ viện khoa học, rất có quyền uy trong ngành sản xuất máy móc. Tập đoàn của tôi cũng liên quan đến chế tạo máy móc, đã biết danh tiếng giáo sư Dương từ trước.

Diệp Phàm vừa thấy ông ấy không cổ hủ, cũng nói mấy lời khách sáo.

- Bí thư Diệp, đây là con tôi, Dương Ý Thành. Hiện giờ nó đang làm việc tại tỉnh Nam Phúc. Ý Thành, lại đây chào Bí thư Diệp đi.

Giáo sư Dương đương nhiên cũng nắm chặt cơ hội không buông tha, lập tức liền “chào hàng” con mình.

- Ha ha ha, giáo sư Dương, ông có thể không biết, nhà của bạn học tôi cũng ở Nam Phúc.

Hơn nữa, người ta chính là từ một tổ trưởng nhỏ ở tỉnh Nam Phúc đi lên đến vị trí hôm nay.

Hơn nữa, toàn bộ bằng năng lực của mình, không dễ dàng rồi. Đối với tỉnh Nam Phúc, có lẽ cũng khá nhiều người quen cũ.

Đường Lâm cười nói, tăng thêm gia vị cho Diệp Phàm.

- Bội phục, bội phục!

Giáo sư Dương cười, sau đó nói

- Ôi, nhìn Bí thư Diệp, lại nhìn Ý Thành, chính là kém xa. Đến tỉnh Nam Phúc đã vài năm, hiện đã hơn ba mươi, ngay cả chỗ phó cũng không có thể lấy được. Xem Bí thư Diệp, đã là phó bộ, đúng là hơn người.

Lão già này thật đúng là giảo hoạt, biết phải nể mặt Đường Lâm đem dự án khoa học cho Tập đoàn Hoành Không, nhưng không ngờ lập tức tung đứa con ra muốn vớt về một phen.

Diệp Phàm cũng nghi ngờ, giáo sư Dương có phải là học giả hay không, ngược lại giống một nhà kinh doanh buôn bán khôn khéo. Đương nhiên giáo sư Dương có lẽ cũng biết khó có được cơ hội, có thể có cơ hội gặp Đường Lâm rất khó.

Đường Lâm vừa nghe, ngạc nhiên, nhìn Diệp Phàm cười nói

- Cậu thanh niên, không sao, không vội được.

Hơn nữa, tỉnh Nam Phúc không trọng dụng nhân tài, hoàn toàn có thể đến tỉnh Thiên Vân. Ví dụ như tập đoàn Hoành Không của bạn học của tôi đây hiện giờ đang thiếu người.

Làm được vài năm trở lại địa phương, không phải là một cán bộ rồi sao.

Đường Lâm cười nói, hôm nay là cho Diệp Phàm thể diện.

- Điều động giữa các tỉnh khó lắm, tôi một nhà nghiên cứu khoa học, thật sự là không làm được.

Giáo sư Dương mượn ngựa phóng lên.

- Ha ha…

Đường Lâm cười không đáp, nhìn Diệp Phàm một cái. Diệp Phàm cũng không nói, mấy người đi vào phòng.

Trên bàn rượu vì có Vương Nhân Bàng nên không khí không tôi. Hơn nữa người này không thích xưng hô thứ trưởng, bí thư, tất cả đều là anh em mà gọi.

Cũng làm cho không khí trên bàn rượu trở nên sôi nổi. Đây là mong muốn của nhà họ Cổ, cho nên Cổ Thiên Tắc mời rượu cũng rất vui.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.